Hôm nay,  

Ra mắt sách “Những Người Ở Lại” Tác giả ghi lời kể từ các tù cải tạo

27/04/202520:22:00(Xem: 4814)

Ra mắt sách “Những Người Ở Lại”

Tác giả ghi lời kể từ các tù cải tạo
 

WESTMINSTER (PTH/VB) – Buổi ra mắt sách “Những Người Ở Lại” của tác giả LU Thuy hôm Chủ Nhật 27/4/2025 tại Westminster cũng là dịp để tác giả tâm sự về lý do vì sao viết sách này, cũng là dịp để nghe anh Võ Văn Thiệu, một sinh viên du học tại Ý từ trước năm 1975, kể về không khí thân cộng của các sinh viên từ Miền Nam VN du học tại Pháp, và cũng là dịp để nghe một cựu trung úy Hải quân VNCH kể chuyện trình diện học tập cải tạo, rồi vượt ngục về Sài Gòn rồi lên ghe vượt biên.
 

Sách “Những Người Ở Lại” có dòng tiểu đề là “Ký Ức Bị Lãng Quên Về Những Trại Cải Tạo Ở Việt Nam” được dịch từ nguyên tác tiếng Pháp của tác giả LU Thuy, một du học sinh tại Pháp từ trước 1975, và có thân phụ là một đại tá VNCH về hưu sau ba tháng trong trại cải tạo đã kiệt sức, được chở về nhà thương Cộng Hòa để chờ chết, và hình ảnh thân phụ nằm chết bi thảm được gia đình gửi sang Pháp và đã in sâu vào trí nhớ của cô nữ sinh viên du học bên trời Âu tới giờ, và cô viết sách nhằm xóa đi hình ảnh này trong trí óc của tác giả.

 

blank

Hình trên: Người đứng bên trái là tác giả LU Thuy, người đứng bên phải là anh Võ Văn Thiệu kể rằng anh du học ở Ý từ trước 1975, nhận thấy các du học sinh VNCH tại Châu Âu phần đông là thân cộng cho tới nhiều năm sau 1975 mới tỉnh ngộ, nhưng không người thân cộng nào dẫn vợ con về Hà Nội định cư.

  

Được mời lên nói chuyện, nhà hoạt động cộng đồng Võ Văn Thiệu kể rằng bản thân anh là du học sinh tại Ý đi từ Miền Nam VNCH trước 1975. Anh nói rằng không khí thân cộng trong các sinh viên tại Pháp du học từ Sài Gòn thấy rất rõ, cho thấy tuyên truyền của CSVN rất quyến rũ, mạnh mẽ. Tuy nhiên, sau khi Miền Bắc chiếm trọn Miền Nam, niềm tin vào CSVN của các cựu du học sinh ở Pháp không còn nữa, và ngay cả nhiều năm sau, cho tới bây giờ, anh cũng không thấy cựu sinh viên thân cộng nào ở Pháp dẫn vợ con về Hà Nội sống với “niềm vui” dưới bóng cờ Mác-Lê-Hồ.
 

Người MC chương trình là Mai Đông Thành nói rằng anh không có kỷ niệm nào với chế độ CS, vì may mắn đi kịp trước khi CS vào chiếm Sài Gòn ngày 30/4/1975 nhưng bằng hữu của anh sau này kể lại những kinh nghiệm rất là kinh hoàng.
 

Một cựu Trung úy Hải quân – trong sách “Những Người Ở Lại” được tác giả LU Thuy ghi ẩn danh là Alpha-Omega – kể về chuyện anh bị kẹt lại sau ngày 30/4/1975, phải đi trình diện cải tạo, vì tin vào tuyên truyền là chỉ đi có 10 ngày rồi về, nhưng rồi đã trải qua nhiều năm, qua các trại tù Trảng Lớn, Long Khánh, Long Giao, Kà Tum, Phước Long. Vị trung úy này trốn tù từ trại Phước Long năm 1980, về được Sài Gòn nhờ giấy tờ giả do vợ mua và lén gửi vào dưới đáy lon thức ăn. Và từ Sài Gòn, nhờ kinh nghiệm Hải quân trong các đơn vị ở các tàu tác chiến sông và biển, nên được một chủ ghe móc nối đi hướng dẫn lái ghe vượt biển từ Long Xuyên. Anh kể về những cái chết của các bạn tù, và số phận những người tù rất mực bi thương.


 

Trong các khán giả, cũng có một người lên kể chuyện tù cải tạo. Tất cả những mẩu chuyện tù cải tạo đều bi thảm. Sách dày 140 trang, không thấy ghi giá bán. Ấn bản tiếng Việt do tác giả xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2023, bốn năm sau ấn bản tiếng Pháp tại Paris. Tranh bìa là tranh sơn dầu của tác giả. Trình bày bìa & trang trong do Nguyễn Đình Hiếu thực hiện. Độc giả muốn tìm mua ấn bản Việt (hoặc ấn bản Pháp), xin liên lạc về tác giả LU Thuy: [email protected]
 

blank 

Trong chương Lời Người Viết, nơi trang XIII, tác giả ghi rằng: “Alexandre Soljenitsyne là một văn sĩ người Nga đã bị tủ ở trại Goulag trong vòng 8 năm vì đã chỉ trích Staline trong lá thư ông viết cho một người bạn. Tôi đọc và so sánh các nhà tù Goulag và nhà tù cải tạo Việt Nam thấy quá giống nhau, cũng lò cộng sàn, cũng lối xây tu, cũng cách quản chế, đánh đập, bắn giết dã man, cũng đi lao động nặng nhọc trong cơn đói. Chỉ khác nhau là các trại Goulag quá lớn rộng, quá đông người nên số người chết tính ra nhiều hơn và thời tiết lạnh, khắc nghiệt hơn. Nhưng tại sao trên thế giới lại ít nói hay không nói gì về "trại tù cải tạo Việt Nam"?”
 

Nơi Chương Đoạn Kết, trang 137-138, tác giả LU Thuy viết, trích:
 

“Tôi viết không phải vì oán ghét, căm thù vì dưới chế độ nào cũng là đất nước của tôi, cùng là dân tộc Việt Nam. Viết ra chỉ để nhắc lại một sự thật, một quãng đời của những sĩ quan, nhân viên chính phủ, những người đã phải trả nợ vì đã cầm súng để bảo vệ phần đất nước mình, đã làm việc với chính quyền cũ để xây dựng đất nước và đã trở thành người có tội từ ngày thay đổi chế độ.

Viết cho mọi người dân trên thế giới biết rằng đã có rất nhiều cảnh bất công, nhiều trại tù ghê rợn, kinh hoàng trên đất nước Việt Nam mà trên thế giới không biết đến.

Viết để vinh danh những chiến sĩ Quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh cho tổ quốc, những sĩ quan, những công chức hành chánh, những đức Cha, đức Thầy tuyên úy đã chịu nhiều khổ ải trong tù.

Viết để ca tụng những người mẹ, người vợ, người em gái đã hết lòng lo cho người thân ở trong tù, lo cho gia đình trong cơn hoạn nạn.

Viết để nhắc lên một phần sự thật trong lịch sử Việt Nam mà giới trẻ hiện tại dường như không biết đến vì chuyện đã xa xưa hay vì sự thật đã bị xuyên tạc.

Viết cho tôi, cho anh chị em, cho gia đình, dòng họ, và cho những đứa con, cháu, sinh trưởng ở nước ngoài biết được một phần sự thật của lịch sử Việt Nam.” (ngưng trích)
 

Đúng như thế. Sách này được viết để ghi lại sự thật, không phải vì căm thù. Chuyện thật, người thật. Những đau đớn được kể lại, không phải vì hờn oán, mà để chữa lành.

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam là quốc gia được cho là đã kiểm soát thành công đại dịch vi khuẩn corona, nhưng trong những ngày qua đất nước này báo động nguy cơ truyền nhiễm vi khuẩn khắp nước, trong khi nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ vẫn còn chật vật đối phó với đại dịch. Ngoài ra tình hình căng thẳng giữa Mỹ và TQ đang gia tăng cao khi hai bên đều ra lệnh đóng cửa tòa lãnh sự sau vụ các gián điệp TQ len lỏi vào Mỹ để đánh cắp tài sản trí tuệ của người Mỹ.
Khi nhiều viên chức trường học ở Mỹ tranh cãi về việc khi nào thì an toàn để cho các em học sinh trở lại các lớp học, việc nhìn ra rộng hơn có thể giúp có thêm nhiều hiểu biết. Gần như mọi quốc gia trên thế giới đều đã đóng cửa các trường học từ đầu đại dịch Covid-19. Sau đó nhiều nước đã cho học sinh trở lại lớp học, với nhiều mức độ thành công khác nhau. Tôi là một học giả về giáo dục quốc tế tỉ giảo. Đối với bài này, tôi đã kiểm tra những gì đã xảy ra trong 4 nước nơi mà các trường từ mẫu giáo tới lớp 12 vẫn tiếp tục mở cửa suốt đại dịch hay đã tái mở cửa việc dạy trực tiếp, sử dụng các thông cáo báo chí, các tài liệu Covid-19 quốc gia và các nghiên cứu học đường. Sau đây là những gì tôi đã phát hiện. Do Thái: Quá nhiều, quá nhanh Do Thái đã thực hiện nhiều bước nghiêm ngặt lúc đầu đại dịch vi khuẩn corona, gồm việc hạn chế nghiêm khắc sự di chuyển của mọi người và đóng cửa tất cả các trường học. Vào tháng 6, nước này đã công bố khắp thế giới rằng họ đã kềm chế được sự lây
Bác Sĩ Anthony Fauci nói rằng người Mỹ “nên sử dụng” đồ bảo vệ mắt để giúp làm giảm sự lây lan của vi khuẩn corona, theo bản tin của báo Newsmax cho biết hôm Thứ Năm, 30 tháng 7 năm 2020. Trong cuộc phỏng vấn với ABC News, giám đốc Viện Về Bệnh Dị Ứng và Truyền Nhiễm Quốc Gia là Bác Sĩ Anthony Fauci nói rằng liệu người dân có nên đeo đồ che mắt thêm vào với khẩu trang che miệng và mũi.
Đã từng có rất ít trường hợp bị lây vi khuẩn corona tại Việt Nam mà mỗi bệnh nhân được biết với một con số: Bệnh nhân số 17 đã mang vi khuẩn trở lại VN từ Châu Âu sau đợt đầu truyền nhiễm từ Vũ Hán. Bệnh nhân số 91 là một phi công Anh, sắp chết, đã được cứu, theo bản tin của Reuters hôm 30 tháng 7 năm 2020 cho biết. Nhưng bây giờ có một con số bệnh nhân mới mà không được chào đón. Đó là bệnh nhân số 416, là một người đàn ông 57 tuổi tại Đà Nẵng, đã thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona hồi tuần rồi sau hơn 3 tháng không có trường hợp lây bệnh mới trong đất nước Đông Nam Á này.
Trong lá thư gửi tới các nhà lập pháp Hoa Kỳ, các cơ sở kinh doanh thúc giục sự hỗ trợ của “các điều khoản tài trợ có trách nhiệm đúng thời, đúng đối tượng và tạm thời” mà sẽ “bảo vệ an toàn cho công nhân, các nhà cung cấp, và các cơ sở chăm sóc sức khỏe, cũng như các cơ sở kinh doanh, các tổ chức bất vụ lợi, và các định chế giáo dục chống lại các vụ kiện bất công để họ có thể tiếp tục cống hiến cho sự hồi phục kinh tế an toàn và hữu hiệu, từ đại dịch Covid-19.”
Các nhà lãnh đạo Quốc Hội, gồm các nhà lập pháp Cộng Hòa, đã thẳng thừng bác bỏ ngụ ý từ Tổng Thống Donald Trump rằng cuộc tổng tuyển cử sẽ được hoãn vì Covid-19, theo bản tin của Báo USA Today hôm 30 tháng 7 năm 2020 cho biết. Sự bác bỏ rộng rãi ý tưởng của Trump dường như là giết chết bất cứ cơ hội nào để nó trở thành hiện thực vì việc thay đổi ngày bầu cử là quyền của Quốc Hội, theo các chuyên gia cho biết.
Chính quyền Belarus đã tuyên bố bắt 33 lính đánh thuê của Nga vì bị tình nghi là khủng bố, bị cáo buộc cố gắng “gây bất ổn” cho quốc gia trước cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 8, theo cơ quan truyền thông nhà nước Belta tường trình và CNN thuật lại hôm 30 tháng 7 năm 2020. Việc bắt giam đến giữa lúc các căng thẳng gia tăng giữa hai quốc gia lân bang và khi sự rạn nứt xảy ra giữa 2 nhà lãnh đạo, Tổng Thống Nga Vladimir Putin và Tổng Thống Belarus Alexander Lukashenko, một thời là những đồng minh trung thành.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Năm, 30 tháng 7 năm 2020 bắn tiếng trì hoãn cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 11 năm nay, gióng tiếng nói những lo ngại dai dẳng rằng ông sẽ tìm cách phá vỡ việc bỏ phiếu mà trong cuộc đua này ông hiện thua đối thủ của mình tới 2 con số, theo bản tin của CNN cho biết. Trump không có thẩm quyền để trì hoãn cuộc bầu cử, và Hiến Pháp trao quyền cho Quốc Hội để đặt ra ngày bỏ phiếu. Các nhà lập pháp từ cả hai đảng nói rằng sẽ không có việc trì hoãn cuộc bầu cử.
Nói đến tuổi già thì ai mà không băn khuăn, lo nghĩ. Già có nghĩa là ốm yếu, bệnh hoạn, xấu xí, mất năng lực, không còn hữu dụng, mất khả năng, phải trong cậy vào người khác, nghèo khó, buồn nãn, cô đơn trong căn phòng hiu quạnh ngày nầy qua ngày nọ để chờ đến lúc ra đi theo ông theo bà...
ELK RIVER, MInnesota (VB) --- Diane Nguyen loan báo ra tranh cử vào Thượng Viện tiểu bang Minnesota để đại diện cho Địa hạt 30. Cô đã có trên trên phiếu Đảng Dân Chủ theo lịch trình bầu sơ bộ ngày 11 tháng 8/2020. Diane Nguyen, cư dân thị trấn Elk River, như thế sẽ tranh ghế đương nhiệm của thượng nghị sĩ Mary Kiffmeyer.
WARRINGTON, PA (VB) — Cảnh sát tại thành phố Warrington hôm 29/7/2020 cho biết đang tìm một cô gái vị thành niên bụi đời, đã biến mất khỏi căn nhà của mẹ cô này từ hôm Thứ Hai. Theo ty cảnh sát Warrington Township Police, cô Mikayla Pham, 17 tuổi, lần cuối được nhìn thấy cùng với bạn trai cô là Dylan Stone, cư dân Doylestown.
“Tôi nghĩ rằng sự kiện chúng ta là một quốc gia đã không thể cùng nắm tay nhau để giải quyết đại dịch, đã không ưu tiên việc ngăn ngừa những cái chết đó là sự điên rồ hơn nhiều. Và vì vậy, đối với tôi nó là sự thất bại, nó là điều đau buồn. Và sự quyết tâm để tìm ra cách làm sao chúng ta ngăn chận 150,000 mạng người kế tiếp,” theo Bác Sĩ Ashish Jha, giám đốc Viện Sức Khỏe Toàn Cầu của Đại Học Harvard, đã nói với Wolf Blitzer của CNN.
Cơ Quan Thực Phẩm và Thuốc Men Hoa Kỳ (FDA) hôm Thứ Hai đã đưa ra cảnh báo khác khuyên đừng sử dụng một số nước rửa tay mà có thể chứa methanol hay wood alcohol, là chất độc khi thấm vào da hoặc nuốt vào miệng, theo bản tin của báo USA Today cho biết hôm 29 tháng 7 năm 2020.
Đại dịch Covid-19 đã làm cho ngành dệt may xuất cảng tại Việt Nam mất tiêu 2 tỉ đô la tính tới ngày 15 tháng 7 năm nay, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 29 tháng 7 năm 2020.
Chính phủ Trump đã đạt được thỏa thuận với thống đốc Dân Chủ Oregon để rút các nhân viên liên bang ra khỏi thành phố Portland, dù Bộ Nội An nói rằng họ sẽ hiện điện trong thành phố một thời gian, theo bản tin của CNN cho biết hôm Thứ Tư, 29 tháng 7 năm 2020. Quyết định gửi các nhân viên liên bang tới Portland vào đầu tháng này đã làm tăng căng thẳng trong thành phố, mà đã chứng kiến các cuộc biểu tình bạo động từ lâu trong 2 tháng qua để đòi bình đẳng chủng tộc và sự khả tín của cảnh sát.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.