Hôm nay,  

Nhớ Thầy

27/10/202420:24:00(Xem: 3360)

 

IMG_6216
Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ, hình chụp tại Hương Tích. (Ảnh:Thích Nữ Khánh Năng chụp ngày 19 tháng 9 năm 2018)

 

 

Kính lạy Thầy, bậc Thầy lớn của Phật Giáo Việt Nam, là nơi nương tựa của hàng tứ chúng.

Kính lạy Thầy, Pháp thân thường trụ, hoá thân Người khắp cõi hư không.

Kính lạy Thầy, Người đã cho con thêm một lần nữa được sinh ra trong Pháp.

Kính lạy Thầy, nhục thân Người tan biến bốc thành mây trời, lang thang khắp cõi hư không, nhưng đời sống Người đã là một phần máu thịt trong con.

 

Thầy ơi! Tây nguyên se se lạnh, tiếng côn trùng rả rích đầu đông. Trong quãng im lặng của núi rừng tịch liêu là sự đong đầy của mênh mông nỗi nhớ. Con nhớ những giờ trà bên Thầy; nhớ những lúc chỉ biết lặng im bên Thầy khi Thầy bệnh; nhớ sự im lặng cũng là bài Pháp vô ngôn mà Thầy trao cho con; nhớ căn phòng nhỏ nơi Thầy an cư, dịch kinh và viết sách mà ngày ngày hai cô trò con được lui tới pha trà dâng Thầy. Với con, Thị Ngạn Am nơi Thầy ở hai năm cuối đời ở Long Thành cũng chính là trượng thất Duy-Ma nơi chư Hiền Thánh Tăng Bồ-tát đồng cư và cũng là nơi Thầy tiếp mười phương khách. Thầy viết cho mình, hay cho những ai có duyên được bước vào trong đó khi đề bốn chữ “Huyễn Thân Mộng Trạch” (Thân này huyễn; chỗ ở này như mộng)?

 

Như huyễn. Như mộng. Từ khi Thầy nhập diệt, con đã kinh nghiệm sự mộng huyễn ấy trong từng sát-na sinh diệt của thân tâm, của ngoại cảnh. Một năm qua đi. Đây là tri giác về thời gian? Tri giác về khoảng cách? Hay tri giác về siêu nghiệm? Cái gọi là nỗi nhớ đong đầy trong con lúc này là gì, khi mà theo quan điểm của A-tì-đàm, không một cái gì tồn tại qua hai sát-na? Như vậy, cái gì có tác dụng, cái đó phải ở trong thời điểm hiện tại. Nhưng ký ức về Thầy trong con không cùng xuất hiện đồng thời. Khi con nghĩ về Thầy lúc dịch kinh viết sách thì Thầy lúc an nhiên tĩnh toạ thuộc vị lai, chưa xuất hiện. Khi con nghĩ về Thầy lúc an nhiên tĩnh toạ, thì Thầy lúc dịch kinh viết sách đã biến mất vào quá khứ, Thầy lúc uống trà chưa có mặt. Vậy, hiện tại con nghĩ về Thầy là gì? Theo Tâm lý học hiện đại, thì đó chính là hiện tại giả tướng, hay hiện tại mạo tợ. Bằng nội quan, hay tri giác của người tu định, thì đó là chuỗi liên tục của nhiều sát-na con nghĩ về Thầy; sát-na đi vào trong quá khứ vẫn tồn tại và được nắm giữ bởi yếu tố niệm, định và huệ.

 

Viết về Thầy thì nên viết từ góc độ nào: Chân lý quy ước với những cặp phạm trù đối đãi: đến-đi, sanh-tử... ? Hay trong Pháp thân Pháp thể thường hằng? Con cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng ý thức thời gian trong con là sự tiếp nối tương tục của nhân và quả; của nỗi nhớ tinh tuyền như giọt nước đầu non. Nó là bóng nắng huyễn hoá rọi xuống dòng sinh tử vô tận. Vậy thì một năm qua đi cũng chỉ như một cái chớp mắt của giấc mộng đầu hôm; giấc mộng tử-sinh nối dài qua bao kiếp sống của những chúng sanh vốn cưu mang trong mình Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hành, phải không Thầy?

 

Thầy ơi! Hằng ngày con vẫn dâng trà lên Thầy như trước đây khi con còn được ở gần bên Thầy. Con biết Thầy chưa từng bỏ con ra đi, vì Pháp thân Thầy vốn bất sanh bất diệt. Nhưng điều mà con cảm nhận rõ ràng trong từng nhịp đập của trái tim mình đó là sự cô liêu của cánh hạc lẻ loi đi về trên đỉnh đồi tịch lặng.

 

Từ ngày Thầy mất, con vốn đã lặng lẽ nay lại càng lặng lẽ hơn. Ngày ngày trong thư phòng nhỏ chất đầy kinh sách, rồi con cũng hiểu ra: Thân giáo của Thầy, những trang sách Thầy để lại, ký ức về Thầy trong tâm con là Pháp thân thanh tịnh của Thầy. Thầy luôn ở đó, bên con, trong con, mỗi khi con nghĩ về Thầy.

 

“Khê thanh tiện thị quảng trường thiệt

Sơn sắc vô phi thanh tịnh thân

Dạ lai bát vạn tứ thiên kệ

Tha nhật như hà cử tợ nhân.”

 

(Tiếng suối reo là tiếng thuyết Pháp

Màu núi là Pháp thân thanh tịnh

Đêm đó tám vạn bốn nghìn kệ

Ngày sau nói lại làm sao đây?)

 

Thầy ơi! Có phải Thầy dạy con những lúc nhớ Thầy hãy lắng nghe tiếng suối róc rách trước hiên thất để nghe ra lời dạy của Thầy? Hay vì con lắng nghe con, lắng nghe mọi sự bằng xúc cảm của chính con, nên đâu đâu cũng là tiếng thuyết pháp của Thầy, của mười phương cõi Phật?!

 

Thầy ơi! Có phải trong cõi “bặt tiếng lời” của tự tâm, trong quãng im lặng của núi rừng tịch liêu để lắng nghe, thì màu núi cũng chính là Pháp thân thanh tịnh? Thầy ơi! Đất trời vô ngôn mà dòng pháp âm bất tuyệt luân lưu, thì biết nói làm sao?!

 

Thầy ơi! Nhớ có lần con thưa Thầy: ‘Bài thơ Mộng Ngày của Thầy chỉ cần nhớ bốn câu thôi.’ Thầy hỏi: ‘Bốn câu gì?’ Con đọc lên, “Từ tiếng gọi màu đen đất khổ/ Thắp tâm tư thay ánh mặt trời”, đến câu “Ta đi tìm trái tim đã vỡ” thì tâm con nghẹn lại. Những giọt nước mắt nóng như chực sẵn để tuôn rơi, để hoà chung trong Đại Bi Tâm mênh mông của Bồ-tát hạnh nguyện. Con im lặng, không đọc tiếp. Thầy biết người đệ tử nhỏ của mình đã bắt đầu bước đi trên lộ trình miên viễn này, đã kinh nghiệm sự vụn vỡ trong chính hình hài bằng xương bằng thịt này, nên Thầy đã đọc tiếp: “Đói thời gian ta gặm hư vô.” Và Thầy trò lại tiếp tục uống trà…

 

Thầy ơi! Con lại tiếp tục hành trình đi tìm trái tim đã vỡ. Bất thối chuyển.

 

Đệ tử kính lạy Giác Linh Thầy và lạy tạ ân đức giáo dưỡng của Thầy.

 

Con,

Thích Nữ Khánh Năng | Hạnh Thân

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bốn ngày qua tình hình đối phó với dịch Covid-19 ở Mỹ ngày một khẩn trương lên khiến Tổng thống Donald Trump, cùng ban tham mưu phòng chống, đã có họp báo mỗi ngày để dân biết các chính sách liên quan. Chiều thứ Sáu 13/3, Tổng thống công bố tình trạng “khẩn cấp quốc gia”. Quyết định của lãnh đạo Hoa Kỳ được đưa ra sau khi cơ quan Y tế Thế giới chính thức gọi vi-rút Covid-19, bùng phát từ Vũ Hán, Trung Quốc từ tháng 12 năm 2019 là một đại dịch toàn cầu.
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert Mullins International đảm trách hằng tuần, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Đề tài trên đây cũng được thảo luận trực tiếp trên www.Facebook.com/rmiodp vào mỗi tối thứ Tư , từ 7:00-8:00 giờ, hoặc sáng thứ Năm lúc 10:00 sáng, giờ Việt Nam. (Robert Mullins International) Sở di trú USCIS vừa cập nhật những yêu cầu rõ ràng hơn về sự vắng mặt ở Hoa Kỳ của những đương đơn muốn xin nhập tịch. Sự cập nhật này quan tâm đến những lần vắng mặt hơn sáu tháng nhưng dưới một năm trong suốt 3 năm hoặc 5 năm đòi hỏi phải cư trú liên tục.
Tình hình dịch bệnh corona ngày càng trầm trọng dù tại nơi xuất phát là Vũ Hán ở Hoa Lục có vẻ lắng xuống, nhưng nhiều nước bên ngoài TQ như Ý, Đức, Pháp, Mỹ dịch bệnh này đã và đang bùng nổ dữ dội tiếp tục thu hút truyền thông báo chí trên khắp thế giới trong tuần qua.
Trước tình hình dịch corona ngày càng lây lan khắp nước Mỹ, Việt Báo xin dịch lại tài liệu từ Cơ Quan Kiểm Soát và Ngăn Ngừa Bệnh Tật Hoa Kỳ (CDC) được đăng trên trang mạng của cơ quan này ở địa chỉ: www.cdc.gov
Thống Đốc California Gavin Newsom đã ban hành lệnh trên toàn tiểu bang vào chiều tối Thứ Năm, ngày 19 tháng 3 năm 2020 nói rằng các cư dân trong tiểu bang đông dân nhất nước Mỹ phải ở trong nhà, theo bản tin của CNN cho biết.
Số người thiệt mạng vì dịch corona tại Ý đã tăng 427 trong vòng 24 giờ qua tới mức 3,405 người, là cao hơn con số tử vong tại Hoa Lục, theo các viên chức cho biết hôm Thứ Năm, 19 tháng 3. Tổng số người bị lây dịch corona tại Ý cũng đã tăng tới hơn 41,000, trong khi tại Đức, Iran, và Tây Ban Nha mỗi nước có tới hơn 12,000 ngượi bị lây.
Điều trị chống vi khuẩn thử nghiệm cho người bị lây nhiễm vi khuẩn corona rất nặng đang cho thấy có kết quả đầy hứa hẹn. NBC News tường trình thứ thuốc remdesivir đã cho thấy các dấu hiệu rất sơ khởi có hiệu quả trong 24 giờ sau khi được dùng liều thuốc đầu tiên. “Cơ bản là nó chận đứng việc sản xuất vi khuẩn,” theo Bác Sĩ Gregory Poland, giám đốc Nhóm Nghiên Cứu Thuốc Chủng Ngừa của Mayo Clinic tại Rochester, Minnesota, nói với hệ thống tin NBC News như thế.
sẽ chuyển đổi sang trực tuyến (on-line), hoặc chỉ qua điện thoại, email hoặc thư trong thời điểm này. Từ nay đến ngày 31 tháng Ba, 2020, Thành phố sẽ không cúp nước những hộ không thanh toán hoặc trả trễ hóa đơn nước.
Chính quyền CSVN tại Hà Nội đã khuyên cư dân tự cách ly tại nhà cho đến ít nhất cuối tháng 3, sau khi Việt Nam báo cáo gia tăng số người bị lây vi khuẩn corona, theo tin của Reuters trích thuật chính quyền Hà Nội cho biết hôm Thứ Năm, 19 tháng 3.
Theo thông báo của Gia Đình Sư Đoàn 18 Bộ Binh, Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, Nguyên Tư Lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh của Quân Lực VNCH đã từ trần tại tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ, vào lúc 1 giờ 45 phút chiều ngày 19 tháng 3 năm 2020, hưởng thọ 87 tuổi.
Ngân Hàng Trung Ương Hoa Kỳ (NHTƯ, còn gọi là Quỹ Dự Trữ Liên Bang – Federal Reserve) là một cơ quan độc lập với hai chức năng gồm (1) tạo công ăn việc làm (2) bình ổn giá cả hay là chống lạm phát. Các bài sau sẽ trình bày về sự khác biệt giữa chính sách tiền tệ do NHTƯ đảm trách so với thuế má và ngân sách nhà nước do Hành Pháp và Quốc Hội quy định. Riêng bài này sẽ tìm hiểu tại sao NHTƯ tung khẩn cấp ba tuyệt chiêu trong Giáng Long Thập Bát Chưởng nhưng chỉ đủ để giữ thị trường tiền tệ (USD) đứng loạn choạn thay vì ngã ngửa mà không kềm hãm nổi Độc Vật Vũ Hán tiếp tục phun ra đòn Hàm Mô Công quái ác.
Gần một tuần trước, cuộc thống kê dân số năm 2020 đã khởi động và thư mời tiếp tục được gửi đến các hộp thư trên toàn quốc. Tính đến sáng nay, hơn mười một triệu gia đình đã trả lời. Nước Mỹ đang đẩy mạnh việc định hình tương lai của chúng ta và bảo đảm các gia đình cũng như cộng đồng được đưa vào thống kê.
Trong thời đại virút Corona, tiểu bang khuyến khích các cộng đồng đa dạng tham gia Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ, vốn rất quan trọng, ngoài việc giữ an toàn và bảo mật.
Bộ Trưởng Tài Chánh Hoa Kỳ Steven Mnuchin hôm Thứ Năm, 19 tháng 3 năm 2020 đã đưa ra chi tiết của kế hoạch của chính phủ Trump để gửi tiền trợ giúp cho người Mỹ như một phần của gói kích thích kinh tế rộng lớn để làm giải ảnh hưởng của khủng hoảng dịch corona.
Trong khi đó tại Hoa Kỳ, số người thiệt mạng vì vi khuẩn corona đã lên tới 150 tại 22 tiểu bang -- gồm các cơ sở báo cáo đầu tiên tại các tiểu bang Connecticut, Michigan, Missouri, và Pennsylvania. Có tới hơn 9,400 trường hợp được xác nhận bị lây corona, tang từ 1,600 cách nay một tuần và lúc đó chỉ có 40 tử vong.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.