Hôm nay,  

Bilingual: Cao Huy Thuần: Chia tay mà không biệt ly // Cao Huy Thuần: Farewell without separation

05/01/202509:22:00(Xem: 3777)
blank

Cao Huy Thuần: Chia tay mà không biệt ly
 

Đỗ Hồng Ngọc
 

Khi anh Cao Huy Thuần gởi tôi tập Im Lặng, như lời chia tay…  tôi nghĩ: chắc là “Im Lặng thở dài…” đây rồi! “Tôi đang lắng nghe tôi đang lắng nghe im lặng đời mình” (Trịnh Công Sơn)? Nhưng không. Cao Huy Thuần nói về “chia tay mà không biệt ly”…
 

Nhưng đâu là cách chia tay mà không biệt ly? Cao Huy Thuần dẫn bài thơ Feuille morte (Lá chết) của Hermann Hess, tác giả Siddhartha. Anh “phát hiện” một điều thú vị: người Việt không ai nói “lá chết” mà nói “lá khô”, “lá rụng”. Quét lá rụng, quét lá khô, không ai nói quét lá chết như ngôn ngữ Pháp, Đức. Bởi vì, lá không bao giờ chết. Nó khô, nó rụng, rồi nó tái sinh thành lá búp lá non (Im Lặng, CHT).
 

“Chân lý” ấy do hai con sên của nhà thơ Jacques Prévert trên đường đi dự đám tang một chiếc lá chết, tựa là: “Bài ca hai con sên đi dự đám tang”.
 

Hai con sên đi đưa

Đám tang chiếc lá chết

Hai cái vỏ thì đen

Hai sừng băng trắng hết…

Hỡi ôi khi chúng đến

Mùa xuân đã đến rồi

Bao nhiêu lá chết xong

Tất cả đều lại sống

Hai chú sên trở về

Với xiết bao cảm xúc

Lòng tràn ngập hân hoan

Và vô biên hạnh phúc…

 

Ôi, làm sao hai chú sên đi dự đám tang chiếc lá chết buồn xo giữa mùa thu… mà nay lòng lại tràn đầy hân hoan, hạnh phúc? Ấy bởi vì chúng là sên. Chúng “bò như sên”! Bò hết cả mùa đông, chưa kịp đến nơi mà xuân đã về rồi! “Bao nhiêu lá chết xong/ Tất cả đều lại sống…”
 

Tiễn mùa thu thì gặp mùa xuân. Tiễn cái chết thì gặp cái sống. Tiễn ảm đạm thì gặp tưng bừng. Hai con sên chia tay mà chẳng biết biệt ly là gì! (Im Lặng, CHT).
 

Cao Huy Thuần nói: “chúng chẳng có cả khái niệm…”. Dĩ nhiên, Cao Huy Thuần đang nói về Kinh Kim Cang! Khi ta mà biết sống “ly niệm”, khi ta không còn bám chấp vào khái niệm… thì “trí bất đắc hữu vô”. Thong dong. Tự tại.
 

Descartes nói “Je pense, donc je suis – Tôi tư duy, nên tôi tồn tại”. Ta cũng có thể bắt chước nói: “Tôi thở, vậy có tôi”. Nghĩa là nếu tôi không thở thì không có tôi. Nhưng cái thời tôi còn trong bụng mẹ, tôi cũng không thở mà vẫn có tôi đó thôi. Từ đó, suy ra rằng cái thời tôi… hết thở, ngừng thở, thì tôi vẫn tồn tại đó chứ, sao không? Tôi lúc đó trở lại trong bào thai Mẹ (bào thai Như Lai, Tathagata garbha) đó chứ!
 

Anh Cao Huy Thuần thân mến, nếu thỉnh thoảng ta mà vào được Tam muội Phổ Hiền, sống trong Như Lai tạng thì ta cũng có thể nhận ra cái “vô tướng” – bỗng “hiện tướng”… đùa vui giữa chốn Ta-bà chút vậy thôi.
 

Khi con chim bay, nó không cần biết trời là gì, đâu là giới hạn. Nó chỉ bay. Trong bầu trời vô tận. Cao Huy Thuần đang bay.

Đường bay của hạnh phúc. Lấp lánh ánh vàng!

.... o ....
 

Cao Huy Thuần: Farewell without separation
 

By Đỗ Hồng Ngọc

Translated by Nguyên Giác
 

When Mr. Cao Huy Thuần sent me the book, “Silence as a Word of Farewell,” I initially thought it must be “Silent Sigh.” “I am listening; I am listening to the silence of my life” (Trịnh Công Sơn). However, that is not the case. Cao Huy Thuần explores the theme of “farewell without separation.”


 

But how can one bid farewell without experiencing separation? Cao Huy Thuần referenced the poem Feuille morte (Dead Leaves) by Hermann Hesse, the author of the novel Siddhartha. He discovered something interesting: Vietnamese people do not refer to "dead leaves" but instead use the terms "dry leaves" and "fallen leaves." Vietnamese people say "rake fallen leaves," "rake dry leaves," but they never say "rake dead leaves," unlike their French and German counterparts. Because leaves never die. When dry leaves fall, they regenerate into buds and young leaves (Silence, CHT).
 

In the poem Song of Two Snails Attending a Funeral by Jacques Prévert, two snails on their way to a dead leaf's funeral reveal the truth.
 

Two snails attended the

funeral of a deceased leaf.

Their shells were both black,

and their horns were white.

Regrettably, spring had already

sprung by the time they arrived.

All the dead leaves

had come back to life.

The two snails returned,

overwhelmed with emotions,

their hearts brimming with joy

and boundless happiness.
 

Oh, how could the two snails, attending the funeral of a dead leaf in the midst of autumn, be filled with joy and happiness? Because they were snails. They moved as slowly as snails do! They crawled throughout the winter, and by the time they arrived, spring had already arrived! "All the dead leaves / had come back to life."
 

Saying goodbye to autumn, we see spring. Saying goodbye to death, we meet life. Saying goodbye to gloom, we encounter excitement. Two snails bid farewell to falling leaves, unaware of what parting truly means! (Silence, CHT).
 

Cao Huy Thuần stated, “They don’t even have concepts…” Of course, he is referring to the Diamond Sutra! When we learn to live “free from concepts” and no longer cling to them, we find that “wisdom neither obtains existence nor non-existence.” This state is leisurely and free.
 

Descartes famously stated, “Je pense, donc je suis—I think, therefore I am.” We might also say, “I breathe, therefore I am.” This implies that if I do not breathe, I do not exist. However, even though I didn't breathe when I was in my mother's womb, I was still present. From this, we can deduce that when I… stopped breathing, I still existed—why not? At that moment, I returned to my mother’s womb (the womb of Tathagata, Tathagata garbha)!
 

Dear Brother Cao Huy Thuần, if we can occasionally enter the Samadhi of Samantabhadra and dwell in the Tathagatagarbha, we can merge with the formless and, at times, suddenly manifest a form to experience a bit of joy in the realm of Samsara.
 

When a bird flies, it doesn't need to understand what the sky is or where its limits lie. It simply takes to the air. In this boundless expanse, Cao Huy Thuan is soaring.
 

This is the flight path of happiness that sparkles with golden rays!

.... o ....

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quận Los Angeles xác nhận thêm 4 người thiệt mạng vì dịch corona hôm Thứ Ba, 24 tháng 3 năm 2020, gồm một người đầu tiên thiệt mạng vì corona ở tui 18.
Trung Cộng đã lợi dụng lúc cả thế giới đang tập trung vào việc phòng chống đại dịch Covid-19 để lén lút xây dựng thêm cơ sở trên Đá Chữ Thập và Đá Subi tại Quần Đảo Trường Sa trên Biển Đông, theo bản tin hôm 25 tháng 3 của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết.
Tổng Thống Donald Trump nói rằng ông muốn toàn quốc “mở cửa và đi làm vào Lễ Phục Sinh,” vào Chủ Nhật ngày 12 tháng 4 -- chỉ hơn 2 tuần lễ mà một số chuyên gia y tế tin là sẽ đủ để kềm chế sự lây lan của vi khuẩn corona, theo CNN cho biết hôm Thứ Ba, 24 tháng 3.
Tổ Chức Y Tế Thế Giới (WHO) hôm Thứ Ba, 24 tháng 3 nói rằng Hoa Kỳ có thể trở thành tâm điểm đại dịch corona toàn cầu, mà cuối cùng đã buộc các nhà tổ chức Thế Vận Hội Tokyo 2020 phải đình chỉ cho tới sang năm.
Ngưòi bệnh có thể không có triệu chứng và do đó không tự cách ly khiến những người chung quanh sẽ không biết để tránh xa. Đây là lý do mà các chính quyền địa phương ở Mỹ cũng như Âu Châu khuyên dân chúng không tụ họp ở chỗ công cộng
Chủ Tịch Ủy Ban Thế Vận Hội (IOC) Thomas Bach đã đồng ý 100% đối với dự định đình hoãn Thế Vận Hội Tokyo một năm sau cho đến 2021 bởi vì đại dịch corona, theo Thủ Tướng Nhật Bản Shinzo Abe cho biết hôm Thứ Ba, 24 tháng 3 năm 2020.
Hàng dài trong các trung tâm kiểm tra. Và nó thường mất quá nhiều thời gian cho đến khi có kết quả. Một nhà virus học hiện đang hy vọng rằng điều đó sẽ thay đổi sớm.
Điều quan trọng nhất bạn cần làm là bảo vệ bản thân và bảo vệ những người bạn yêu thương. • Nếu tiểu bang hoặc thành phố của bạn có Lệnh "cấm túc ở nhà" (“shelter in place” policy), thì bạn phải ở nhà. Điều này giữ cho bạn khỏi bị lây nhiễm và truyền cho người khác. Ngay cả khi không có Lệnh như vậy, hãy ở nhà. Sơ đồ GIF này GIF diagram giải thích việc ở nhà của bạn có thể cứu hàng ngàn người.
Một điểm cần để tâm: hiện thời đang xảy ra một số trường hợp kỳ thị người gốc Á, do vậy độc giả khi ra đường phố hãy cẩn trọng. Một số trường hợp chửi mắng hay bạo lực đã xảy ra với người Mỹ gốc Việt, khi một số người Mỹ trắng cứ nhìn thấy da vàng là cho là người gốc Hoa, và cho rằng coronavirus này là cội nguồn từ do người Trung Hoa mang vào Hoa Kỳ.
Điện là dịch vụ thiết yếu được miễn thi hành lệnh ở tại nhà của Thống Đốc Gavin Newsom
Thống đốc Newsom đã ban hành lệnh hạn chế ra đường để giúp giảm sự lây lan của coronavirus. Tôi muốn chia sẻ với cộng đồng những nhân viên của Sở Cảnh sát Garden Grove đều làm việc hết mình để giữ an toàn và tiếp tục cung cấp những phục vụ cần thiết cho cộng đồng.
Số người bị lây corona trên toàn nước Mỹ tính tới Thứ Hai là 43,874 và hơn 558 người đã thiệt mạng. Tại Quận Cam số người bị lây corona đã nhảy vọt lên 125, theo Cơ Quan Chăm Sóc Sức Khỏe Quận Cam cho biết. Trong khi đó trên toàn thế gới số người bị lây nhiễm vi khuẩn corona là trên 378,394 và ít nhất 16,491 người đã thiệt mạng, theo Đại Học Johns Hopkins cho biết.
Các kinh tế gia của ngân Hàng Morgan Stanley và Goldman Sachs nói rằng dịch corona sẽ gây thiệt hại nặng nề cho kinh tế hơn là họ đã dự đoán trước đây khi họ cảnh báo về sự tụt dốc kỷ lục trong thành quả kinh tế Mỹ trong quý 2 và suy thoái toàn cầu càng sâu hơn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Hai, 23 tháng 3 nói rằng việc lây lan của vi khuẩn corona tại Hoa Kỳ không phải là lỗi của người Mỹ gốc Á Châu, là nhóm đã trở thành mục tiêu tấn công của nhiều người kỳ thị chủng tộc ngày càng gia tang và bài ngoại liên quan đến dịch corona, theo CNN cho biết.
Theo lệnh của Chánh quyền chúng tôi phải tạm ngưng buôn bán cho tới | ngày 31 tháng 3 năm 2020. Không được mở cửa tiệm, để tránh dịch bịnh CORONA VIRUS lây bệnh cho bà con.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.