Hôm nay,  

Can trường trong chiến bại

07/11/202408:37:00(Xem: 4951)

blank

 
Can trường trong chiến bại


Giao Chỉ, San Jose

Các bạn lại hỏi tôi sau kỳ bầu cử vừa qua, bác Giao Chỉ nghĩ sao. Buồn vui lẫn lộn. Trả lời thực sự như thế. Vốn có vài người bạn thân quen lâu năm nên tôi tìm được kết quả từ sớm. Đó là chuyện vui.

Chiều thứ Bảy tuần trước có cơ hội tham dự buổi họp nội bộ với chiến dịch của cô Betty Dương. Khí thế của phe công đoàn ủng hộ Betty thực hào hứng. Tổ chức trong một nhà kho khá rộng, trưng bày lịch công tác rất khoa học. Betty đích thân đi gõ cửa với anh chị em tình nguyện. Trong những ngày cuối, mục tiêu gõ cửa 3.000 gia đình. Tôi cũng có cơ hội lên tiếng ca ngợi nỗ lực của đa số các tình nguyện người Mễ. Mang tâm trạng đầy hy vọng, tôi mở các bản tin tức thấy số phiếu đã qua nửa và Betty dẫn trước vài ngàn phiếu nên rất mừng.

Xem qua kết quả của bà dân biểu Zoe và ông Thượng nghị sĩ Dave của CA đều đạt được trên 60%, chúng tôi rất yên tâm. Các bạn ta tất cả đều yên bề gia thất. Bà giám sát viên Cindy đã tại chức 12 năm, trải qua 3 nhiệm kỳ, sẽ nhận chức vụ mới tại quê NM. Nhưng vì tình nghĩa công vụ nên chính thức yểm trợ cho Betty vào thay thế đã trở thành sức mạnh quan trọng đưa đến thành công. Đó là chuyện vui ngày bầu cử năm nay.

Còn chuyện không vui thì khá quan trọng. Ở tuổi cao niên, tôi đã từng mong nước Mỹ đứng lên làm lịch sử. Mình đã bầu cho bà Clinton vào chức tổng thống 8 năm trước nhưng không thành. Năm nay vẫn bỏ phiếu cho bà phó nhưng lại không thành công. Nước Mỹ xem ra vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận phụ nữ lên ngôi, vừa là đàn bà mà lại là đàn bà da không trắng. Lý do chính thức là Kỳ Thị nhưng chẳng ai nói ra. Đề tài phá thai, súng đạn, kinh tế, chiến tranh hay di dân tuy quan trọng nhưng vấn nạn kỳ thị giữa da trắng và da không trắng vẫn là chuyện quan trọng số 1. Thôi đành vậy. Mình thuộc phe ta. Đành đọc lại cuốn sách của ông bạn quá cố Hồ Văn Kỳ Thoại: Can Trường Trong Chiến Bại.


Phen này gồng mình xem phe thắng cuộc ra tay. Bạn thân yêu của chúng tôi ở bên kia chiến tuyến cũng khá nhiều. Không biết các ngài có tìm cách giúp gì được đồng bào thực sự ruột thịt của Việt Nam. Tổng thống mà quyết liệt tổng xuất toàn thể cả triệu dân ở lậu là trong đó có cả anh em ta. Nếu ngài cắt bỏ ngân sách xã hội là cũng chết anh em ta từ tiền bệnh đến tiền già. Các bạn ta yêu Trump bây giờ trở thành bên Thắng Cuộc, xin bớt nóng này mà tìm cách giúp cho đồng bào ta. Kể cả đồng bào dân chủ Mỹ và dân chủ Việt.

Trong chiến tranh hai bên đều chụp Mũ nhau. Cộng hòa nói Dân chủ sẽ đưa Hoa Kỳ vào đường cộng sản. Thực sự chỉ là bệnh chụp Mũ thời đại. Nga và Tàu cũng không còn là cộng sản mà chỉ sống chết với chế độ độc tài. Làm sao Mỹ mà lại thành cộng sản. Cũng như thế, phe ta chụp mũ Trump là phát xít. Còn lâu. Ông không nắm được quân đội và công an. Cả ngày phải cãi nhau với báo chí thì làm sao trở thành phát xít được.

Thôi tạm thời ngưng chiến giữa anh em ta. Hãy ngồi lại mà coi kịch trường chính trị. Hai phe Cộng hòa và Dân chủ đối xử với nhau ra sao. Đón tiếp nhau vào Bạch Cung như thế nào. Lễ đăng quang thu xếp ra sao. Những ai đến dự. Các cuộc chiến bên Âu Châu và Trung Đông sẽ tiếp diễn ra sao? Rồi đến chuyện các vụ án của tổng thống còn chờ đợi. Tương lai gần ai sẽ đưa ai vào tù. Ông chánh án hay ngài tổng thống. Hai ngàn tù sau vụ tấn công quốc hội đang ở tù đã trở thành các chiến sĩ anh hùng của tổng thống sẽ ra sao. Sẽ còn nhiều màn trên sân khấu. Xin bình tĩnh ngồi xem. Đừng mắng mỏ nhau bằng Việt ngữ nữa.

Sử Hoa Kỳ sẽ ghi lại là trong thập niên vừa qua có một nhân vật không giống ai đã từ thế giới kinh doanh nhảy vào chính trường phá nát đảng Cộng hòa và chiến thắng đảng Dân chủ hai màn vô cùng ngoạn mục. Hai màn trình diễn nổi bật là một ngày bán McDonald's và một lần đi đổ rác. Vào tù ra khám như vào chỗ không người. Nhất ông. Đừng bao giờ so sánh ông với Hitler. Chỉ làm cho Hitler buồn.
 

Giao Chi San Jose. [email protected] (408) 316 8393



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một chiếc máy bay nhỏ đi bay tới trận đấu LSU tại Atlanta đã bị tai nạn trong bãi đậu xe của bưu điện trên đường Pinhook Road vào sáng Thứ Bảy, 28 tháng 12 năm 2019 làm cho 5 người thiệt mạng.
Có rất nhiều nghiên cứu về khoảng cách giàu nghèo ở Âu-Mỹ nhưng bài này chỉ chọn ra 2 giải thích được người viết xem như đáng chú ý nhất
Theo tôi hiểu,tôi lớn lên ở Việt Nam trong một gia đình khác với nhiều người. Tôi nhớ các mùa nghỉ hè bận rộn với các sinh hoạt cộng đồng, nhất là từ năm 1972 cho đến 1974.
Gia đình cựu Bộ trưởng Thông tin và Truyền Thông CSVN Nguyễn Bắc Son đã nộp 3 triệu đô la để chuộc tội cho ông trước ngày tòa án tại Hà Nội tuyên án, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 27 tháng 12.
Cơ Quan Thực Phẩm và Thuốc (FDA) đã chính thức tăng tuổi hợp pháp để mua thuốc lá tại Hoa Kỳ từ 18 lên 21.
thơ thời kỳ này của thi sĩ Lê Giang Trần dễ làm chúng ta mất ngủ, với những thao thức về những đời thơ bay theo gió lộng ra biển. Có phải thơ chàng là để trôi theo biển gió? Hay là thơ cũng lấm bụi theo chân giang hồ
Ông là kiến trúc sư, là một học giả, đã xuất bản nhiều tác phẩm trong tiếng Việt và tiếng Anh về Phật học, triết học và tâm lý học. Ông cũng viết truyện. làm thơ... bây giờ ông cho biết sẽ ra ứng cử chức Thị Trưởng Thành Phố Westminster.
Cuộc hành trình ‘khởi đầu bằng thảm kịch’ đã cho thấy ‘sự trưởng thành và hòa nhập của người di dân gốc Việt với xứ sở này’.
Các thống đốc Cộng Hòa tại hơn một chục tiểu bang đã gửi thư lên Bộ Ngoại Giao yêu cầu những người tị nạn được tái định cư tại các tiểu bang của họ, theo Phòng Dân Số, Tị Nạn và Di Trú cho biết.
Tình trạng ô nhiễm không khí tại Việt Nam đã đến mức báo động vì đã có tới hơn 50,000 người chết vì ô nhiễm không khí trong năm 2017, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) trích thuật báo cáo quốc tế cho biết hôm 25 tháng 12.
Các thị trường chứng khoán toàn cầu đã hoạt động mạnh trong năm 2019, thu lợi hơn 17 ngàn tỉ đô la trong tổng trị giá, theo tính toán của ngân hàng Deutsche Bank cho biết.
Phủi sạch nợ duyên. Kiếp vô thường Về miền Cực Lạc, nẻo Tây Phương
Quý vị nào thích môn thể thao bóng bầu dục của Mỹ chắc hẳn có nghe "tiếng" của Redskins. Redskins là đội nhà của vùng Virginia, Washington DC và Maryland.
Sao ông lại lấy bút hiệu là Bồ Tùng Ma mà không là Bồ Tùng... gì gì đó? (Tôi nghĩ thầm ông này chắc là... ma mãnh lắm đây?) Hỏi ông, ông giơ tay che cái lỗ tai. Tôi chả hiểu ông muốn nói gì. Câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.
Người ta thường gọi “Chết” là “Ra Ma.” Nhưng đối với nhóm Việt Bút chúng tôi, ít nhất là lần này anh Bồ Tùng Ma ra đi, thì tuyệt đối không phải như thế


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.