Hôm nay,  

Thư ngỏ của Việt Museum San Jose: cầu cứu toàn thể cộng đồng tiếp tay tham dự vào chương trình cải tiến và hoàn thiện Việt Museum để tồn tại

26/11/202410:53:00(Xem: 4707)
blank
 
Thư ngỏ của Việt Museum San Jose:
Cầu cứu toàn thể cộng đồng tiếp tay tham dự vào chương trình cải tiến và hoàn thiện Việt Museum để tồn tại

 

Thưa quý vị,

Tôi là Vũ Văn Lộc, Giám đốc cơ quan IRCC từ năm 1980, viết thư này lúc 3 giờ sáng ngày thứ hai, ngày 25 tháng 11 năm 2024. Chỉ còn 1 tháng nữa, chúng tôi và Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân và VNCH sẽ bước vào năm 2025, đánh dấu năm thứ 50 của nửa thế kỷ lưu vong.

Thư này kính gửi quý vị sau đây:

1.  Thị trưởng San Jose, nghị viên khu 7 Biên Đoàn và toàn thể các nghị viên thành phố.

2.  Quý vị thị trưởng 16 thành phố trong quận hạt Santa Clara.

3.  5 vị giám sát viên quận hạt Santa Clara, đặc biệt là hai vị mà cá nhân chúng tôi rất quen biết: bà Cindy Chavez vừa hết nhiệm kỳ khu 2 và cô Betty Dương vừa được bầu vào chức vụ thay thế.

4.  Ông bà thượng nghị sĩ tiểu bang California Dave Cortese, nguyên giám sát viên Santa Clara County.

5.  Những người bạn thân yêu của tôi đã về hưu: ông dân biểu Mike Honda, ông giám sát Peter McHugh, bà giám đốc Alette cùng rất nhiều quý vị khác.

Đặc biệt kính gửi toàn thể quý vị đồng hương quan tâm đến chuyện lịch sử cộng đồng và thân phận người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ.
 

Thưa quý vị,
Cá nhân chúng tôi đã may mắn ở trong hoàn cảnh có cơ hội đóng góp việc xây dựng cộng đồng Việt tại Bắc California trong nửa thế kỷ vừa qua. Bản liệt kê đính kèm.

Chúng tôi cũng vô cùng may mắn có cơ hội sáng lập Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân và VNCH, hiện đang tồn tại ngay tại Công Viên Lịch Sử San Jose. Đây là viện bảo tàng đầu tiên và duy nhất của người Việt hải ngoại, rất xứng đáng là linh hồn của cộng đồng và linh hồn của dân tộc Việt lưu vong. Công trình này đã mong ước và hình thành trong 35 năm và hoàn tất phần căn bản trong 20 năm tại San Jose History. Từ khu đất hoang đã trở thành cảnh trí số 1 và nơi tập trung 10 tượng đài cùng 200 di sản huyền sử.

Từ ngôi sao Đầu Tiên của Thiếu Tướng Lương Xuân Việt và cái gạt tàn thuốc lá của vị tướng Hưng đã tự vẫn 30 tháng 4, Từ khởi công cho đến nay, chúng tôi chưa hề được chính quyền thành phố và quận hạt chính thức tài trợ xây cất và dành ngân khoản bảo trì. Chúng tôi bán nhà trên đồi và xin tiền bạn bè thân hữu hoàn tất công tác trong 30 năm qua.(Tài liệu đính Kèm) Cá nhân tôi đã mỗi ngày đặt tay trên từng hòn đá và ngọn cỏ tại Việt Museum. Tất cả các bạn dân cử tại địa phương đã biết rõ, và hàng ngàn sinh viên, học sinh thăm viếng mỗi năm.

Trị giá của Việt Museum, các tác phẩm và di vật, cùng với ý nghĩa của tử sĩ chiến tranh và thuyền nhân hy sinh đã trở thành vĩnh cửu.
 

Kính thưa quý vị,
Tôi còn sống ngày nào sẽ quyết tâm gìn giữ Việt Museum, hiện đang ở trong giai đoạn phát triển và đưa lên mạng để dành cho hoàn cầu và muôn đời sau. Tôi đã trông cậy vào con cháu trong nhà sẽ nỗ lực bảo tồn để Museum vĩnh viễn tồn tại.

Căn bản ghi lại trên 4 câu châm ngôn:

  • Lấy tro tàn quá khứ.
  • Cùng xây dựng bảo tàng.
  • Đem quá khứ huy hoàng.
  • Gửi tương lai vĩnh cửu.

Nhưng xin nói chuyện ngày nay.
Chúng ta không thể sống mãi với thời gian và xây dựng hoài bão trong cô đơn. Năm nay, chúng tôi đã qua tuổi mơ ước viển vông, nên xin mở lời cầu xin quý vị.
 

Hiện nay, Việt Museum được nuôi nấng bởi một cơ quan nonprofit là IRCC, đã thu hẹp với toàn thể thành viên tình nguyện. Hàng năm, chúng tôi phải bỏ tiền riêng của một gia đình cao niên lợi tức thấp ở mobile home để bảo tồn Museum. Đã đến lúc rất cần sự tài trợ chính thức từ thành phố và quận hạt.

Chúng tôi sẽ gửi đề nghị hàng năm để quý vị xét cho các nhu cầu căn bản cụ thể là xây cất nhà vệ sinh và sửa chữa căn bản.

Chúng tôi xin công khai cầu cứu toàn thể cộng đồng tiếp tay tham dự vào chương trình cải tiến và hoàn thiện Việt Museum để tồn tại. Cá nhân chúng tôi cùng với các thành phần quản trị đều không đủ khả năng tài chánh, thời gian và hoàn cảnh để hoàn thành nhu cầu.

Xin mở lời yêu cầu các nhà tư bản thành đạt gốc Việt, các nhân sĩ nhiệt thành, và cả thế hệ tuổi trẻ Việt Nam hãy đến với chúng tôi.

Chúng ta cùng quan sát Việt Museum từ dưới hầm đến nóc nhà. Đã có những gì, cần thêm những gì. Chúng ta cùng khai phá và sáng tạo. Chúng ta cùng tìm thêm các di sản và tài chánh. Chúng ta cùng đặt vấn đề với giới chức chính quyền.

Tất cả các sắc dân địa phương đều được chính quyền dùng tiền thuế của dân để phát triển văn hóa và bảo tồn lịch sử. Người Việt tại San Jose chúng ta cũng có quyền đòi hỏi dành phận hợp lý.

Trong thời gian tới, chúng tôi sẽ mời gọi quý vị quan tâm và có khả năng họp mặt để thành lập một hội đồng quản trị cho giai đoạn mới, gồm các thành phần có phương tiện, có nhiệt tâm để gánh vác cho tương lai của cơ quan IRCC và Việt Museum.

Trong khi chờ đợi, chúng tôi đã làm di chúc giao phó nhiệm vụ tạm thời cho người thân trong gia đình trách nhiệm. Tuy nhiên, chúng tôi từ 10 năm qua đã luôn luôn tìm người có khả năng và thực sự nhiệt thành nhưng chưa gặp.

Thầy Phạm Quang Huyền không còn nữa, các anh Nguyễn Quang Vinh, Trịnh Tùng, Vũ Thượng Đôn giới hạn tuổi tác và sức khỏe. Anh Nguyễn Hữu Lực, Phạm Phú Nam và Lại Đức Hùng không còn nữa.

Đây là lời kêu gọi tha thiết của một người cao niên xây dựng cơ quan IRCC trong nửa thế kỷ và 30 năm Việt Museum. Xin quý vị quan tâm giúp chúng tôi trong tình nghĩa anh em và hãy nghĩ đến những người đã chết cho chúng ta được sống.

Trân trọng
 

(Nếu có quý vị nào có tài chánh, có hoàn cảnh cá nhân và có khả năng tổ chức và lãnh đạo, có tâm huyết với cộng đồng Việt tỵ nạn, xin liên lạc với chúng tôi. Sẽ cùng nhau cộng tác và chúng tôi cũng sẵn sàng giao lại cho quý vị toàn quyền. Chúng tôi cũng vui lòng giao thẳng cho chính quyền nếu có thể thành lập một tổ chức trực tiếp đảm trách. Cơ quan IRCC sẽ trở thành ủy ban cố vấn.)


****************************************

 
Nhận định đầu tiên của AI khi đọc thư này lúc 3 giờ sáng

Lá thư của ông Vũ Văn Lộc từ Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân và VNCH gửi đến cộng đồng và chính quyền là một lời kêu gọi chân thành, đầy cảm xúc và ý nghĩa lịch sử. Qua thư, ông chia sẻ về hành trình 50 năm lưu vong và sự cống hiến không ngừng nghỉ để xây dựng và duy trì Viện Bảo Tàng - biểu tượng linh hồn của cộng đồng người Việt hải ngoại tại San Jose.

Điểm nổi bật trong lá thư:

1.  Ý nghĩa lịch sử:
Viện Bảo Tàng Thuyền Nhân và VNCH là biểu tượng quan trọng, không chỉ lưu giữ di sản văn hóa, lịch sử mà còn là nơi tưởng niệm sự hy sinh của những người Việt Nam trong cuộc hành trình tìm kiếm tự do.

2.  Những khó khăn hiện tại:
Viện Bảo Tàng đang đối mặt với thách thức về tài chính và cơ sở vật chất, đòi hỏi sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương và cộng đồng để tiếp tục duy trì và phát triển.

3.  Kêu gọi sự đồng hành:
Ông Lộc kêu gọi cộng đồng, chính quyền và các nhà hảo tâm, đặc biệt là thế hệ trẻ gốc Việt, chung tay đóng góp về tài chính, thời gian, và ý tưởng để bảo tồn Viện Bảo Tàng.

4.  Mong muốn hợp tác với chính quyền:
Ông mong rằng chính quyền thành phố và quận hạt sẽ chính thức tài trợ và hỗ trợ Viện Bảo Tàng, giống như cách mà các tổ chức văn hóa và di sản khác được hỗ trợ.

5.  Lời nhắn gửi đến tương lai:
Với tầm nhìn dài hạn, ông đặt niềm tin vào các thế hệ sau sẽ tiếp tục bảo tồn và phát triển những giá trị mà Viện Bảo Tàng đại diện.

Hành động đề xuất:

  • Hỗ trợ tài chính:
    Cộng đồng và các mạnh thường quân có thể đóng góp trực tiếp để giúp giải quyết nhu cầu bảo trì và cải thiện cơ sở vật chất.
  • Tình nguyện tham gia:
    Các cá nhân, đặc biệt là thế hệ trẻ, có thể đóng góp công sức, kỹ năng và thời gian.
  • Tăng cường tiếng nói cộng đồng:
    Đưa kiến nghị đến các cấp chính quyền để đòi hỏi quyền lợi hợp pháp trong việc bảo tồn văn hóa người Việt tại San Jose.

Lời kêu gọi của ông Vũ Văn Lộc là một lời nhắc nhở đầy cảm hứng về trách nhiệm của tất cả chúng ta trong việc giữ gìn và phát huy di sản lịch sử và văn hóa. Cộng đồng người Việt tại San Jose, cũng như trên toàn thế giới, có thể cùng chung tay để bảo đảm rằng những giá trị này sẽ được truyền lại cho thế hệ mai sau.

----------------------------------------

Dear Esteemed Members,

I am Vũ Văn Lộc, Director of the IRCC organization since 1980, writing this letter at 3:00 AM on Monday, November 25, 2024. In just one month, we, along with the Boat People and Republic of Vietnam Museum, will enter the year 2025, marking the 50th year of half a century in exile.This letter is addressed to the following:

  1. The Mayor of San Jose, Councilmember Biên Đoàn of District 7, and all City Council members.
  2. The mayors of 16 cities in Santa Clara County.
  3. The five Supervisors of Santa Clara County, especially two familiar individuals: Ms. Cindy Chavez, who just completed her term in District 2, and Ms. Betty Dương, newly elected to that position.
  4. California State Senator Dave Cortese, former Santa Clara County Supervisor.
  5. My dear retired friends: Congressman Mike Honda, Supervisor Peter McHugh, Director Alette, and many other respected individuals.
  6. Most importantly, to the entire Vietnamese-American community interested in our shared history and the identity of Vietnamese-Americans in the United States.

Dear Friends,

I have been fortunate to contribute to building the Vietnamese community in Northern California over the past half-century. Please find the attached list for reference.

I am also incredibly privileged to have founded the Boat People and Republic of Vietnam Museum, which currently resides in San Jose History Park. This museum is the first and only one of its kind among overseas Vietnamese communities—a worthy representation of the soul of our community and the spirit of the Vietnamese diaspora. This project has been a 35-year aspiration, completed in its foundational phase over 20 years at the San Jose History Park. From barren land, it has become a premier destination with ten monuments and 200 legendary artifacts.

From the First Star of General Lương Xuân Việt to the ashtray of General Hưng, who took his own life on April 30th, we have accomplished this without official funding from the city or county governments. Instead, I sold my home on the hill and sought financial support from friends to complete this effort over 30 years. (Documents attached.) I personally placed my hands on every stone and blade of grass at the Việt Museum. Thousands of students visit annually, and local officials are well aware of this.

The value of the Việt Museum, its artifacts, and its symbolism honoring war heroes and boat people sacrifices, has become eternal.

Dear Esteemed Members,

As long as I live, I am determined to preserve the Việt Museum, which is currently developing and moving online for global access and for generations to come. I hope my descendants will strive to ensure the Museum’s permanence.

Our guiding principles are encapsulated in these four lines:

  • From the ashes of the past,
  • We build a museum,
  • Bringing a glorious history,
  • To an eternal future.

But let us focus on the present.

We cannot live forever nor sustain lofty dreams in isolation. This year, I have passed the age of chasing unrealistic aspirations, so I humbly ask for your support.

The Việt Museum is currently sustained by a nonprofit organization, IRCC, which operates with volunteer members. Every year, my family, a low-income senior household living in a mobile home, must contribute financially to maintain the Museum. It is time for official funding from the city and county governments.

We will submit annual proposals for basic needs, specifically the construction of restrooms and essential repairs.

We publicly appeal to the entire community to join efforts to improve and enhance the Việt Museum for its survival. Our management team lacks the financial resources, time, and circumstances to meet these demands alone.

We ask successful Vietnamese entrepreneurs, passionate leaders, and the younger Vietnamese generation to come forward and work with us. Together, we can examine the Museum from the basement to the rooftop, evaluate what has been achieved, and identify what remains to be done. Together, we can explore and innovate. We can seek additional heritage items and funding and present our case to local government officials.

Every ethnic community receives taxpayer support for cultural development and historical preservation. Vietnamese residents in San Jose are equally entitled to this rightful share.

In the coming period, we will invite interested and capable individuals to meet and establish a new governing board for the next phase, composed of those with resources and dedication to manage IRCC and the Việt Museum's future.

In the meantime, I have made arrangements in my will for temporary responsibilities to be assigned to family members. However, for the past 10 years, I have actively sought capable and truly passionate individuals without success.

Many of my close companions—Thầy Phạm Quang Huyền, Nguyễn Quang Vinh, Trịnh Tùng, Vũ Thượng Đôn, Nguyễn Hữu Lực, Phạm Phú Nam, and Lại Đức Hùng—are no longer with us or face age and health limitations.

This heartfelt appeal comes from a senior citizen who has spent half a century building IRCC and 30 years developing the Việt Museum. I implore you to assist us, thinking of the bonds of brotherhood and those who sacrificed their lives so we could live.

Respectfully,

(For those with financial resources, organizational capability, and dedication to the refugee Vietnamese community, please contact us. We are willing to cooperate and even hand over full authority. If possible, we would also be open to transferring management directly to the government if a suitable organization is established. IRCC would then serve as an advisory committee.)

AI's Initial Impression Upon Reading This Letter at 3:00 AM

The letter from Mr. Vũ Văn Lộc of the Boat People and Republic of Vietnam Museum to the community and local authorities is a heartfelt, emotional, and historically significant appeal. Through the letter, he shares the journey of 50 years in exile and his relentless dedication to building and sustaining the Museum—a symbol of the soul of the Vietnamese diaspora in San Jose.

Highlights of the Letter:

  1. Historical Significance:
    The Boat People and Republic of Vietnam Museum is an essential symbol, preserving cultural and historical heritage while commemorating the sacrifices of Vietnamese people in their pursuit of freedom.
  2. Current Challenges:
    The Museum is facing financial and infrastructural challenges, requiring support from local authorities and the community to maintain and develop further.
  3. Call for Collaboration:
    Mr. Lộc calls on the community, local authorities, and benefactors—especially younger generations of Vietnamese descent—to contribute financially, with their time, and with ideas to preserve the Museum.
  4. Desire for Government Partnership:
    He expresses hope that the city and county governments will officially fund and support the Museum, similar to how other cultural and heritage organizations are supported.
  5. Message to the Future:
    With a long-term vision, he places trust in future generations to continue preserving and enhancing the values represented by the Museum.

Proposed Actions:

  • Financial Support:
    The community and benefactors can directly contribute to address the Museum's maintenance and improvement needs.
  • Volunteering Efforts:
    Individuals, particularly younger generations, can contribute their skills, time, and effort.
  • Amplifying Community Voice:
    Advocating to government officials to secure rightful support for preserving Vietnamese culture in San Jose.
blankGiao Chi San Jose.   [email protected]  (408) 316 8393

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tuần này sẽ đánh dấu nhiều mốc ngoặc mới trong đại dịch vi khuẩn corona khi các trường hợp bị lây nhiễm tại Hoa Kỳ đã hơn 1 triệu, ngày càng có nhiều cơ sở kinh doanh tái mở cửa và một số nhân viên y tế địa phương bắt đầu thử nghiệm kháng thể cho công chúng, theo bản tin của CNN cho biết hôm Thứ Hai, 27 tháng 4 năm 2020. Tính tới Thứ Hai, Hoa Kỳ đã có 1,008,571 trường hợp bị lây, với 56,521 người thiệt mạng.
3 videos ngắn cho thấy “hiện tượng xuất hiện trong không gian không xác định” đã được công bố bởi Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ. Các video, đã được phổ biến trước đây bởi một công ty tư nhân, cho thấy cái gì đó trông giống các vật bay không xác định di chuyển nhanh trong khi được thu hình bởi các máy thu hồng ngoại tuyến, theo CNN tường trình cho biết. 2 trong 3 video, các quân nhân có thể nghe được sự phản ứng các vật bay nhanh như thế nào. Một giọng nói cho thấy nó có thể là một chiếc robot.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tối nay 22 Tháng Tư, chính quyền Trump đã ban hành một Sắc lệnh mở rộng những hạn chế về nhập cư trong một nỗ lực rộng lớn để tiếp tục chương trình bài ngoại nhằm đánh lạc hướng người Mỹ về thất bại của chính họ qua các giải pháp thích ứng với đại dịch coronavirus. Sắc lệnh này được xây dựng trên một số chính sách chống người nhập cư do chính quyền đưa ra trong vài năm qua đóng cửa gần như tất cả các con đường hợp pháp để nhập cư.
Bắt đầu từ sau giữa tháng Ba 2020, hầu hết các doanh nghiệp không thiết yếu trên khắp Hoa Kỳ đều đã lần lượt được lệnh phải đóng cửa để ngân chận sự lây lan của Coronavirus, trong đó có hàng chục ngàn tiệm Nail của người gốc Việt. Vì buộc phải đóng cửa một cách bất ngờ và cũng bởi chưa đến ngày trả lương theo định kỳ, nhiều chủ tiệm Nail đã không kịp thanh toán cho nhân viên khoản tiền lương của những ngày đã làm việc từ sau lần lãnh lương trước đó cho đến ngày ngưng làm việc vì Coronavirus. Ngoài ra, vì nghĩ rằng sẽ không bị buộc phải đóng cửa quá lâu, nhiều chủ tiệm Nail dự tính sẽ trả đủ tiền lương ngay khi nhân viên trở lại làm việc. Tuy nhiên, rất ít chủ doanh nghiệp hiểu rằng không thanh toán tiền lương theo đúng quy định cho nhân viên sau khi nghỉ việc, sẽ là nguyên nhân dẫn đến vô số rắc rối về pháp lý.
Những người có khuynh hướng cực đoan trong chính kiến, dù hữu khuynh hay tả khuynh, đều có những đặc điểm giống nhau và rất khác người ôn hoà. Bài viết này tóm lược một nghiên cứu tâm lý học đăng trên Sage Journals tháng Giêng 2019. Hy vọng nó sẽ giúp ta hiểu thêm về hiện tượng tâm lý chính trị cực đoan để tránh bị khích động, đồng thời giúp ta tìm ra cách hoá giải. Xin lưu ý “hữu khuynh”và “tả khuynh” trong bài được dùng theo định nghĩa thông thường và hoàn toàn không hàm ý tốt hay xấu. Trong chính trị học, cộng đồng con người thường được chia làm ba nhóm: cấp tiến (liberal), trung hoà (moderate) và bảo thủ (conservative). Sự phân cách này phần lớn xuất phát một cách tự nhiên, nhưng nó cũng có thể được nhào nặn thêm bởi giáo dục, truyền thống, truyền thông, xã hội v.v.
nhà báo kỳ cựu Don Oberdorfer trên tờ Washington Post ngày 3/3/1987 nhấn mạnh lời tuyên bố của trưởng đoàn IRAC: “Chúng tôi (người tị nạn) vẫn bị coi là một vấn đề cần giải quyết. Nay chúng tôi nhất định sẽ góp phần vào giải pháp.”
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Chết phải là một chuyến du lịch tuyệt vời vì chưa có một ai đã trở về!(“La mort doit être un beau voyage puisque personne n'en est revenue”). Thông thường trong những dịp Tết, người đời thường chúc tụng lẫn nhau sống thọ đến trăm tuổi. Không phải ai muốn chết lúc nào là chết được đâu. Phải tới số mới chết. Trời kêu ai nấy dạ mà Sống quá thọ có tốt, có cần thiết không? Không có ai nghĩ giống ai hết. Đặt câu hỏi như trên có thể làm nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đó là sự thật. Tuổi thọ (longévité) trong điều kiện sức khoẻ bình thường, không ngừng gia tăng thêm lên mãi tại các quốc gia kỹ nghệ giàu có... Sự gia tăng nầy thật ra phải được xem như là một sự kéo dài của tuổi trẻ (jeunesse) hơn là một sự kéo dài của…tuổi già (vieillesse). Tại sao chúng ta già? Tuổi thọ đến lúc nào sẽ dừng lại? Nhân loại đã đạt được đến mức nầy hay chưa?
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
Vào lúc 5:00 giờ chiều Chủ Nhật 26/04/2020, Hòa Thượng Thích Phước Tịnh đã có buổi nói chuyện trên mạng lần thứ hai với nhóm Phật tử Giớ Trẻ Mây Từ, với chủ đề những điều Phật tử nên làm trong mùa đại dịch COVID-19 đang tiếp tục hoành hành.
New York bị thiệt hại nặng nề hơn bất cứ khu vực nào tại Hoa Kỳ bởi đại dịch vi khuẩn corona tính đến nay, 26 tháng 4, và ác mộng của tiểu bang vẫn còn chưa hết. Hôm Thứ Bảy, 25 tháng 4, có 5,902 người đã thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona, và trong khi đó là sự sút giảm từ cao điểm của tiểu bang (khi một ngày chứng kiến hơn 10,000 người thử nghiệm dương tính), tiểu bang này vẫn còn nhiều trường hợp bị lây mới hơn 25 tiểu bang đã bị trong tổng số hơn 3 tháng kể từ vụ lây lan của vi khuẩn vào Mỹ bắt đầu.
Nam Hàn tiếp tục đổ nước vào suy đoán gia tăng về sức khỏe của lãnh đạo Bắc Hàn Kim Jong Un, nói với CNN rằng ông ấy “còn sống và khỏe.” “Lập trường của chính phủ chúng tôi là vững vàng,” theo Moon Chung-in, cố vấn hàng đầu về chính sách đối ngoại cho Tổng Thống Nam Hàn Moon Jae-in, nói với CNN. “Kim Jong Un còn sống và khỏe. Ông ấy đã và đang ở tại khu vực Wonsan kể từ ngày 13 tháng 4. Không có biến đổi gì đáng nghi ngờ tính đến nay được phát hiện cả.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.