Hôm nay,  

Song ngữ: Tâm chân như và tâm sinh diệt / The mind of true thusness, and the mind of arising and passing

15/10/202313:12:00(Xem: 6492)
blank

Tâm chân như và tâm sinh diệt

 

Tâm Diệu

 

Chữ Tâm trong nhà Phật gồm hai phần là “Tâm Chân Như” và “Tâm Sinh Diệt”.  Tâm Chân Như còn được gọi là Chân Tâm, Phật Tánh, Giác Tánh, Giác Tri Kiến, Tri Kiến Phật, Trí Tuệ Bát Nhã, Tánh Không, Niết Bàn, hay Bản Thể Tuyệt Đối.  Trong tiếng Anh Chân Tâm gọi là Buddha Nature, Buddha Mind, True Mind, The Truth. Còn Tâm Sinh Diệt được gọi là vọng tâm, vọng niệm, vọng thức, nghĩ tưởng, niệm tưởng, suy nghĩ, suy tưởng, tư tưởng, nhớ nghĩ, tưởng nhớ, tâm ngôn, tức là tất cả những gì chúng ta đã làm, đã sống qua thân khẩu ý đều được thu nhận và lưu trữ, ví như máy video ghi lại hình ảnh và âm thanh rồi lưu trữ vào bộ nhớ trong máy vi tính. Nói một cách khác tâm thức là một kho tàng chứa tất cả những kiếp sống của ta, trong Tâm Lý Học, mà thuật ngữ nhà Phật gọi là Duy thức Học gọi là Tàng thức (là cái kho) hay A lại Da thức.

 

Nhà Phật quan niệm rằng tất cả các hiện tượng trên thế gian đều do Tâm Thức biến hiện mà thành, cho nên gọi là Duy Thức. Muốn thấu triệt quan điểm này thì phải nghiên cứu sâu vào Duy Thức Học. Ở đây, chúng tôi chỉ có thể giới thiệu khái quát. Cũng như chúng tôi chỉ có thể giới thiệu với những người chưa bao giờ biết bánh chưng là gì, rằng: “Dùng lá dong hay lá chuối, gói gạo nếp, đậu xanh lại rồi bỏ vào nồi nước luộc kỹ, khi chín sẽ thành bánh chưng”. Có khái niệm tổng quát rồi, ai muốn nấu sẽ phải nghiên cứu vào chi tiết, mới có thể thực hiện được.

 

Theo kinh Viên Giác của nhà Phật, thì “Tất cả chúng sinh vốn là Phật” cũng như vàng vốn sẵn là vàng ròng, nhưng là vàng quặng, pha lẫn tạp chất, nên phải gạn lọc, xả bỏ tạp chất cho sạch để trở về bản chất vàng, chứ không phải dùng chất khác mà làm thành vàng được. Tu hành cũng vậy, chỉ là xả bỏ chất độc hại là Tham Sân Si, chấm dứt vọng tâm điên đảo, thanh tịnh hóa Tâm, là trở về Bản Thể Phật Tánh, mà Sơ Tổ Bồ Đề Đạt Ma dùng chữ của thế gian cho dễ hiểu, gọi là “Kiến Tánh thành Phật”.

 

Kinh Lăng Nghiêm dạy rằng dòng sinh mệnh khởi đi do một niệm vô minh bất giác, bỗng nổi lên từ Biển Tâm mênh mông, cũng như người đang thức, chớp mắt đã lạc vào giấc ngủ. Trong mơ, thấy đủ thứ hiện ra, bị đánh cũng thấy đau, khóc cũng có nước mắt, sợ hãi cũng chạy trốn, vân vân ... Nhưng thời gian của giấc ngủ bình thường chỉ lâu có một đêm, sáng dậy bèn biết ngay rằng chuyện xảy ra trong đêm là ngủ mơ, không thật. Dòng sinh tử của con người kéo dài triền miên, như một giấc mơ dài từ cái niệm vô minh bất giác đó khởi đi, hết đời này tới kiếp khác, tạo nghiệp thiện, hoặc ác, tất cả đều chứa trong Tàng Thức làm nhân cho những kiếp sau, tiếp tục trôi lăn trong mê vọng của sinh tử luân hồi, mãi đến khi nào thức tỉnh, trở lại được trạng thái Tâm Thanh Tịnh, thì mới hội nhập lại với Bản Thể Chân Tâm được, đó là Kiến Tánh thành Phật.

 

Phật có nghĩa là người giác ngộ, không phải thần linh. Vì vô minh khởi đi từ vô thủy, hiện hành Thức Tâm sinh diệt, vốn không có thật, nên nhà Phật không quan niệm rằng có một linh hồn trường tồn bất biến, kéo dài từ kiếp này qua kiếp khác đến vô tận, mà chỉ coi dòng đời hiện ra do sự chi phối của nghiệp nhân thiện, hoặc ác, trong Tàng Thức, khi Tâm trở lại trạng thái thanh tịnh, không còn nghiệp nhân làm chủng tử gây nên đời sau, thì dòng đời sẽ chấm dứt, hội nhập Bản Thể Chân Tâm.

 

Do quan niệm rằng cõi đời này là thế giới tương đối, là hư vọng, không phải là tuyệt đối chân thật, cho nên nếu có người khi tái sinh không nhớ được kiếp sống cũ, trong khi có người khác lại nhớ được, thì cũng là chuyện nằm trong quy luật tương đối. Tuy nhiên, nếu muốn có được khả năng nhớ lại tiền kiếp thì phải tu tập thiền định đến tầng mức thật sâu, hoặc ngày nay với phương pháp thôi miên (hypnotisme) người ta có thể trở lui về quá khứ hoặc kiếp này, hoặc nhiều lắm là một vài kiếp trước như trường hợp của ông Edgar Cayce, một người đã có khả năng thần giao cách cảm, trong khi nhắm mắt ở trạng thái bị thôi miên, ông có thể thấy và chẩn bệnh, điều trị cho những bệnh nhân ở bất cứ nơi đâu, dù cách xa hàng trăm dặm và dù ông không phải là y sĩ.

 

Câu chuyện về Edgar Cayce là một trong những đề tài khó hiểu đối với giới khoa học kỹ thuật. Nhưng sự thực hiển nhiên được phơi bày rõ ràng, đã tạo cảm hứng cho những nhà khoa học có tâm hồn khai phóng, bắt đầu nhìn thêm nhiều khía cạnh khác, về những hiện tượng trong đời sống tương đối này. Cũng vì vậy, đối với vấn đề Tâm Linh, càng ngày giới khoa học gia càng để tâm nghiên cứu. Theo bác sĩ Peter Fenwick giáo sư về tâm lý thần kinh học thì vào năm 1995, chỉ có ba lớp Tâm Linh Học được giảng dạy trong các trường Đại Học Y Khoa Hoa Kỳ, qua năm 1998, tăng lên thành 40 lớp, và tăng nhanh lên tới 100 lớp vào năm 2001.

 

Để chứng tỏ sự quan tâm của các tầng lớp vốn ảnh hưởng nặng về khoa học kỹ thuật, nay đem công sức nghiên cứu về các hiện tượng tâm linh, chúng tôi xin chép lại đây bài viết “Câu chuyện tái sinh của Jenny”, kể về một bà mẹ đi tìm những người con trong kiếp trước, do cư sĩ Tâm Diệu thuật lại theo tài liệu của chương trình 20/20, đài ABC, phát hình vào lúc 10 giờ đêm Thứ Sáu ngày 10 tháng 6 năm 1994 tại Hoa Kỳ, như sau:

 

 

 

CÂU CHUYỆN TÁI SINH CỦA JENNY

 

(Tài liệu của BBC Anh Quốc)

 

 

Vào mùa xuân năm 1993, một bà mẹ người Anh 40 tuổi đang sinh sống với chồng và hai con ở thành phố Northamptonshire Anh quốc đã đoàn tụ với năm người con của bà ở đời sống trước tại Malahide, một thị trấn nhỏ ở miền bắc nước Aí Nhĩ Lan.

 

Mùa xuân năm nay 1994, Bob Brown và nhóm phóng viên truyền hình của chương trình 20/20 ABC Hoa Kỳ đã đến tận nơi đây làm phóng sự về sự tái sinh của bà mẹ này cùng hội họp với những người con của kiếp sống trước của bà. Đây là câu chuyện tái sinh có thực đã xảy ra vào cuối thế kỷ thứ hai mươi này. Một câu chuyện đầy thương tâm và nước mắt, một câu chuyện đi tìm con vượt biên cương và trải dài qua nhiều kiếp người của một bà mẹ.

 

Bà tên là Jenny và lúc nào cũng biết và nhớ là mình đã có một đời sống ở kiếp trước nơi một ngôi làng nhỏ bên bờ biển xứ Ái Nhĩ Lan với tên là Mary. Mary, một người đàn bà trẻ, tầm vóc trung bình đã từ trần 21 năm trước khi Jenny được sinh ra ở Anh Cát Lợi.

 

Một trong những giấc mơ và luôn luôn hiển hiện trong trí nhớ của Jenny là giây phút lìa đời của Mary trong nỗi đơn độc đau khổ của mình và lo âu về tương lai đầy bơ vơ của các con bà mà thằng lớn nhất mới có 13 tuổi. Nỗi lo âu và đau khổ này đã ám ảnh bà, đã hiển hiện thường trực trong tâm trí nàng từ lúc còn nhỏ. Nàng nghĩ rằng mình đã có lỗi khi phải từ bỏ các con bơ vơ nơi cõi trần và nàng quyết định phải đi tìm con cho bằng được.

 

Ngay từ lúc còn rất nhỏ, khi mới bắt đầu cầm được cây viết, Jenny đã vẽ bản đồ làng với những con đường dẫn đến một căn nhà mái tranh nơi Mary ở, đến nhà thờ, ga xe lửa, các cửa hàng bách hóa... và sau này so sánh với bản đồ Ái Nhĩ Lan ở trường học, Jenny đã khám phá ra rằng bản đồ mà nàng đã vẽ từ trong trí nhớ, và trong những giấc mơ tiền kiếp đã thật giống với bản đồ một làng nhỏ nằm ở phía bắc thành phố Dublin Ái Nhĩ Lan, có tên gọi là Malahide.

 

Theo năm tháng, Jenny lớn dần cùng với hình ảnh căn nhà mái tranh, với từng căn phòng, góc bếp, với hình ảnh nhà thờ quán chợ nơi thị trấn hiền hòa Malahide. Trong tâm tưởng, nàng vẫn cảm thấy có lỗi với các con khi bỏ chúng lại bơ vơ nơi cõi trần nên nàng quyết định đi tìm con.

 

Jenny sắp đặt kế hoạch nhưng lại không đủ khả năng tài chánh cho chuyến đi qua xứ Ái Nhĩ Lan nên đành hoãn lại và tình nguyện làm một người thôi miên cho một thôi miên gia chuyên môn tìm hiểu quá khứ. Ông này đã giúp Jenny nhớ lại thật nhiều hình ảnh chi tiết của Mary và ngôi làng của cô ở vào năm 1919, cách thức ăn mặc, đi đứng nằm ngồi và nấu nướng của Mary hồi ấy. Qua thôi miên Jenny đã mô tả chi tiết căn nhà, từng bức hình treo trên tường, kể cả một tấm hình của Mary. Jenny cũng mô tả và vẽ ra hình nhà thờ. Tuy nhiên có một điều thất vọng là Jenny vẫn chưa nhớ ra được tên họ tức last name của Mary là gì, điều này đã gây ra rất nhiều trở ngại cho việc kiếm tìm các con của nàng sau này.

 

Cuối cùng Jenny đã dành đủ tiền để thực hiện một chuyến du hành qua Ái Nhĩ Lan đi tìm những dấu tích của căn nhà mái tranh, của những con đường xưa lối cũ. Đến nơi đó, nàng đã đứng lặng trước một căn nhà mà bên kia là ngã ba đường dẫn về thành phố. Nàng thấy sao hình ảnh này quen thuộc quá, giống như trong trí tưởng, giống như bản đồ nàng đã vẽ. Nàng nhủ thầm rằng Malahide đây chính là chìa khóa mở cửa vén lên bức màn về sự thật của kiếp sống trước của nàng, là bước chân khởi đầu trên con đường tìm con.

 

Sau chuyến đi, Jenny trở về Anh quốc và bắt đầu thực hiện kế hoạch tìm con. Nàng viết thư cho tất cả các báo ở Ái Nhĩ Lan, các tổ chức sử học, các văn phòng hộ tịch, các chủ phố, và dân làng Malahide để yêu cầu giúp đỡ về tin tức của một người đàn bà tên Mary chết vào năm 1930 cùng với những người con của bà này.

 

Một thời gian lâu sau đó, Jenny nhận được thư của một chủ đất ở Malahide cho biết ở đó có một gia đình mà người mẹ tên là Mary đã chết sau một thời gian ngắn khi sanh đẻ đã để lại sáu đứa con còn sống. Last name của người đàn bà bất hạnh đó là Sutton và sau khi bà Sutton qua đời, các đứa con đã được gửi vào các cô nhi viện.

 

Đúng như trong trí tưởng và trong các giấc mơ về nỗi lo âu của Mary khi lìa đời, các con của bà đã thực sự bơ vơ đi vào các trại mồ côi. Jenny cảm thấy nỗi đau khổ trùng trùng. Nàng biên thư cho tất cả các viện mồ côi ở Ái Nhĩ Lan để dò hỏi tin tức và sung sướng thay, Jenny được tin tức từ một vị giáo sĩ ở một nhà thờ thành phố Dublin. Sau khi thư từ qua lại với các sở họ đạo và cả với bộ giáo dục Ái Nhĩ Lan, vị giáo sĩ này cho tên của tất cả sáu người con của bà và nói rằng sáu đứa trẻ này đã trở thành Ki Tô hữu tại nhà thờ Thiên Chúa Giáo Saint Syvester ở Malahide. Lá thư của vị giáo sĩ không dài lắm nhưng đã mang lại niềm tin và hy vọng lớn lao cho Jenny.

 

Sau đó, qua niên giám điện thoại Jenny đã gửi thư đến tất cả những ai mang họ Sutton tại Aí Nhĩ Lan. Nàng cũng nhận được một bản sao giấy khai tử của Mary và hai bản sao giấy khai sinh của hai người con, nhưng vẫn không tìm ra tung tích. Một lần nữa Jenny lại gửi thư cho tất cả các báo ở Dublin và thư cho Giáo sư Tiến sĩ Stevenson một chuyên gia nghiên cứu về các hiện tượng ở đời sống quá khứ để nhờ giúp đỡ. Stevenson giới thiệu Jenny với Gitti Coast một nhà nghiên cứu thuộc cơ quan truyền thông Anh quốc BBC.

 

Một thời gian khá lâu sau đó, Jenny nhận được điện thoại từ người con thứ hai ở Ái Nhĩ Lan. Cuộc nói chuyện hết sức khó khăn với nhiều tình cảm lẫn lộn nhưng nói chung có những dấu hiệu tốt đẹp. Jenny hứa sẽ gửi toàn bộ hồ sơ lưu trữ từ nhiều năm qua. Tư tưởng của nàng lúc này cũng lộn xộn. Mặc dầu biết là các con của Mary bây giờ đều đã ở vào lứa tuổi 50 và 60 nhưng Jenny vẫn có cảm giác mạnh mẽ về tình mẫu tử đối với các con của nàng, vẫn có cảm giác mạnh là mẹ của họ.

Mary và các con của nàng hay là các con của Jenny ở kiếp sống trước đang dần dần trở nên một thực thể, tâm tư của nàng bây giờ thật xáo trộn: Nàng thuộc về đâu? thuộc về đời sống hiện tại hay thuộc về đời sống quá khứ với các con nàng tìm ra? Có lẽ không trông mong một điều gì là tốt hơn cả. Nàng nhủ thầm như vậy và hãy để thời gian trả lời.

 

Jenny đang bước vào giai đoạn cuối cùng của công cuộc tìm kiếm, nàng thông báo đầy đủ diễn tiến mới cho Gitti Coast của đài BBC. Đài BBC muốn dự án tìm con của Jenny trở thành một tài liệu sống của sở nghiên cứu của đài nên đã thương lượng với Jenny. Phần Jenny, nàng chỉ yêu cầu có một điều duy nhất là đặt sự phúc lợi và niềm an bình hạnh phúc của gia đình lên trên hết.

 

Chờ mãi không thấy sự hồi âm của đứa con thứ hai mà Jenny đã nói chuyện qua điện thoại. Nàng quyết định liên lạc với Sonny, hiện đang ở thành phố Leeds Anh quốc. Sonny là người con đầu của Mary Sutton, khi Mary qua đời cậu mới 13 tuổi và bây giờ vào ngày thứ ba 15 tháng 5 năm 1990 Sonny đã 71 tuổi. Qua cuộc điện đàm Jenny mô tả cho Sonny biết về quá khứ của cậu, về hình ảnh căn nhà mái tranh, về tính nết của cậu, về những lời nói hay câu mắng của Mary với cậu hồi đó. Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và khó có thể ngờ được người đầu dây bên kia lại chính là mẹ mình. Sonny ngỏ ý muốn được gặp Jenny ngay.

 

Như đã thỏa hiệp với đài BBC, Jenny thông báo những biến chuyển mới. Đài BBC muốn phỏng vấn Sonny trước và trong thời gian này hai người không được liên lạc với nhau. Họ muốn nghiên cứu tường tận về Sonny rồi phân tích và so sánh với những dữ kiện mà họ đã có về Jenny. Cũng trong thời gian này họ đã phỏng vấn thêm Jenny về những điểm chưa sáng tỏ.

 

Cuộc điều tra của đài BBC kéo dài 4 tháng và cuối cùng Jenny đã đích thân lái xe đưa cả gia đình của nàng đến thành phố Leeds hội ngộ cùng Sonny. Cuộc đoàn tụ đã diễn ra thật cảm động; Giấc mơ đi tìm con của Jenny đã trở thành sự thực, hai mẹ con, mẹ trẻ con già đã ôm nhau với những giòng nước mắt tuôn trào. Sonny cũng như Jenny đều đã nhận được bảng phân tích và so sánh dữ kiện của đài BBC trước đó. Các chuyên gia đài BBC đều không thể ngờ được một khái niệm về trí tưởng lại có thể đúng một cách chính xác với thực tế như vậy. Họ cũng không ngờ rằng có một đời sống sau khi chết đang hiển hiện rõ ràng.

 

Với sự giúp đỡ của Sonny, công cuộc kiếm tìm các con của Mary được tiếp tục suốt những năm tháng dài sau đó và cuối cùng vào năm 1993 Jenny đã hội ngộ đoàn tụ với tất cả 5 người con còn sống. Hơn 60 năm từ khi mẹ chúng qua đời anh em mới được đoàn tụ với nhau và đặc biệt hơn cả là đoàn tụ với người mẹ trẻ đã tái sinh ra trong kiếp này để đi tìm chúng.

 

Năm nay 1994 Bob Brown và nhóm phóng viên truyền hình chương trình 20/20 ABC Hoa Kỳ đã một lần nữa mang Jenny và 5 người con trở về thị trấn Malahide đoàn tụ với nhau nhân dịp kỷ niệm sinh nhật thứ 75 của Sonny. Trong dịp này Jenny đã được cậu con cả, nay đã 75 tuổi dẫn đến thăm mộ phần của nàng kiếp trước. Nàng đã nói trước ống kính thu hình và trước phần mộ nàng rằng: “mộ phần này không có gì cả, không có ai ở đây bây giờ. Có thể còn trong đó là những nắm xương khô. Thực sự không có gì cả, phần năng lực tinh thần hiện đang ở trong tôi.”

 

Lời Nhận Định của Người Biên Dịch:

 

Quả vậy, kiếp sống con người trùng trùng duyên khởi, không có bắt đầu và cũng không có kết thúc. Chúng ta đã bao nhiêu lần sanh ra và chết đi, đã bao nhiêu lần lặn ngụp trong biển sinh tử luân hồi, đã theo nghiệp sinh nơi này nơi khác. Trong giòng đời vô tận ấy, chúng ta đã liên hệ với biết bao nhiêu người, giầu nghèo, sang hèn, xấu đẹp và biết đâu họ chẳng là cha mẹ, là ông bà, là anh em, là những người thân của chúng ta và ngày nay nhờ có những máy điện toán tối tân, các nhà toán học và nhân chủng học đã cho chúng ta biết rằng mỗi chúng ta có tới 68 tỷ cha mẹ ông bà từ quá khứ đến hiện tại và tất cả nhân loại đều là anh em họ hàng của chúng ta. Nhận được sự liên hệ ấy, chúng ta cảm thấy dễ hiền hòa và dễ tha thứ cho nhau trong sự giao thiệp hàng ngày với mọi người.

 

Tâm Diệu (thuật theo tài liệu của chương trình 20/20 ABC (American Broadcasting Corporation) phát hình vào lúc 10 giờ đêm thứ sáu 10 tháng 6 năm 1994

 

(Trích từ sách Phật Pháp Trong Đời Sống, nxb Hồng Đức 2014)

 

Nguồn:

https://thuvienhoasen.org/p22a21710/16-tam-chan-nhu-va-tam-sinh-diet

 

.... o ....

 

The mind of true thusness, and the mind of arising and passing

 

Author: Tâm Diệu

Translated by Nguyên Giác

 

The concept of "mind" in Buddhism is comprised of two components: "the mind of true thusness" and "the mind of arising and passing away." The mind of true thusness is also known as the True Mind, Buddha Nature, Buddha's Awareness, Prajnaparamita Wisdom, Emptiness, Nirvana, or Absolute Nature. In English, the true mind is referred to as Buddha Nature, Buddha Mind, or The Truth. The mind of arising and passing away is referred to as the deluded mind, the false thoughts, the false consciousness, wandering thoughts, mental chatter—that is, everything we have experienced and engaged in through our body, speech, and mind is all recorded and stored, similar to a video camera that captures images and sounds and then stores them in computer memory. In other words, consciousness-mind is a storage that contains all of our lifetimes. This concept is referred to as Store Consciousness or Alaya Consciousness in Buddhist psychology, or Consciousness-Only Studies.

 

Buddhists believe that all phenomena in the world are created by the mind. Therefore, this concept is referred to as the study of Consciousness Only or Mind Only. If you want to fully understand this point of view, you must study deeply into Mind-Only Studies. Here, we can only provide a general introduction. Just like we can only introduce to those who have never known what bánh chưng is: "Use dong or banana leaves to wrap sticky rice and green beans, and then put them in a pot of water to boil thoroughly. When cooked, they will become chưng cake." After developing a basic understanding, anyone who wants to cook will need to delve into the specifics in order to be able to do so.

 

According to the Buddha's Complete Enlightenment Sutra, "All sentient beings are inherently Buddhas," just like gold is inherently pure in the form of ore mixed with impurities, so it must be filtered and removed to become pure. Gold is pure gold, without any other substances added to it. Cultivation is a process that involves releasing toxic substances such as greed, anger, and ignorance. It also entails putting an end to delusional thinking, purifying the mind, and reconnecting with our original Buddha nature. The First Patriarch Bodhidharma simplified this concept using secular language, stating that "One who sees nature becomes a Buddha."

 

The Shurangama Sutra teaches that the stream of life begins when an unconscious thought of ignorance suddenly emerges from the vast Ocean of Mind, similar to a person who blinks and falls asleep while awake. In dreams, all kinds of things can appear: being beaten can also hurt, crying can also bring tears, running away in fear, and so on. But the duration of a normal sleep is only one night, and upon waking up in the morning, you immediately realize that what occurred during the night was a dream, not reality. The stream of human birth and death lasts continuously, like a long dream stemming from the unconscious thought of ignorance. Lifetime after lifetime, individuals create good or bad karma, which is all contained in the Store Consciousness. This karma serves as the cause and effect for future lives. The flow of life continues to drift in the delusion of birth and death until you awaken and return to the state of pure mind. Then, you can reintegrate with your inherent true mind, which is when you perceive nature and attain enlightenment as a Buddha.

 

Buddha means an enlightened person, not a god. Because ignorance has existed since the beginning of time and the transient nature of consciousness is not genuine, Buddhism asserts that there is no eternal, immutable soul that endures indefinitely. There is only the flow of life appearing due to the influence of good or evil karma arising from the storehouse of consciousness. When your mind returns to a pure state, with no karma left as seeds to create any next life, the life cycle will end, and you will merge with the Inherent True Mind.

 

Due to the concept that our world is a relative and illusory one, where absolute truth does not exist, the ability to recall past lives upon rebirth varies among individuals. This discrepancy can be attributed to the law of relativity. However, if you want to have the ability to remember past lives, you must practice meditation to a very deep level. Alternatively, with the use of hypnosis, people can also access memories from their past lives, as well as their current life and potentially even more. It was a few lifetimes ago. As in the case of Mr. Edgar Cayce, a man with telepathic abilities, he could see, diagnose, and treat patients anywhere while closing his eyes in a state of hypnosis. Even though he was hundreds of miles away and even though he was not a doctor. 

 

The story of Edgar Cayce is one of the most perplexing subjects in the scientific and technical realm. However, the obvious truth was clearly exposed, inspiring open-minded scientists to explore various other aspects of these phenomena in the physical world. For this reason, scientists are increasingly focusing on the issue of spirituality. According to Dr. Peter Fenwick, a professor of neuropsychology, in 1995, there were only three spirituality classes being taught in medical universities in the U.S. However, by 1998, the number of classes had increased to 40, and this number rapidly grew to 100 classes by 2001.

  

To showcase the dedication of scientists currently investigating spiritual phenomena, we would like to share the article "Jenny's Reincarnation Story." This article recounts the journey of a mother as she searches for her children from a previous life. Layperson Tam Dieu will narrate the story according to the program 20/20 on ABC television, which was broadcast at 10 p.m. on Friday, June 10, 1994, in the United States, as follows.

  

JENNY'S REBIRTH STORY

(Document from BBC UK)

 

In the spring of 1993, a 40-year-old British mother, who lived in Northamptonshire, England with her husband and two children, was reunited with her five children from her previous life in Malahide, a small town in Northern Ireland.

 

In the spring of 1994, Bob Brown and a group of television reporters from the US ABC 20/20 program came here to report on the case of reincarnation and meet the children who claimed to be the reincarnation of this mother from a previous life. This is a true reincarnation story that occurred at the end of the twentieth century. This is a story full of sadness and tears, a tale of a mother's relentless search for her child, transcending borders and spanning multiple lifetimes.

 

Her name was Jenny, and she always knew and remembered that she had a previous life as Mary in a small village on the Irish coast. Mary, a young woman of average height, died 21 years before Jenny was born in England.

 

One of Jenny's most vivid memories was the moment of Mary's death, as she suffered alone and worried about the uncertain future of her children, the oldest of whom was only 13 years old. This anxiety and suffering have haunted her, constantly appearing in her mind since childhood. She thought it was her fault when she died, having to leave her children alone in this world. As a result, she made a decision to find her children as much as possible.

 

From a very young age, when she first started holding a pen, Jenny would draw a map of the village. She would include roads that led to various places such as Mary's thatched-roof house, the church, the train station, and the department stores. And later, when comparing it with the map of Ireland at school, Jenny discovered that the map she had drawn from memory and in her past life dreams was remarkably similar to the map of a village called Malahide, located north of Dublin City, Ireland.

 

Over the years, Jenny grew up with vivid memories of the charming thatched-roof house, its various rooms, the cozy kitchen corner, and the picturesque church and market in the tranquil town of Malahide. In her heart, she still felt remorseful for abandoning her children in this world, so she resolved to search for them.

 

Jenny made plans but did not have the financial means to travel to Ireland. As a result, she had to postpone her trip and instead volunteered to assist a professional hypnotist in order to learn about the past. This man helped Jenny recall many detailed images of Mary and her village in 1919, including Mary's manner of dressing, walking, sitting, and cooking at that time. Jenny described the house in detail through hypnosis, providing a vivid account of every picture hanging on the wall, including one of Mary. Jenny also described and drew a picture of the church. However, one disappointing thing is that Jenny still cannot remember Mary's last name, which has caused many obstacles in locating her children later on.

 

In the end, Jenny saved enough money to go on a trip to Ireland in search of traces of thatched-roof houses and ancient roads. Arriving there, she stood silently in front of a house. On the other side of the house was the intersection that led to the city. This image felt so familiar to her, as if it were in her mind, like the map she had drawn. She believed that Malahide held the key to unlocking the truth about her past life, which was the initial step toward locating her child.

 

After the trip, Jenny returned to England and began making plans to locate her children. She wrote to every Irish newspaper, historical organization, civil registration office, town owner, and the villagers of Malahide, asking for help in finding information about a woman named Mary who died in 1930, as well as information about her children.

A long time later, Jenny received a letter from a landowner in Malahide informing her that there was a family whose mother, Mary, had died shortly after giving birth and left behind six surviving children. The unfortunate woman's last name was Sutton. After Mrs. Sutton died, the children were sent to orphanages.

Just as she had imagined in her thoughts and dreams, Mary's children were truly alone in orphanages at the end of her life. Jenny felt immense pain. She wrote to all the orphanages in Ireland to inquire about any updates. Fortunately, Jenny received a response from a priest at a church in Dublin City. After corresponding with the parish offices and the Irish Department of Education, the priest provided the names of all six of her children and stated that they had been baptized as Christians at the Catholic Church of Saint Sylvester in Malahide. The priest's letter was not very long, but it brought great faith and hope to Jenny.

 

Then, using the telephone directory, Jenny sent a letter to everyone with the surname Sutton in Ireland. She also received a copy of Mary's death certificate and two copies of her children's birth certificates, but still could not find their whereabouts. Once again, Jenny sent letters to all the newspapers in Dublin and to Professor Dr. Stevenson, an expert in the study of past life phenomena, asking for help. Stevenson introduced Jenny to Gitti Coast, a researcher at the British media agency BBC. 

 

Sometime later, Jenny received a phone call from Mary's second child in Ireland. The conversation was extremely difficult, with many mixed emotions. However, overall, there were positive indications. Jenny promised to send all archived records from many years. Her thoughts were also confused at this time. Even though she knew that Mary's children were now in their 50s and 60s, Jenny still had a strong sense of maternal love for them, still felt like their mother.

 

Mary and her children, or Jenny's children from her previous life, are slowly merging into one entity. Her thoughts are now muddled: Where does she truly belong? Does it belong to the present life or does it belong to the past life with the children she discovered? Perhaps not expecting anything better. She pondered such thoughts and decided to let time provide the answers.

 

Jenny has entered the final stages of her search and is now reporting the latest developments to the BBC's Gitti Coast. The BBC wanted the project to locate Jenny's children in order to create a comprehensive record of the station's research department. Therefore, they entered into negotiations with Jenny. As for Jenny, she had only one request: to prioritize the well-being and happiness of her family.

  

There was no response from the second child that Jenny had talked to on the phone. She decided to contact Sonny, who is currently in the city of Leeds, England. Sonny was the first child of Mary Sutton. When Mary passed away, he was only 13 years old. Now, on Tuesday, May 15, 1990, Sonny is 71 years old. Through the phone call, Jenny described Sonny's past, including the image of the thatched-roof house, his personality, and Mary's words and scolding from back then. Going from one surprise to another, Sonny hardly expected that the person on the other end of the line was his deceased mother, now in a new life. Nonetheless, he offered to meet Jenny right away.

 

As agreed with the BBC, Jenny announced new developments. The BBC wanted to interview Sonny first, and during this time, the two could not contact each other. They wanted to conduct a thorough research on Sonny and then analyze and compare it with the facts they already had about Jenny. Also, during this time, they interviewed Jenny about unclear points.

 

The BBC investigation lasted four months, and in the end, Jenny personally drove her entire family to Leeds to reunite with Sonny. The reunion was very touching. Jenny's dream of finding her child had come true. Mother and child - the mother was young, but the child was old - hugged each other, tears flowing. Sonny and Jenny both received the BBC's analysis and comparison of data before. BBC experts could not have imagined that a concept of the mind could be so accurately aligned with reality. They also did not expect that there was clearly visible life after death.

 

With Sonny's help, Mary's search for her children continued over the years that followed. Finally, in 1993, Jenny was reunited with all five of her surviving children from her previous life. More than 60 years after their mother's passing, the siblings were finally reunited with each other. Most importantly, they were reunited with the woman who had been their deceased mother in a past life and had reincarnated in order to find them in this life.

 

Năm nay 1994, Bob Brown và nhóm phóng viên truyền hình chương trình 20/20 ABC Hoa Kỳ đã một lần nữa mang Jenny và 5 người con trở về thị trấn Malahide đoàn tụ với nhau nhân dịp kỷ niệm sinh nhật thứ 75 của Sonny. Trong dịp này Jenny đã được cậu con cả, nay đã 75 tuổi dẫn đến thăm mộ phần của nàng kiếp trước. Nàng đã nói trước ống kính thu hình và trước phần mộ nàng rằng: “Mộ phần này không có gì cả, không có ai ở đây bây giờ. Có thể còn trong đó là những nắm xương khô. Thực sự không có gì cả, phần năng lực tinh thần hiện đang ở trong tôi.”

 

Editor's Comment:

Indeed, human life is profoundly interdependent and has no beginning or end. In countless cycles, we have experienced birth and death, continuously immersed in the cycle of reincarnation, guided by our karma to be born in one realm and then another. In the endless stream of life, we have come into contact with countless individuals, regardless of their wealth, social status, or physical appearance. In previous lives, these individuals may have been our parents, grandparents, siblings, or relatives. Today, thanks to modern computers, mathematicians, and anthropologists have informed us that each individual has up to 68 billion ancestors, including parents and grandparents, from the past to the present. Furthermore, it has been revealed that all humans are our distant relatives or cousins. Knowing that connection, we feel more compassionate and forgiving in our daily interactions with people.

 

Written by Tâm Diệu, based on material broadcast from the 20/20 American Broadcasting Corporation (ABC) program at 10 p.m. on Friday, June 10, 1994.

 

(Excerpted from the book Phật Pháp Trong Đời Sống, Hồng Đức Publishing House, 2014.)

 

 

.... o ....




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng thống Donald Trump sẽ ký một sắc lệnh hành pháp về cải tổ cảnh sát vào Thứ Ba, theo ông nói, khi các nhà hoạt động tăng áp lực cho một cuộc đại cải tổ các hoạt động trị an tại Hoa Kỳ. Trump, nói với các phóng viên tại một sự kiện bàn tròn của Tòa Bạch Ốc vào chiều Thứ Hai, 15 tháng 6 cho biết ông tin rằng sắc lệnh sẽ là “khá toàn diện.” “Về cơ bản, chúng tôi sẽ nói về những điều mà chúng tôi đã xem và thấy trong tháng trước, và chúng tôi sẽ có một số giải pháp, một số giải pháp tốt,” theo Trump cho biết mà không cung cấp thêm thông tin chi tiết.
LOS ANGELES (CBSLA) – Hệ thống phòng tập thể dục 24 Hour Fitness đã nộp đơn xin phá sản hôm Thứ Hai, 25 tháng 6 và xác nhận đã đóng cửa vĩnh viễn 18 phòng tập thể dục trên khắp miền Nam California và khoảng 100 phòng trên toàn quốc trong bối cảnh đại dịch vi khuẩn corona đã buộc họ phải đóng cửa tất cả các cơ sở trong hơn 3 tháng, theo bản tin của Đài CBSLA cho biết. Công ty tuyên bố rằng, "tác động mạnh mẽ của đại dịch COVID-19 đối với nền kinh tế và ngành công nghiệp thể dục đã buộc họ phải tái cấu trúc tài chính thông qua hồ sơ phá sản Chương 11 tự nguyện mà chúng tôi kỳ vọng sẽ biến chúng ta thành một công ty mạnh hơn."
Một nhà hoạt động Black Lives Matter 19 tuổi từ Florida được tìm thấy đã chết một tuần sau khi cô mất tích, theo CNN cho biết hôm Thứ Hai, 15 tháng 6 năm 2020. Cảnh sát Tallahassee đã tìm thấy thi thể của Oluwatoyin "Toyin" Salau, cùng với Victoria Sims 75 tuổi, vào Thứ Bảy. Cái chết của họ đang được điều tra là vụ giết người. Cảnh sát đã bắt một nghi can, Aaron Glee, 49 tuổi, theo Ty Cảnh Sát Tallahassee cho biết. Salau được nhìn thấy lần cuối vào ngày 6 tháng 6. Trước đó, cô đã tweet nói rằng mình bị tấn công tình dục. Bạn của cô Chynna Carney đã xác nhận tài khoản Twitter thuộc về Salau.
Hôm nay trong một quyết định mang tính lịch sử, Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ đã phán quyết rằng người đồng tính nam và nữ, lưỡng tính, và người chuyển giới (LGBTQ) sẽ không bị đuổi việc hay kỳ thị tại công sở theo Đạo Luật Dân Quyền năm 1964. Các nhà lãnh đạo công đồng LGBT khắp nơi trên toàn quốc đều hoan hỷ đón mừng tin vui này nhưng đồng thời cũng không thể chối cãi rằng quyết định này còn nhiều thiết sót và sự bất công vẫn còn tiếp tục dành cho người da màu.
Theo các nhà chức trách, hơn 76.000 người đã được xét nghiệm virus corona ở thủ đô chỉ trong ngày Chủ nhật. Tại các khu vực rộng lớn của thành phố, các thành viên của ủy ban khu phố cũng đã đến tận nhà để hỏi cư dân rằng họ có đến chợ trong vài ngày qua không. Ở nhiều nơi trong thành phố, một lần nữa các biện pháp kiểm soát như kiểm tra nhiệt độ trước khi vào nhà hàng và cửa hàng đã được thắt chặt.
Trong khi tham vọng kiểm soát của chế độ toàn trị vẫn như cũ, có một số khác biệt giữa những nỗ lực của Mao và Tập Cận Bình. “Tư tưởng của Tập Cận Bình là một thay thế nhạt màu cho Sách Đỏ của Mao. Tập Cận Bình đã không thể đưa ra một ý thức hệ mạch lạc để truyền cảm hứng cho sự cuồng tín trong những người theo ông, khác một chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc chung chung. Mặt khác, Tập có các công cụ công nghệ khả dụng mà đơn giản là không áp dụng cho những nhà độc tài trong thế kỷ 20. Hệ thống tín dụng xã hội kết hợp tất cả các phương pháp của thông minh nhân tạo, dữ liệu quy mô, cảm biến lan tỏa và đặt các phương tiện này vào trong tay nhà nước Trung Quốc. Cả Stalin và Mao đều không thể kiểm soát trực tiếp các phong trào hàng ngày, lời nói và giao dịch của từng đối tượng theo cách mà đảng Trung Quốc về mặt lý thuyết có thể làm ngày nay.
Buổi giảng pháp này diễn ra trong một hoàn cảnh đặc biệt, khi nhóm Giới Trẻ Mây Từ trong vòng một tháng phải tiễn đưa hai thành viên ở độ tuổi rất trẻ vừa qua đời: cậu Út ở Việt Nam tuổi mới 50, và bạn Trí ở Nam Cali qua đời trong mùa dịch Covid-19 chỉ là 46 tuổi.
Tối Cao Pháp Viện Hoa Kỳ hôm Thứ Hai, 15 tháng 6 năm 2020 đã phán quyết rằng các công ty không thể sa thải nhân viên dựa vào khuynh hướng tính dục và giới tính theo Chương VII của Luật Dân Quyền năm 1964, theo tin CNN. Tại sao nó quan trọng: Ý kiến 6-3 đánh dấu một chiến thắng lớn cho quyền của những người đồng tính nam và nữ, lưỡng tính, chuyển giới (LGBT) tại một tòa án với khuynh hướng bảo thủ rõ ràng. Nó được viết ra bởi thẩm phán bảo thủ Neil Gorsuch, người được hậu thuẫn bởi các thành viên tự do và trung dung hơn của tòa án. Chương VII rõ ràng cấm sự kỳ thị dựa trên “chủng tộc, màu da, tôn giáo, giới tính, hay nguồn gốc quốc gia,” nhưng nó đã không nêu cụ thể xu hướng tính dục hay bản sắc giới tính như là các thành phần được bảo vệ.
Một dự luật đã được đưa ra Quốc Hội Nhân Dân của Đảng Cộng Sản Trung Hoa (CSTH) ngày 22 tháng 5 năm 2020 tại Bắc Kinh, và đúng một tuần lễ sau, dự luật này đã được nhanh chóng thông qua vả trở thành Đạo Luật An Ninh Quốc Gia (ĐLANQG) về Hồng Kông vào ngày 29 tháng 5. Khi đưa ra Quốc Hội Nhân Dân để bàn thảo và thông qua, dự luật này gồm 7 điểm chính, trong đó ba điểm quan trọng nhất để đối phó và triệt hạ quyền tự chủ cùa Hồng Kông là điều số 2, số 4, và số 6. Theo đó, Bắc Kinh sẽ ngăn chặn tất cả các nguồn yểm trợ từ bên ngoài vào Hồng Kông; sẽ sử dụng được các lực lượng đàn áp từ Bắc Kinh để dập tắt các cuộc biểu tình, những người tham dự biểu tình có thể quy tội phản quốc, ly khai; và từ đó Bắc Kinh sẽ khai triển ra những đạo luật khác để thực hiện các mưu đồ trên.
Bác sĩ Tâm Nguyên, và em gái Linh Nguyên, cùng một số bạn trẻ VN đấu tranh cho ngãnh nails được mở cửa, họ tổ chức bieu tinh trên đưỏng phố Bolsa, thanh phố Westminster, biêũ tinh ôn hòa, bất bạo động ngãy thứ hai, thinh nguyện thư gọi đến Thông Đốc California, và kết quả là ngày 19/6/2020 các tiệm nails sẽ đưặc mở cửa. ĐuỞc biết hỏn 300,000 chủ tiệm nails vã ngưởi làm nails là ngưỏi Viet Nam, lời tuc đem về cho chinh phủ hôn 15 tỷ Mỹ kim mỗi năm.
Các trường hợp bị lây vi khuẩn corona mới và số người vào bệnh viện đạt mức cao kỷ lục xảy ra tại nhiều tiểu bang Hoa Kỳ, gồm Florida và Texas, là những nơi đi đầu trong việc tái mở cửa và TT Trump dự định tổ chức vận động tranh cử bên trong hội trường tại thành phố Tulsa, tiểu bang Oklahoma, theo CNN cho biết hôm Chủ Nhật, 14 tháng 6. Alabama báo cáo số trường hợp mới cao kỷ lục liên tiếp 4 ngày tính tới Chủ Nhật. Alaska, Arizona, Arkansas, California, Florida, Norh Carolina, Oklahoma, và South Carolina tất cả đều có số trường hợp mới cao kỷ lục trong 3 ngày qua, theo Reuters cho hay. Nhiều viên chức y tế tiểu bang nói rằng một phần đóng góp cho sự gia tăng là các cuộc tụ họp đông người trong cuối tuần Lễ Chiến Sĩ Trận Vong vào cuối tháng 5.
Ít nhất 7 cảnh sát thành phố Minneapolis đã từ chức giữa các cuộc biểu tình về việc bạo hành của cảnh sát và kỳ thị chủng tộc, và hơn một nửa tá đang tiến hành việc bỏ sở, theo các viên chức của ty cảnh sát nói với báo Minneapolis Star Tribune hôm 14 tháng 6. Nguồn tin nội bộ của Ty Cảnh Sát Minneapolis (MDP) nói với tờ báo rằng nhiều cảnh sát đang cảm thấy bị hiểu lầm và mắc kẹt giữa cuộc điều tra của tiểu bang, các cuộc biểu tình, lãnh đạo thành phố và giới truyền thông sau cái chết của một người đàn ông da đen không vũ trang, George Floyd, trong lúc cảnh sát Minneapolis bắt đã gây ra nhiều cuộc biểu tình trên toàn quốc.
Các viên chức thẩm quyền tại tiểu bang Georgia hôm Chủ Nhật, 14 tháng 6 năm 2020 đã phán quyết rằng vụ cảnh sát bắn chết người đàn ông da đen Rayshard Brooks bên ngoài tiệm ăn Wendy’s tại thành phố Atlanta là một vụ giết người. Brooks, 27 tuổi, chết sau khi ông bị bắn 2 phát sau lưng hôm 12 tháng 6, theo Văn Phòng Giảo Nghiệm Y Khoa Quận Fulton cho biết trong một thông báo. Brooks đã bị bắn vào tối Thứ Sáu vừa rồi sau một vụ đối đầu với 2 cảnh sát Atlanta tại chỗ đậu xe của tiệm bán thức ăn nhanh.
Khi dịch bệnh Corona bùng phát, nhiều người đã hồi hộp chờ đợi Thụy Điển vì hầu như không có biện pháp nào được thực hiện ở đó. Đất nước này muốn đạt được khả năng "Herd immunity" (Herdenimmunität, tạm dịch là miễn dịch bầy đàn), nhưng nó còn cách xa "nhiều năm ánh sáng (Light years)" - và sự nhiễm trùng và tử vong rõ ràng đang gia tăng đáng kể. Tất cả điều này nên là một cảnh báo cho Đức trong những trường hợp "nới lỏng" hơn nữa. • Thụy Điển: Gần 1500 ca nhiễm mới trong một ngày • Nhà virus học hàng đầu thừa nhận: Xa khả năng miễn dịch bầy đàn (Herd immunity). • Số lượng Covid 19 tử vong cao hơn đáng kể so với các nước tương đương. • Đột nhiên Thuỵ Điển không được mong muốn ở các nước láng giềng • Kinh nghiệm của Thụy Điển nên là một cảnh báo cho nước Đức!
Đảng Cộng Sản Việt Nam có truyền thống bán nước từ Hồ Chí Minh cho đến ngày nay. Người bán nước số một là Nguyễn Phú Trọng, bán nước một cách tinh vi, từ những bí mật nầy đến những bí mật khác để lừa bịp nhân dân. Đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, xem như thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm. Tuổi tác đã cao, sức khỏe yếu kém mà muốn ôm cái ghế quyền lực suốt đời. Thủ hạ Nguyễn Hồng Diên thăm dò dư luận bằng những lời lẽ nâng bi quá đáng, làm phản tác dụng, gây phẩn nộ trong quần chúng. Tóm lại, Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, đó là tội đồ của dân tộc.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.