Hôm nay,  

Song ngữ: To Transform the suffering / Chuyển hóa khổ đau

20/09/202319:36:00(Xem: 3582)
blank

Song ngữ: To Transform the suffering / Chuyển hóa khổ đau

 

Hằng Như (Liên Trí)

 

Nếu cầm một ly nước trong giây lát, ai cũng đã từng làm và biết rằng; không có vấn đề gì. Nếu cầm ly nước ấy trong một tiếng đồng hồ, cánh tay sẽ bị mỏi và đau. Nếu liên tục trong 24 tiếng đồng hồ cầm ly nước có cùng trọng lượng như vậy trên tay, chắc hẳn phải đi cấp cứu!

 

Một ly nước có cùng trọng lượng, nhưng nếu ta cầm trong một thời gian lâu hơn, nó sẽ trở nên nặng hơn. Đây là bài học sinh động nhất để chúng ta sống và ôm ấp, chuyển hóa những nỗi đau và điều bất như ý trong cuộc sống hàng ngày. Càng biết cách phóng thích nỗi khổ niềm đau đúng cách sớm chừng nào, ta đỡ phải chịu đựng và đớn đau. Nếu biết chỗ và biết cách để ly nước xuống mà không phải cầm một tiếng đồng hồ, tay không phải đau nhức. Nếu vụng về mà phải nắm giữ ly nước suốt một ngày một đêm thì đau khổ vô cùng, cuối cùng ta tự rước họa vào thân mà thôi.

 

Trong cuộc sống, con người luôn chuẩn bị tâm thế để đối mặt với khổ đau. Khi khổ đau đến, hoặc chúng ta phải chịu đựng và quỵ ngã, hoặc chúng ta sẽ vượt qua và đứng lên ngay chỗ mình vừa ngã xuống. Có lẽ ai trong chúng ta cũng không muốn chịu đựng khổ đau, vậy cách duy nhất để sống và tồn tại là hãy đứng lên. Cách mình đứng lên thế nào để ít bị trầy sướt và giảm thiểu đớn đau là cả một nghệ thuật mà có khi cả đời người ta chưa kịp học cho thông thạo.

 

Sở dĩ chúng ta không/chưa tìm được một ‘nơi’ thích hợp cho ly nước khổ đau đang phải cầm trên tay vì khi khổ đau cuộn trào, ta cứ thấy người này cảnh nọ làm cho ta đau khổ nêu khó bỏ qua và tha thứ. Một sự thật tưởng chừng vô lý là chính mình mới có thể gây khổ đau cho mình đến mức phải chịu đựng mà thôi. Người khác, nếu có, cũng không thể tạo cho mình khổ đau nhiều đến thế. Ai có xúc phạm mình, cũng chỉ một lần mà thôi. Thay vì chịu đau một lần, ta đem tâm trí nuôi cảm thọ ấy trong vùng gió lốc và thế là, những lời nói không êm tai kia cứ nổi trôi trên ngọn gió dập dìu mà tâm can như dao đâm muối xát. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần gió xoáy tung bụi vô minh phủ mờ tâm trí. Như vậy, nếu không phải là ta, ai có thể làm chúng ta đau khổ chứ?!

 

Khi xác định được chính mình là ‘thủ phạm’ đã hủy hoại sức khỏe, tinh thần và sự an lạc của bản thân, chúng ta có thể chuyển hóa khổ đau một cách hiệu quả hơn vì bây giờ, mình đang ở thế chủ động hoàn toàn. Để giải quyết mình vấn đề, điều quan trọng là xác định được thủ phạm. Một khi đã xác định được thủ phạm rồi, việc bắt và xử lý tội phạm không còn quá khó khăn nữa.

Mỗi người đều có cách riêng để ôm ấp và chuyển hóa khổ đau. Với kinh nghiêm bản thân, tôi cảm nhận rằng điều căn bản nhất là hãy bình tâm và khách quan với chính mình và những người liên quan đã làm 'duyên' để nỗi khổ niềm đau đang có mặt trong ta.

 

Đừng quá căng thẳng, không nên chùng lòng mà hãy tạo một tâm thế cân bằng để xem xét vấn đề tường tận và có hướng giải quyết hiệu quả nhất. Điều trước tiên ta cần làm là lưu tâm đến những gì đang diễn ra trong ta và điều ấy cho ta cảm giác gì? Nếu ta phản ứng theo cảm giác mình đang có thì sẽ đem lại hậu quả gì cho mình và cho những người liên quan? Ta được gì mất gì? người được gì mất gì nếu ta hành động theo hướng này? có con đường ‘thoát hiểm’ nào khác không? Nên đặt ra những câu hỏi đại loại như vậy và khi có các câu trả lời thích đáng và hợp lý, hãy hành động. Tôi tin rằng tâm mình đủ thời gian để lấy lại thế thăng bằng khi hoàn thành xong đáp án cho các câu hỏi liên quan đến vấn đề khó khăn đang đối mặt mà mình đưa ra. Chắc chắn đường ‘thoát hiểm’ sẽ hiện ra trước mặt thôi.

 

Khi này hay khi khác, ta có thể nắm lấy ly nước đấy. Thế nhưng điều quan yếu là hãy nắm giữ nó trong thời gian ngắn nhất và nhanh tìm cách và tìm chỗ đặt lý nước xuống để tay mình không vướng bận và mỏi đau, phải không nào?

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/a27782/chuyen-hoa-kho-dau

 

.... o ....

  

To Transform the suffering

 

Author: Hằng Như (Liên Trí)

Translated by Nguyên Giác

 

If you hold a glass of water for a few moments, which everyone does, you'll know it's soothing. If you hold that glass of water for an hour, your arm will get tired and sore. If you hold a glass of water like that in your hand for 24 consecutive hours, you will definitely have to go to the emergency room!

 

A glass of water has the same weight, but if you hold it for a longer time, it becomes heavier. This lesson is incredibly important for you to experience and take note of, as it has the power to help you overcome the pain and dissatisfaction in your everyday life. The sooner you learn how to effectively alleviate suffering and pain, the less pain you will have to endure. If you know where and how to put the glass of water down without having to hold it for an hour, your hands will not ache. If you are clumsy and have to hold a glass of water for a day and a night, it will be extremely painful, and in the end, you will only bring disaster to yourself.

 

In life, people always prepare their minds to face suffering. When suffering comes, you will either endure it and fall, or you will overcome it and stand up right where you fell. Perhaps no one wants to endure suffering, so the only way to live and survive is to stand up. How you stand up to avoid scratches and minimize pain is an art that people in this world have not yet learned to master in their entire lives.

  

You haven't found a suitable place to set down the glass of suffering you are holding in your hand because whenever suffering arises, you are constantly reminded of certain people or scenes that intensify your pain. It's difficult for you to ignore and forgive. The seemingly absurd truth is that only you can cause suffering to the extent that you have to endure it. Other people, if there are any, cannot cause you as much suffering. No matter who insults you, it's only once. Instead of allowing the pain to occur only once, you allow your mind to dwell on that feeling, causing the unpleasant words to linger in the air like a whirlwind. As a result, your mind feels as though it is being stabbed with a knife dipped in salt. Every time you remember, every time the wind swirls around the dust of ignorance, pain clouds your mind. So, if not you, who can make you suffer forever?

 

When you identify yourself as the 'culprit' who has destroyed your health, spirit, and peace, you can transform suffering more effectively because you then become in a position to be completely proactive. To solve the problem, it is important to identify the culprit. Once the culprit has been identified, catching and handling the criminal are no longer difficult. Each person has their own way of coping with and transforming suffering. From personal experience, I feel that the most basic thing is to be calm and objective with yourself and the people involved who have created the 'condition' for the suffering and pain to be present in your body and mind.

 

Don't be too stressed, and don't let your heart down. Create a balanced mindset to thoroughly consider the problem and find the most effective solution. The first thing you need to do is pay attention to what is going on inside you and how it makes you feel. If you react based on your current emotions, what will be the consequences for you and the people involved? What do you gain, and what do you lose? What do others gain or lose if you act in this direction? Are there any other "escape" routes? You should ask such questions, and when you have appropriate and reasonable answers, take action. I believe that your mind has enough time to regain balance when you complete the answers to the questions related to the difficult problem you are facing. Surely the 'escape' route will appear in front of you.

 

At some point, you may have to grab a glass of water. The important thing is to hold the glass of water for the shortest time possible and quickly find a suitable place to set it down. This will prevent your hands from holding anything that could cause fatigue and pain, correct?

 

.... o ....



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một giáo sư đại học được tài trợ bởi cơ quan NASA đã bị bắt vì bị cáo buộc giữ bí mật quan hệ với chính quyền cộng sản TQ với các viên chức thẩm quyền Hoa Kỳ. FBI đã bắt giáo sư Đại Học Arkansas Simon Saw-Teong Ang, 63 tuổi, vì gian lận với NASA và đại học “qua việc không khai báo rằng ông đã giữ chức vụ tại đại học TQ và các công ty TQ.”
Trong buổi nói chuyện hôm qua, tôi đã đưa ra vấn đề về lời tuyên bố của Thống đốc Newsom rằng sự lây lan cộng đồng Covid-19 được biết đến đầu tiên phát xuất từ một tiệm nail. Tôi cũng nói với cô Priscilla rằng cộng đồng người Việt chúng ta rất nhạy cảm với tuyên bố của Thống đốc vì 80% nhân viên và chủ tiệm nail là người Mỹ gốc Việt. Cô ấy nói với tôi rằng Thống đốc đã nhận thức được vấn đề này và đã cố gắng giải thích để tránh gây sự ngộ nhận về lời tuyên bố của ông trong những ngày qua. Cô ấy có nhờ tôi cho lời khuyên về vấn đề này.
Vụ án tử hình Hồ Duy Hải trong những ngày qua đã làm cho cộng đồng người Việt trong và ngoài nước bất bình vì những sai phạm của nền tư pháp tại VN đã dẫn đến nhiều phản ánh chống lại quyết định của Hội Đồng Thẩm Phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao cũng như yêu cầu phải điều tra và xét xử lại, như lời phát biểu của đại biểu QH Trương Trọng Nghĩa mà báo Tuổi Trẻ Online trích thuật cho biết hôm 13 tháng 5 như sau.
Từ điển tiếng Việt định nghĩa “ấm ớ hội tề” là “thái độ không dứt khoát”. Đem nghĩa này gắn vào những tuyên bố của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng liên quan đến công tác chuẩn bị nhân sự cho Đại hội đảng XIII, dự kiến diễn ra trong tháng 01 năm 2021, thì sẽ thấy vẫn chỉ là chuyện nói nhiều mà làm chẳng được bao nhiêu, hay chỉ nhằm tung hòa mù để hù họa nhau.
Có một bức ảnh không phải chỉ bằng vạn lời nói mà còn tiềm ẩn một sức mạnh vạn năng, làm bùng phát các phong trào phản chiến khắp toàn cầu, tạo ra một cơn sóng thần, làm thay đổi cả một chính sách, xoay chiều một cuộc chiến
Bộ Nội An Hoa Kỳ và FBI đã đưa ra “tuyên bố công khai” hôm Thứ Tư, 13 tháng 5 năm 2020 cảnh báo rằng Trung Quốc đang mở nhiều cuộc tấn công tin tặc để đánh cắp tài liệu vi khuẩn corona liên quan đến thuốc chích ngừa và điều trị từ các cơ chế nghiên cứu và các công ty dược phẩm Hoa Kỳ, gọi đó là “mối đe dọa nghiêm trọng,” theo CNN tường trình cho biết. Việc cảnh báo chung từ FBI và lực lượng mạng của Bộ Nội An, CISA, cảnh báo “các tổ chức nghiên cứu COVID-19 là mục tiêu tấn công bởi Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc (PRC). Các lãnh vực chăm sóc sức khỏe, dược liệu và nghiên cứu làm việc đáp ứng COVID-19 tất cả nên cảnh giác họ đang là các mục tiêu hàng đầu của hoạt động này và nên thực hiện các bước cần thiết để bảo vệ các hệ thống của họ.”
Béo thì ngon, nhưng ăn nhiều và ăn thường xuyên quá cũng có thể không tốt cho sức khỏe. Còn nhớ lúc xưa ở quê nhà, mỗi lần đi ăn phở, mình thường hay xin thêm một ít nước béo cho nó ngon. Các món như chuối chưng, chè đậu, chè ba màu, bột chiên, cari, chả giò, kiễm, và đồ kho để ăn chay (mua ngoài chợ và cả ăn ở trong chùa) đều có chứa hoặc nhiều nước cốt dừa (coconut milk, lait de coco) hoặc nhiều mỡ dầu lắm. Ba ngày Tết, hầu như mỗi nhà VN đều phải có một nồi thịt kho nước dừa , mà phải là loại thịt đùi nửa nạc nửa mỡ mới đúng điệu. Chỉ riêng một vài dẫn chứng vừa kể cũng đủ thấy là mỡ dầu là một thành phần quan trọng không thể thiếu được trong tập quán ăn uống của chúng ta. Tại Canada, bênh tim mạch là nguyên nhân tử vong đứng hàng thứ nhì sau bệnh ung thư
Báo chí trong nước hôm 12/5/2020 đưa tin Bộ Công an cho hay dự luật biểu tình chưa thể được trình lên Quốc hội vì "cần phải được nghiên cứu kỹ, không để các thế lực thù địch, phản động lợi dụng". 45 năm qua dường như đảng Cộng sản Việt Nam chưa có được một ngày hòa bình, trong tâm trí họ xung quanh lúc nào cũng có những "thế lực thù địch" đe dọa sự tồn vong của thể chế. Câu chuyện "hòa hợp hòa giải dân tộc" đã được nói đến ngay từ khi Chiến tranh kết thúc năm 1975, nhưng đến nay nhà cầm quyền vẫn đề cao lịch sử của “bên thắng cuộc” và tiếp tục coi mọi tiếng nói khác biệt là thù địch.
Thị Trưởng thành phố Los Angeles hôm Thứ Ba, 12 tháng 5, đã đạp thắng từ sự quả quyết của giám đốc y tế của ông rằng lệnh ở trong nhà tại thành phố lớn thứ 2 nước Mỹ sẽ kéo dài ít nhất tơi tháng 7, sau khi những lời tuyên bố đó đã khiến các cư dân thất vọng, theo Reuters cho biết. Phát biểu bởi Giám Đốc Y Tế Quận Los Angeles Barbara Ferrer, được báo Los Angeles Times tường trình, đến trong khi các thành phố lớn và tiểu bang khác ở Mỹ bắt đầu nới lỏng các hạn chế được đưa ra nhiều tuần trước trong lúc đối diện với đại dịch vi khuẩn corona.
Các nhà lập pháp Dân Chủ tại Hạ Viện hôm Thứ Ba, 12 tháng 5 đã công bố một gói trợ giúp dịch vi khuẩn corona trị giá 3 ngàn tỉ đô la -- gồm một đợt gửi tiền trực tiếp đến người Mỹ -- được đặt ra để làm nhẹ đi các ảnh hưởng của đại dịch đối với hệ thống chăm sóc sức khỏe và nền kinh tế Mỹ. Các nhà lãnh đạo Dân Chủ công bố Hạ Viện sẽ bỏ phiếu về dự luật khổng lồ vào Thứ Sáu tuần này, khiến cho các thành viên chỉ có chưa tới 3 ngày để suy nghĩ về dự luật dày gần 2,000 trang.
Hai nhóm người bị lây vi khuẩn corona mới tại TQ đã được báo cáo cách xa nhau hàng trăm dặm, gây sợ hãi về một đợt truyền nhiễm ở phạm vi rộng lớn khác. Hôm Chủ Nhật, Ủy Ban Y Tế Quốc Gia đã báo cáo 17 trường hợp chẩn đoán lây vi khuẩn corona mới, là số cao nhất trong vòng 2 tuần lễ, và liên tiếp 2 ngày tăng 2 con số, theo Reuters cho biết, hôm 12 tháng 5. 14 trường hợp tại Shulan, thành phố với hơn 700,000 dân gần biên giới Nga và Bắc Hàn. Tất cả từ một phụ nữ 45 tuổi làm việc tại ty công an với không có lịch sử đi đây đi đó hay tiếp xúc với một người bị bệnh nào.
Vào những ngày giữa tháng Năm 2020, sau gần 2 tháng buộc phải đóng cửa theo lệnh của tiểu bang để ngăn chận sự lây lan của Covid-19, nhiều doanh nghiệp nhỏ như nhà hàng và tiệm Nail tại một vài nơi trên nước Mỹ đã được phép mở cửa đón khách trở lại, giữa lúc mà số người ở Mỹ chết vì Covid-19 đã lên đến hơn 80 ngàn, và con số này vẫn tiếp tục tăng lên hàng ngày.
“Mỗi tháng Năm, chúng ta cùng chào mừng Tháng Di Sản Người Mỹ Gốc Á Châu Thái Bình Dương,” Giám Sát Quận Kathryn Barger phát biểu. “Khi chúng ta công nhận những đóng góp vô giá mà các cư dân người Mỹ gốc Á Châu Thái Bình Dương dành cho Los Angeles mỗi ngày, chúng ta cũng nhân cơ hội này phản ảnh những thách thức mà cộng đồng của họ phải đối mặt. Để bảo đảm các khu dân cư người Mỹ gốc Á Châu Thái Bình Dương nhận được sự hỗ trợ cần thiết, chúng tôi khuyến khích mọi người tham gia vào Thống Kê Dân Số 2020.”
Người ta bảo New York là ngã tư quốc tế, thiên hạ bốn bên tụ hội về đây: trắng, đen, vàng với các bản sắc văn hoá khác nhau, phong cách ẩm thực khác nhau. Từ đó New York là một hỗn hợp của nhiều đặc trưng, một thành phố lớn có một không hai của thế giới này. New York là thành phố không ngủ, suốt ngày như một tổ ong khổng lồ, xe điện ngầm dưới lòng đất, dưới lòng sông, tàu bè trên sông, xe cộ trên đường, tàu điện trên cao, trên nữa là trực thăng, máy bay…cả thành phố rầm rập như mắc cửi không một phút ngừng nghỉ.
Từ Bangkok, FB Trần Quang Đô hớn hở cho hay: “Ngân hàng hôm nay 5/5 đông kín người. Thiên hạ xếp hàng nhận 5000 baht, tương đương 250 đô la Úc, tiền hổ trợ người dân trong dịch Cúm Vũ Hán. Điện nước thì miễn phí trong ba tháng cho dân lao động.” Tôi cũng hay lui tới Thái Lan nên hoàn toàn không ngạc nhiên gì về chuyện này. Tuy mang tiếng là “quân phiệt” nhưng bọn tướng lãnh ở nước này “yếu xìu” hà, và hay “mị dân” bằng tiền lắm: tiền trợ cấp cho những người khuyết tật, tiền giúp đỡ cho kẻ neo đơn, hay ông già/bà lão … Họ tạo cho dân chúng Thái cái tâm lý ỷ lại, và hèn yếu. Bởi vậy dân Thái chưa bao giờ đánh thắng được một đế quốc to nào cả, đế quốc cỡ trung bình, hoặc nhỏ (xíu) cũng khỏi có dám luôn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.