Hôm nay,  

Tình Cho Không Biếu Không

15/12/202411:07:00(Xem: 3584)
blank                Photo: Bing AI 
 
TÌNH CHO KHÔNG BIẾU KHÔNG                                                                                                                                                                                                                     PT. Nguyễn Mạnh San
Trong ngày Thánh Lễ Tạ ơn vừa qua, tôi nhận được điện thoai của một giọng nữ gọi cho tôi để yêu cầu tôi có vấn cho cô ta về một vấn đề có thể sẽ liên quan đến pháp lý, mà cô ta lo lắng có thế xẩy ra không ai biết trước được để mà tránh. Đúng ngày hẹn cô ta đến gặp tôi ở phòng khách Tòa Tổng Giám Mục địa phận, đem theo 3 người con, đứa lớn nhất 12 tuổi, đứa thú nhì 10 và đứa thứ ba 8 tuổi. Theo như lời cô kể lúc cô 16 tuổi quen thân một anh chàng sinh viên đẹp trai, nói chuyện rất có duyên và hai người từ từ yêu nhau thắm thiết, rồi hai người nhất quyết lấy nhau thành vợ chồng theo như luật Commom Law quy định. Ít lâu sau cô ngỏ ý với Mẹ cô muốn lấy chàng sinh viên này làm chồng nhưng Mẹ cô từ chối vì anh chàng này không cùng đạo Công Giáo với gia đình cô và nếu muốn lấy cô làm vợ thì phải rửa tội theo đạo Công Giáo. Mặc dầu Mẹ cô biết rõ là luật lệ đạo Công Giáo hiện nay cho phép hai người lấy nhau dù khác đạo, đạo nào người ấy có quyền giữ. Hơn thế nữa Bố Mẹ chàng cũng không bẳng lòng cho chàng rửa tội để theo đạo Công Giáo lấy cô. Thế rồi hai người đều bỏ nhà, đi ra ngoài thuê nhà riêng, sống chung với nhau như đôi vợ chồng ngoại hôn theo Luật Common Law, không làm giấy hôn thú với nhau cho đến nay cô đã trên 24 tuổi có 3 người con với anh như vừa kể trên đây.
 
Thế rồi một hôm như một tiếng sét ái tình, bất thình lình như có ai cầm lưỡi dao đầu nhọn đâm thủng vào con tim cô, làm cho cô cảm giác như nhưng giọt máu phun tràn trong khắp thân thể cô, cô nghẹn ngào không nói nên lời khi vừa nghe thấy câu nói của chồng: Xin em hay tha lỗi cho anh vì tối nay anh sẽ từ giã em và các con của anh, mà anh tự thấy anh không có quyền gì để bước vào trong căn nhà này nữa. Một điều chót anh cần phải nó để em biết từ 6 năm nay em ở với anh làm vợ, em không hề có một chút gì lỗi phạm với anh cả. Nhưng chỉ vì em vô phước lấy phải người chồng là anh, chỉ biết ham mê sắc dục, thiếu nhân đức con người trong tim anh. Nhưng anh xin thề hứa với em rằng trong vấn đề giúp đỡ tinh thần và vật chất cho 3 đứa con của chúng ta, anh sẽ không bao giờ dám thiếu bổn phận làm Bố chúng nó cho tới khi chúng trưởng thành tự lập thân. 
 
Như sự việc xẩy ra mà tác giả xin tóm lược trình bầy trên đây một cách tổng quát, để độc giả thấy rõ câu chuyện của đôi vợ chồng lấy nhau không lập hôn thú với nhau và sau 6 năm chung sống với nhau có 3 người con và cuối cùng người chồng đã nhẫn tâm bỏ vợ, bỏ 3 con ra đi để chung sống với một người đàn bà trẻ đẹp khác. Nhưng nhờ vào câu nói: Thời gian là liều thuốc thần tiên, mọi chuyện đau buồn rồi cũng tư từ qua đi, quả đúng như thế và hôm nay cô đến đây để nhờ tôi cố vấn cho cô một vấn đề có thể sẽ xẩy ra trong tương lai mang tính chất pháp lý. Mặc dàu kể từ ngày chồng cô bỏ cô và 3 con ra đi theo tiếng gọi của tình yêu mới, anh vẫn chu cấp tài chánh gọi là child support đầy đủ cho cô nuôi dưỡng 3 đứa con hàng tháng; còn về tiền cấp dưỡng cho vợ hàng tháng gọi là Alamony thì cô tự động cảm thấy không cần thiết để đòi hỏi chồng phải cấp dưỡng cho cô vì cô đã có việc làm lương cao rồi. Tuy nhiên người ta nói phòng bệnh hơn chữa bệnh, mà  lỡ biết đâu trong tương lai chông cô đổi ý bất thình lình vì áp lực của cô bồ mới hay vợ mới của anh, không bằng lòng cho phép anh tiếp tục cấp dưỡng cho 3 đứa con của anh nữa.Vì trong vấn đề cấp dưỡng cho 3 đứa con anh từ trước cho tới nay, hoàn toàn chỉ mang tính cách bác ái của lòng anh, không mang tính cách pháp lý bắt buộc. Vậy điều này nếu xảy ra nay mai thì cô sẽ bị rơi vào tình trạng khốn đốn về tài chánh, để có thế tiếp tục nuôi dưỡng 3 đứa con cho tới khi chúng tới tuổi khôn lớn trưởng thành, tự lập mưu sinh cuộc sống của chúng nó. Do đó, hôm nay cô muốn được gặp tôi trực tiếp, để xin tôi chỉ giáo cho cô biết các điều kiện đòi hỏi và các thủ tục pháp lý qua luật sư đệ nạp tại tòa án, để cô có giấy Child Support chính thức ban bố của tòa. Vậy sau đây là tóm lược những điều kiện đòi hỏi phải chứng minh và các phương thức diễn tiến thi hành thủ tục pháp lý qua luật sư thụ lý nội vụ tại tòa án như sau:
 
1. Trước khi 2 người chung sống với nhau như đôi vợ chồng mà cả hai chưa bao giờ lập hôn thú với bất cứ ai.
2. Hiện 2 người có 3 đứa con dưới tuổi vị thành niên với nhau
3. Người Mẹ có quyền nhận tiền trợ cấp cho 3 đứa con nhưng phải chứng minh được các dữ kiện ăn ở với nhau như vợ chồng không có giá thú gọi là luật Common Law và sau khi đã chứng minh ăn ở với nhau theo luật Common Law, thì phải nạp dơn xin ly dị ở Tòa Án địa phương nơi mình cư trú.
     
    Để chứng minh cho cặp vợ chồng lấy nhau không có giá thú mà theo luật Common Law thì hai bên phải:
1. Ít nhất 18 tuổi trở lên.
2. Người vợ hay chồng không được ăn ở với người khác.
3. Hai người bằng lòng lấy nhau không bị ép buộc phải lấy nhau.
4. Hai người phải ở chung cùng một nhà với nhau.
5. Hai người phải chứng minh sống tương trợ tài chánh với nhau.
5. Không đòi hỏi thời gian bao nhiêu lâu hai người phải sống chung với nhau. 
 
    Để chứng minh 2 người cùng sống chung với nhau qua cùng một địa chỉ thì trong văn tự mua nhà, giấy tờ vay mượn tiền ngân hàng, di chúc đều có tên của 2 người hay trong bằng lái xe, biên lai trả tiện điện, nước, gas, giấy thông hành đều ghi cùng chung địa chỉ của 2 người. Để chứng minh tương trợ tài chánh với nhau, chi phiếu ngân hàng. giấy tờ bảo hiểm hoặc thẻ tín dụng, thuế khai lợi tức đều có tên hoặc địa chỉ của nhau. Mục đích chính của bài viết này là chúng tôi chì muốn đề cao sự hy sinh vô bờ bến của đa số người mẹ hay người vợ Việt Nam thương yêu chồng con hết lòng, dù không được đền đáp lại một cách tương xứng. Nhưng vẫn giữ một lòng chung thủy với chồng con cho tới khi nhắm mắt lìa đời. Tiêu biểu cho ý nghĩa hy sinh cao cả của người vợ trong câu nói này, xin độc giả hãy đọc lại câu nói của người chồng, trước khi từ biệt vợ trên đây để đi theo tiếng gọi của tình yêu mới, thiếu lương tâm con người.
 
PT. Nguyển Mạnh San

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
2 người được chẩn đoán bị lây COVID-19 là những người bị cách ly trên du thuyền đã chết, theo bộ trưởng y tế Nhật phúc trình với Lập Pháp hôm Thứ Năm.
Từ khi dịch bệnh Corona bùng phát đến nay có nhiều nhà bình luận về tình hình chính trị của ĐCSTQ có thể sụp đổ và chế độ CS không còn đứng vững ở Trung Quốc.
Hơn bốn tháng sau vụ tấn công ở Halle, Đức đã gây ra một vụ ám sát đẫm máu khác. Một người Đức giết chết chín người ở Hanau. Sau đó, anh ta bắn chết mẹ và mình. Merkel nói về "chất độc trong xã hội chúng ta".
“Nhân quyền là căn bản và là một thành tố quan trọng trong chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ,” Đại sứ Daniel Kritenbrink phát biểu trong buổi gặp gỡ người Việt vùng San Jose chiều thứ Ba 18/2 vừa qua.
Chúng tôi, một số Quân Nhân Tiểu Khu Pleiku và các Anh Chị Em Học Sinh Liên Trường Pleiku, hàng năm đứng ra tổ chức: LỄ TƯỞNG NIỆM NẠN NHÂN CHẾT THẢM TRÊN TỈNH LỘ 7 NỐI LIỀN PLEIKU VÀ TUY HÒA
Thành phố Garden Grove, phối hợp cùng Học khu Garden Grove (GGUSD) mang đến cộng đồng sự kiện nghệ thuật ‘Art in the Park’ tổ chức năm thứ 2 vào Thứ Bảy, ngày 7 tháng Ba, 2020, từ 11:00 giờ đến 2:00 giờ trưa, trong khuôn viên Village Green park, tại địa chỉ 12732 Main Street.
Người Nhật Bản nói: “Một lời tử tế có thể làm ấm lòng suốt cả mùa Đông – One kind word can warm three winter months.” Nghe xong, tôi (trộm) nghĩ thêm rằng: “Một hành động tử tế còn có thể làm ấm lòng người suốt cả cuộc đời!”
Vào sáng ngày Thứ Tư 19/02/2020, tại Coastline Community College (thành phố Garden Grove), Đại Sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam- ông Daniel J. Kritenbrink- đã có buổi gặp gỡ với cộng đồng Người Việt tại vùng Nam Cali. Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal (Địa Hạt CA-47)- đồng chủ tịch Ủy Ban Quốc Hội Về Việt Nam- là người đứng ra tổ chức sự kiện đặc biệt này, cùng với các Dân Biểu Liên Bang Lou Correa (CA-46), Harley Rouda (CA-48), và Katie Porter (CA-45).
Từ xa xưa người ta đã đề cao vai trò của người lãnh đạo cũng như làm việc chung với nhau. Cũng thế qua bao đời người Việt đúc rút kinh nghiệm ấy qua các câu ca dao tục ngữ: “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”; “Hợp quần gây sức mạnh”; “Một người lo bằng kho người làm”. Với tinh thần ấy quý thầy tiền chủng sinh giáo phận được thụ huấn khóa học “Lãnh đạo Phục vụ bằng Kỹ năng Làm việc Nhóm”, gọi tắt là khóa Kỹ năng Làm việc Nhóm.
Sau 41 năm thắng Trung Cộng xâm lược, Việt Nam đã học được gì với hậu qủa của 10 năm đẫm máu và tàn bạo (1979-1989) của cuộc chiến này? Không nhiều. Việt Nam Cộng sản vẫn chịu nhục để tồn tại bên cạnh những người phương Bắc mà họ gọi là “vừa là đồng chí vừa là anh em”.
Để miêu tả sự phụ thuộc của Việt Nam vào nền kinh tế Trung Quốc, các nhà quan sát về tình trạng kinh tế của 2 quốc gia này, họ thường ví von: “Bắc Kinh đổ mưa-Hà Nội giăng ô”.
Đây là một đề tài vô cùng nhạy cảm, tế nhị thuộc vào loại cấm kỵ hàng đầu trong các vấn đề cấm kỵ tabou. Đó là vấn đề vợ bạo hành chồng hay “gà mái đá gà cồ”.
Trong lúc người dân còn nghèo khổ và dịch bệnh gây hoang mang cộng thêm với sự thất bại ê chề của chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới và tượng Lenine đã bị đập bỏ, chính quyền tỉnh Nghệ An tại miền bắc VN lại bắt đầu dựng tượng Lenine, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 20 tháng 2.
Hôm Thứ Tư, ngày 19 tháng 2, Trung Quốc vẫn còn nằm trong khủng hoảng dịch bệnh corona, với số người chết trên toàn quốc đã đạt tới mốc ngoặc mới hơn 2,000 người.
Ít nhất 6 người bị thương nặng trong các vụ nổ súng tại 2 nơi ở thành phố Hanau của Đức vào chiều tối Thứ Tư, theo cảnh sát cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.