Hôm nay,  

Phật Tánh: 5 lời khuyên trong Phật giáo Tây Tạng để mở rộng từ bi và trí tuệ

15/03/202513:04:00(Xem: 2736)

blank

Phật Tánh: 5 lời khuyên trong Phật giáo Tây Tạng để mở rộng từ bi và trí tuệ
 

Tác giả: Đại sư Tsoknyi Rinpoche

Dịch giả: Nguyên Giác

  

1. Hãy nhớ bạn là ai

Sâu thẳm bên trong tất cả chúng sinh là một loại tia lửa thắp sáng và sưởi ấm cuộc sống của chúng ta. Nó được gọi bằng nhiều tên trong nhiều truyền thống khác nhau. Trong truyền thống Phật giáo, nó được gọi là "Phật tánh" hay là bản chất Phật -- thường được mô tả theo ba phẩm chất: trí tuệ vô biên, khả năng vô hạn và lòng từ bi vô lượng.

 

Một trong những giáo lý cốt lõi của Phật giáo là tất cả chúng ta đều sở hữu bản chất này. Bạn có thể nghĩ rằng bạn là một kế toán viên, một giám đốc điều hành, một giáo viên, một học sinh, một phụ huynh, một đứa trẻ -- và thực sự, ở mức độ thế gian, hàng ngày, bạn là như vậy. Nhưng ẩn sau một bản sắc cụ thể và tất cả những suy tưởng, cảm thọ và hành vi có thể gắn liền với nó, bạn là tiềm năng không ngừng phát triển của một chúng sinh không chỉ có khả năng vượt qua đau khổ mà còn có năng lực dẫn dắt tất cả các sinh vật khác thoát khỏi bóng tối và đau đớn.

Vì vậy, tất cả những gì bạn thực sự phải làm để mở rộng lòng từ bi và trí tuệ của mình là nhớ đến bản chất Phật của bạn!

 

2. Nghĩ về thân của bạn

Thật không may, điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Trong suốt cuộc đời, chúng ta được thúc đẩy để định nghĩa bản thân và những trải nghiệm của mình theo những cách cụ thể. Theo thời gian, những định nghĩa này trở nên quá quen thuộc đến nỗi chúng ta cuối cùng đồng nhất với chúng hoàn toàn như sự thật tuyệt đối về con người chúng ta.

 

Tuy nhiên, chúng ta có thể bắt đầu chia nhỏ những bản sắc tầm thường, hàng ngày của mình thành những phần nhỏ hơn -- một quá trình mà qua đó chúng ta bắt đầu khám phá ra rằng con người mà chúng ta nghĩ mình là không hoàn toàn vững chắc như chúng ta tin. Một trong những cách dễ nhất để bắt đầu là dành một chút thời gian nghĩ về cơ thể của chúng ta.

 

Thật ngạc nhiên khi có rất nhiều người trong chúng ta quên mất cơ thể mình. Thật dễ dàng để bị cuốn vào những suy nghĩ và cảm thọ và bỏ qua hệ thống phi thường này của bắp thịt, xương, nội tạng, v.v. đang đóng vai hỗ trợ vật lý cho suy nghĩ, cảm thọ và hành vi của chúng ta.

 

Vậy nên một điều chúng ta có thể làm -- tốt nhất là khi ngồi ở tư thế thoải mái với xương sống thẳng và các bắp thịt được thư giãn -- là bắt đầu bằng cách đơn giản và dịu dàng trân trọng rằng chúng ta có một cơ thể, một nền tảng cơ bản của kinh nghiệm. Chúng ta có thể bắt đầu bằng cách chỉ cần nhận ra: "Có một cẳng chân. Có một ngón chân." Chúng ta cũng có thể chỉ cần nhận ra rằng có một trái tim đang đập; có những lá phổi đang giãn nở và co lại; có máu đang chảy qua các tĩnh mạch. Chúng ta cũng có thể nhận ra những cảm giác vật lý như lạnh hoặc ấm, cảm thấy đau ở đầu gối, lưng hoặc vai, v.v. Mục đích của việc thực hành là chỉ cần cho phép bản thân trở nên tỉnh giác với khía cạnh vật lý của thân chúng ta theo cách rất dễ chịu và dịu dàng, mà không phán xét hoặc đồng nhất với nó.

 

3. Bạn không phải là cảm thọ của bạn, bạn không phải là suy nghĩ của bạn

Chúng ta đã quá quen với sức mạnh, tần suất và sự đa dạng của những suy nghĩ và cảm thọ chạy qua nhận biết của chúng ta trong suốt cả ngày đến nỗi rất dễ để đồng nhất với chúng và như chúng. Xu hướng này được xây dựng trong chính ngôn ngữ của chúng ta, như là:

"Tôi nổi giận."

"Tôi sợ hãi."

"Tôi hạnh phúc."

"Tôi buồn bã."

 

Chúng ta có thể mang cùng một loại chú tâm mà chúng ta đã dành cho thân của mình đến những suy nghĩ và cảm thọ của mình -- nhẹ nhàng chú ý, nhận ra chúng khi chúng sinh khởi, khi chúng trụ lại một lúc và, có lẽ hơi bất ngờ, khi chúng diệt đi. Khi làm như vậy, chúng ta nhẹ nhàng bắt đầu nhận ra rằng những suy nghĩ và cảm thọ của mình chỉ là những khía cạnh của kinh nghiệm chứ không phải là toàn bộ. Bản sắc của chúng ta có thể bị ảnh hưởng bởi các mô hình tinh thần và cảm thọ trong thân vi tế, nhưng chúng ta không phải là những mô hình đó.

 

Hãy thử thực hành loại chú tâm nhẹ nhàng này vào lần tới khi bạn cảm thấy một cảm thọ mạnh mẽ. Hãy để cảm thọ đó sinh khởi, nhưng hãy xem nó như một sự kiện xảy ra trong một khung rộng hơn của cái nhận biết. Hãy tự nhủ rằng bất cứ điều gì bạn đang trải qua không phải là "bạn" hoàn toàn, rằng những gì bạn đang cảm thọ chỉ là một phần trong kinh nghiệm của bạn.

 

Chúng ta cũng có thể mang cùng một sự chú tâm này đến những niệm của mình, những suy nghĩ thường gắn chặt với bản sắc của chúng ta. Tốc độ mà các suy nghĩ [niệm] sinh khởi và biến diệt trên màn hình tâm của chúng ta giống như những "dòng tin cập nhật" ngoài kiểm soát của bạn [đột nhiên] sinh khởi trên màn hình TV. Chúng ta khó có thể đọc hết một dòng tin trước khi cái khác sinh khởi tiếp -- và cái này rồi đến cái khác nữa. Sự nhận biết của chúng ta bị choáng ngợp bởi những ấn tượng thoáng qua, những niệm nửa vời, những mảnh câu, những ý tưởng chỉ mới bắt đầu hình thành trước khi chúng biến mất.

 

Khi chúng ta dần dần chú ý đến những suy nghĩ của mình, thay vì bị kích thích, bối rối hoặc bị cuốn đi bởi chúng, chúng ta dần dần thấy mình ngạc nhiên trước sự sinh khởi và biến diệt của chúng. Chúng ta bắt đầu trân trọng toàn bộ quá trình suy nghĩ trong chính nó.

 

4. Hãy an nghỉ trong hư không

 

Theo thời gian, chúng ta cũng bắt đầu nhận thấy những khoảng cách giữa suy nghĩ và cảm thọ -- những khoảnh khắc khó thể nhận ra mà nơi đó đơn giản là không suy nghĩ [vô niệm: khoảng cách giữa niệm trước và niệm sau], là không cảm thọ, nơi chỉ có sự nhận biết trong trẻo, mở rộng. Khi những khoảng cách này dài hơn -- và bớt giật mình hơn một chút -- chúng ta có thể bắt đầu an nghỉ  trong chúng [các khoảng cách vô niệm của cái biết]. Trong một giây ngắn ngủi, chúng ta có thể có kinh nghiệm trực tiếp về cái mà trong truyền thống Phật giáo được gọi là tánh của tâm, hay bản chất của tâm: một cái biết chói sáng, vô hạn không bị chia cắt thành chủ thể và đối tượng, bản thân và người khác, người biết và cái được nhận biết. Mọi sự phân biệt giữa "người nhìn" và những gì đang được "nhìn" đều tan biến, và trong khoảnh khắc chúng ta kinh nghiệm sự thiếu vắng hoàn toàn sự tách biệt giữa mọi thứ chúng ta cảm thọ, nhìn, ngửi, vân vân, và cái biết đang nhìn, đang ngửi và đang cảm thọ. Trái tim và tâm trí của chúng ta hoàn toàn rộng mở, và tia lửa là tánh Phật của chúng ta phựt lên thành ngọn lửa rực sáng.

 

5. Chia sẻ niềm hạnh phúc

 

Thật không may, chúng ta dễ bị cuốn vào cảm giác an lạc nảy sinh khi trái tim và tâm trí chúng ta mở ra và quên mất bài học thiết yếu nhất mà Đức Phật đã cố gắng truyền đạt cho chúng ta như là bài học sâu sắc nhất trong tất cả các bài học: rằng cho đến khi tất cả chúng ta được tự do, thì không ai trong chúng ta được tự do. Thay vì an nghỉ trong vùng an toàn của riêng mình, sự hài lòng của chúng ta làm mờ đi nhận biết của chúng ta về nỗi đau và gian nan mà những người xung quanh chúng ta có thể đang cảm thọ, chúng ta phải nhớ rằng mục tiêu cuối cùng của việc mở rộng trái tim và tâm trí của chúng ta là giải thoát tất cả chúng sinh ra khỏi các khuôn mẫu của họ để họ có thể kinh nghiệm sự cởi mở, trí tuệ và sự ấm áp [của từ bi] vốn là bản chất của con người chúng ta.

 

Phật tánh là vô hạn; chúng sinh cần được giác ngộ là vô hạn; và hành trình của chúng ta, một khi đã bắt đầu, thì không bao giờ kết thúc.

.

NGUỒN:

Buddha Nature: 5 Tips In Tibetan Buddhism For Opening Your Heart And Mind

Đại sư Tsoknyi Rinpoche, Báo HuffPost; ngày 14/8/2012, cập nhật 14/6/2012

https://www.huffpost.com/entry/tibetan-buddhist-tips-for-opening-your-heart-and-mind_b_1403326

.



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào đêm trước ngày Super Tuesday bầu cử sơ bộ 3 tháng 3, Thượng Nghị Sĩ Amy Klobuchar kết thúc cuộc vận động tranh cư tổng thống của bà và được cho biết sẽ ủng hộ cựu Phó Tổng Thống Joe Biden, theo bản tin của Yahoo cho biết hôm 2 tháng 3.
Hôm nay Thứ Bảy, 29-2-2020. Một ngày đặc biệt. Bốn năm dương lịch mới có một lần nhuận. Với tôi, hôm nay, cũng là một ngày đặc biệt. Tôi được môt người bạn trẻ, đưa đến chùa Liên Hoa, Houston, dự lễ truy điệu hòa thượng Quảng Độ.
Tại Trung Cộng, một lần nữa có 42 người chết vì bệnh phổi. Cho đến nay, 2912 người ở China đại lục đã trở thành nạn nhân của virus corona mới lạ. Theo Ủy ban Y tế Bắc Kinh, 202 ca nhiễm mới đã được thêm vào trên toàn quốc, nâng tổng số bệnh được chẩn đoán ở Trung Cộng lên hơn 80.000. Tuy nhiên, theo thông tin chính thức, hơn một nửa số người bị bệnh kể từ khi virus bùng phát đã được chữa khỏi.
Ngày 24/02/2020, Phát biểu khai mạc cuộc họp báo (1) về COVID-19 của TGĐ Tổ chức Y tế Thế giới WHO, Tedros Adhanom Ghebreyesus, chấm dứt bằng lời kêu gọi: Đây là một mối đe dọa chung. Chúng ta chỉ có thể đối mặt với nó khi cùng nhau hợp sức, và chúng ta cũng chỉ có thể cùng nhau thắng nó.
Có thể có nhiều người bị lây corona tại tiểu bang Washington hơn các viên chức nhận ra. Đó là một kết luận của phân tích di truyền cho rằng vi khuẩn mới có theẻ đã và đang lây lan khắp tiểu bang trong vòng 6 tuầnmà không được phát hiện. Nếu là thật, thì có nghĩa là có thể hang trăm trường hợp không được chẩn đoán trong vùng này.
Ứng cử viên TT Đảng Dân Chủ Pete Buttigieg đã kết thúc cuộc vận động tranh cử tổng thống vào tối Chủ Nhật, theo tin của CNN cho biết vào Chủ Nhật, 1 tháng 3.
Vào chiều ngày Thứ Bảy 29/02/2020, tại quán E Patisserie Café (Garden Grove), đã có buổi họp mặt thân hữu trong cộng đồng Little Saigon để giới thiệu, ra mắt tổ chức phi lợi nhuận Rise.
Vi khuẩn corona đã bắt đầu tại Trung Quốc nhiều tháng trước, và kể từ đó, vi khuẩn này – và nỗi sợ hãi về nó – đã lây lan khắp thế giới, theo ký giả y tế của Đài CBS News là Bác Sĩ Janathan LaPook cho biết trong bài viết trên trang mạng của đài này vào Chủ Nhật, 1 tháng 3 năm 2020.
Hôm 25 tháng 2 năm 2019, P.T.T Vũ Vũ Đức Đam (người đứng đầu ban chỉ đạo quốc gia phòng chống dịch bệnh) tuyên bố: “Tất cả 16 bệnh nhân nhiễm virus viêm phổi cấp COVID - 19 đã được chữa khỏi và Việt Nam đã kiểm soát được dịch bệnh.”
Thổ Nhĩ Kỳ đã bắn hạ 2 chiến đấu cơ của Syria hôm Chủ Nhật khi họ tăng cường hành động quân sự tại miền bắc Syria.
Trong cuộc sống hằng ngày đôi khi chúng ta quên tuốt luốt là vô số vi khuẩn và virus đang rình rập quanh ta chờ có dịp để lây nhiễm và tấn công... Bàn tay thường là trung gian đem mầm bệnh vào người.
Sang tới nhiệm kỳ 2 của Thủ tướng Malcolm Fraser, chính sách về người tị nạn Đông Dương mới được mang ra Quốc Hội tranh luận và đến gần cuối năm 1978 mới được ban hành.
Hôm Thứ Bảy Pháp tuyên bố rằng họ đang cấp các cuộc tụ tập đông hơn 5,000 người tại những nơi bị hạn chế và đề nghị người dân ngừng chào nhau bằng những nụ hôn.
Một người đã thiệt mạng tại tiểu bang Washington vì bị lây vi khuẩn corona, theo các viên chức y tế tiểu bang này cho biết hôm Thứ Bảy, 29 tháng 2, đánh dấu tử vong đầu tiên được báo cáo tại Hoa Kỳ, theo AP cho hay hôm Thứ Bảy.
Hơn 600 cư dân tại Quận Cam là những người đã trở về từ Hoa Lục được yêu cầu tự nguyện ở trong nhà trong trường hợp họ phát triển các triệu chứng corona, theo các viên chức y tế cho biết hôm Thứ Sáu, ngày 28 tháng 2 năm 2020, theo bản tin của báo OC Register cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.