Hôm nay,  

Phật đản 2025 tại Hawaii, lạ mà quen như sự trở về

16/05/202518:26:00(Xem: 4018)
Phật đản 2025 tại Hawaii, lạ mà quen như sự trở về
 
Joaquin Nguyễn Hòa


blank  
 

Thầy Chân Pháp Từ nói với tôi rằng đạo tràng Tâm Kim Cương do thầy đứng đầu, tổ chức pháp thoại vào chiều ngày thứ năm, và trung bình có khoảng 30, 40 người Việt trẻ tuổi tham dự.

 

Đạo tràng Tâm Kim Cương ở thành phố Honolulu, bang Hawaii ngoài Thái Bình Dương. Thầy Chân Pháp Từ là một đệ tử của thiền sư Thích Nhất Hạnh, pháp môn Làng Mai. Tôi quen biết thầy Pháp Từ là do thầy thường xuyên đến giảng pháp tại chùa Phổ Giác, thành phố Novato, miền bắc California, nơi tôi có tham gia vài hoạt động.

 

Tôi rất ngạc nhiên.

 

Theo những thống kê đây đó, thì số người Việt ở Honolulu là chưa đến 10 ngàn. Không biết trong đó có bao nhiêu phật tử, trong số phật tử cũng không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi. 30 đến 40 người trẻ tuổi đến dự giảng pháp mỗi tuần là rất đông.


blank 


Tại rất nhiều chùa Việt Nam vùng vịnh San Francisco mà tôi biết thì người ta tổ chức giảng pháp vào ngày chủ nhật, và chỉ khoảng hơn 10 người là đã đông, và trong 10 người ấy, hiếm khi gặp người trẻ tuổi. Các chùa này, chủ yếu theo kiểu Tịnh độ, có đông người là vào những dịp lễ Phật giáo lớn như Phật đản, Vu lan,… hay ngày Tết nguyên đán. Hoặc chùa cũng có thể đông khi có đám tang, cầu siêu,… Người trẻ Việt Nam tại Mỹ ít khi đến những ngôi chùa này. Cũng có những người trẻ tuổi khác đến thắp hương, cầu may bán đắt rồi về. Một anh phật tử còn trẻ ở San Jose nói với chúng tôi là “đến chùa để làm gì!” Anh này có bằng Ph.D. và là giám đốc một phòng thí nghiệm kỹ thuật cao trong vùng Silicon Valley. Điều rất quan trọng là anh bạn này là một phật tử thuần thành, nhưng lại không đi chùa.

 

Thế cho nên khi thầy Pháp Từ nói với tôi về những buổi pháp thoại có đến 30, 40 bạn trẻ ở Tâm Kim Cương, tôi không khỏi nảy ra nhiều suy đoán.

 

Vì thầy Pháp Từ xuất thân từ Làng Mai, mà theo quan sát của tôi thì những người đến Làng Mai là thành phần từa tựa như người bạn ở San Jose mà tôi đề cập trên kia, nên tôi đoán già đoán non, chả lẽ chỉ độ 10 ngàn người Việt ở Honolulu thôi, mà họ có thể như Silicon Valley?

 

Hay là thầy Pháp Từ tổ chức cúng kiến linh đình cho cầu may bán đắt vào chiều thứ năm hàng tuần?

 blank                     Thầy Pháp Từ 

Tôi quyết định đi dự lễ Phật đản (Vesak), do thầy Pháp Từ tổ chức tại Honolulu vào ngày 11 tháng 5/2025.

 

Và tôi cũng quyết định đến vào sáng thứ năm trước đó, để có thể tham gia buổi pháp thoại chiều cùng ngày.

 

Sau buổi cơm chiều, có đến hơn 60 người đến dự buổi pháp thoại, có lễ qui y cho năm người, và có 4 người trong một gia đình đang có tang làm lễ 100 ngày. Có một người Canada sống tại Honolulu. Đây là một ngôi nhà nhỏ, phòng khách được mở rộng để làm chánh điện, chật cứng.

 

Tôi thấy rõ rằng những người trẻ tuổi đến dự buổi pháp thoại đó cũng không khác những người Việt trẻ tuổi mà tôi thấy ở các chùa vùng Vịnh San Francisco. Họ làm những nghề bình thường trong cộng đồng người Việt, nhiều người mới sang Mỹ, có những người sống ở Mỹ lâu nhưng tiếng Việt vẫn thạo hơn vì sống trong cộng đồng Việt Nam nhiều hơn.

 

Thế tại sao tại các chùa vùng Vịnh San Francisco họ chỉ lảng vảng thắp hương cầu may bán đắt rồi về, trong khi tại Tâm Kim Cương họ đến hàng tuần vào chiều thứ năm, ngồi nghe đến gần hai giờ đồng hồ?

 

Tôi đã dự một số buổi lễ qui y, nhưng chưa bao giờ tôi nghe người thầy làm lễ giải thích cặn kẽ về ngũ giới, cũng như pháp danh mà người thầy ban cho những phật tử qui y, như ở buổi lễ chiều thứ năm tại Tâm Kim Cương.

 

Ngoài phần lễ nghi (rất ít), buổi pháp thoại kéo qua nhiều lĩnh vực khác của đời sống, trong một không khí cởi mở, pha chút trào phúng nhẹ nhàng. Tôi không thấy hai điều mà ở một số chùa Việt Nam tôi thấy thường xuyên, đó là liên tục kêu gọi gây quỹ, và những lời “giảng” mang sắc màu huyền bí, thậm chí mê tín dị đoan.

 blank


Thầy Pháp Từ đi tu từ thời con trẻ với pháp môn Làng Mai ở Việt Nam, vào thời mà pháp môn này còn bị cấm đoán gắt gao. Khi sang Mỹ, thầy chưa có cả bằng tốt nghiệp trung học. Hiện nay, thầy Pháp Từ có bằng thạc sĩ triết học tại đại học Hawaii. Ngoài công việc hướng dẫn đạo tràng, cùng với người huynh đệ là thầy Chân Pháp Huy, hai thầy còn kiếm sống bằng nghề lái Uber, nghề thông dịch viên. Thầy Pháp Từ từng được hải quân Mỹ tuyển chọn làm thông dịch viên.

 

Đại lễ Phật đản (Vesak) năm 2025 ở Hawaii được tổ chức tại công viên Kapi’olani thành phố Honolulu. Điều đặc biệt của lễ Phật đản này là nó được tổ chức chung cho cộng đồng Phật giáo tại Hawaii, với những truyền thống và ngôn ngữ khác nhau. Ngoài trọng trách hướng dẫn đạo tràng Tâm Kim Cương, thầy Pháp Từ còn là giám đốc chương trình Phật tử trẻ, hiệp hội Phật giáo quốc tế tại Hawaii (Hawaii Association of International Buddhists). Trong năm 2025, các chùa Việt Nam tổ chức nhiều buổi lễ Phật đản “chung”, như tại Bắc California, Nam California, Washington D.C.,… nhưng chỉ là “phe ta” với nhau mà thôi, không thấy đông phật tử của các sắc dân khác.

 
blank
 

Có khoảng 200 người tham dự lễ Vesak Hawaii 2025. Có một bàn thờ Phật ở giữa khán đài nơi có khoảng 30 vị sư ngồi. Các vị này đến từ các truyền thống Tây Tạng, Nam truyền, Thiền tông, Làng Mai, Bắc truyền. Trước khán đài là một đài hoa tươi, có 9 bức tượng Phật sơ sinh, nơi làm nghi lễ tắm Phật. Chỉ có cờ Phật giáo treo khắp nơi, không có lọng vàng, không có đám rước với nhiều xe hoa như các lễ Phật đản “chung” khác.

 

Ngoài người Việt Nam dự lễ, còn có khá đông người địa phương, với nhiều sắc tộc khác nhau. Có khoảng 60 người của hội ái hữu “Việt Miên Lào”, được thành lập bởi những người tị nạn đầu tiên trên quần đảo Hawaii này sau năm 1975.

 

Có thể thấy rõ ràng phong cách Làng Mai chiếm ưu thế tại lễ Vesak Hawaii 2025, từ nghi thức đơn giản cho đến những bài hát nhẹ nhàng. Đặc biệt là có đến 6 vị tu sĩ, ngoài thầy Chân Pháp Từ, là xuất thân từ Làng Mai, hiện ở Làng Mai, hoặc sắp vào Làng Mai.

 

Cuối buổi lễ là một bài đồng ca, Hiểu và Thương, của Làng Mai. Có khoảng hơn 20 người đứng hát trên khán đài cùng thầy Pháp Từ. Người ta thấy một sự gắn kết rất rõ ràng giữa những người hát với nhau, mà trong đó thầy Pháp Từ nổi bật như là một người hướng dẫn. Một thủ lĩnh.

 

Chuyến đi Hawaii làm cho tôi thay đổi một suy nghĩ. Trước nay tôi cứ đinh ninh rằng pháp môn Làng Mai không thích hợp cho tầng lớp đại chúng của phật tử Việt Nam hiện nay. Tôi hoàn toàn sai. Những phật tử ở Tâm Kim Cương mang dấu rất rất mạnh của Phật giáo Làng Mai, từ những bài ca, kinh kệ, nghi thức, cho tới cách vỗ tay.

 

Tôi đặt ra câu hỏi với thầy Pháp Từ trên đường ông đưa tôi ra sân bay, rằng làm sao ông chuyển được một cộng đồng, giống như mọi cộng đồng Việt Nam ở nơi khác trên đất Mỹ, từ sự rời rạc thắp hương cầu may bán đắt, đến một cố kết mạnh mẽ như tại đạo tràng Tâm Kim Cương. Ông trả lời đơn giản rằng họ đạt được nhu cầu tinh thần của họ.

 

Câu trả lời của ông làm tôi nhớ lời một vị thượng tọa khác mà tôi rất kính trọng: Không có việc thì không lên chánh điện. Và đó cũng là câu trả lời cho người bạn trẻ ở San Jose, lên chùa để làm gì!

 

Các phật tử trẻ người Việt tại Hawaii, có việc cần lên chánh điện cũng như ở những nơi khác. Cái khác là họ lại đến đó hàng tuần vì tìm được nhiều điều thú vị hơn, cùng đi trên con đường tâm linh kéo dài, với sự hướng dẫn của một vị sư hiểu họ, và làm cho họ hiểu Phật pháp là gì.

 

Lòng tôi nhẹ nhàng khi rời Hawaii, quần đảo có không khí nhiệt đới tương tự như Việt Nam, nhưng nhẹ hơn. Sự nhẹ nhàng ấy phải chăng cũng nhẹ như sự trở về!

 

Hawaii-California, mùa Phật đản, tháng 5 2025

  

Hình do Vy Nguyễn, đạo tràng Tâm Kim Cương, Honolulu chụp.
YouTube sau do Chùa Phổ Giác, Novato, thực hiện:


https://www.youtube.com/watch?v=bNA2ur20AZw 

 

 

 

 

 

 

 

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong sự hỗn loạn của chiến tranh kéo dài nhiều năm, hầu như không có một gia đình người Việt nào trong thế kỷ 20 mà không bị bức hại và phải đào thoát. Chiến tranh Việt Nam đã tạo ra hàng triệu nạn nhân, với bao người tàn phế, cô nhi, chấn thương tâm lý và để lại một đất nước hoang tàn.
Từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến ngày 30 tháng 4 năm 2020 thời gian 45 năm. Đây là một khoảng thời gia rất dài trong đời người và thời gian đủ để một quốc gia, dưới sự lãnh đạo của một tập thể hoặc cá nhân sáng suốt, có thể đưa cả một dân tộc đi lên và xoay chuyển vận mệnh như Minh Trị Thiên Hoàng của Nhật Bản, Tổng Thống Mustafa Kamal Ataturk của Thổ Nhĩ Kỳ hoặc Tổng Thống Phác Chính Hy của Nam Hàn.
Cơ Quan FDA của Hoa Kỳ chưa chấp thuận bất cứ loại thuốc nào cho việc điều trị vi khuẩn corona. Nhưng họ dự định sẽ tuyên bố sự ủy quyền sử dụng khẩn cấp đối với thuốc remdesivir, theo báo The New York Times cho biết. Việc ủy quyền có thể đến vào Thứ Tư, theo báo Times tường trình, trích thuật lời một viên chức cao cấp của chính phủ cho biết. Trong một thông báo gửi cho CNN, FDA nói rằng họ đang nói chuyện với Gilead Sciences, nhà bào chế thuốc remdesivir, về việc chế tạo thuốc cho các bệnh nhân.
Tổng Thống Trump nói rằng các hướng dẫn giữ khoảng cách xã hội hiện có mà sẽ hết hạn vào cuối tháng 4 tức Thứ Năm sẽ không được gia hạn thêm, khi ngày càng có nhiều thống đốc bắt đầu thực hiện các bước gỡ bỏ các hạn chế và tái mở cửa kinh tế của họ. Chính phủ Trump cho biết các đề nghị giữ khoảng cách xã hội hiện đang có sẽ không được hợp tác bởi các thống đốc áp dụng vào các kế hoạch tương lai mới của họ. “Chúng sẽ bị bãi bỏ, bởi vì các thống đốc hiện đang làm điều đó,” theo Trump cho biết.
Trung Cộng luôn luôn tìm mọi cách để khẳng định tuyên bố chủ quyền của họ trên Biển Đông mà cụ thể là họ đã tự đưa ra hình đường lưỡi bò liếm gần hết Biển Đông, thì nay một công ty TQ An Dương tại Hải Phòng đã xây dựng công trình có hình giống như hình đường lưỡi bò của TQ đã bị dẹp bỏ, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 29 tháng 4 năm 2020.
Một khu trục hạm phi đạn dẫn đường của Hải Quân Hoa Kỳ đi qua vùng biển gần quần đảo Hoàng Sa ở Biển Đông thách thức yêu sách của Trung Quốc đối với khu vực, theo tin của AFP tường thuật Hải Quân cho biết hôm Thứ Tư, 29 tháng 4.
Đến nay, đối với đồng bào ở trong nước và cộng đồng người Việt ở hải ngoại kể từ 30-4-1975, sau 45 năm, những ngày ấy, những năm tháng ấy, không bom đạn trên đầu, nhưng sao trong lòng của mỗi chúng ta cứ lo âu, xao xuyến, sục sôi những chuyển đổi. Không sục sôi chuyển đổi sao được, những tiến bộ Khoa học Công nghệ 4.0, nhất là sự tiến bộ của điện toán, của hệ thống truyền thông, thông tin vượt tất cả mọi kiểm soát, vượt mọi tường lửa, thế giới phô bày trước mắt loài người, trước mặt 90 triệu đồng bào Việt Nam, những cái hay cũng như những cái dỡ của nó một cách phũ phàng.
Ngày 29 tháng 4, năm 2020, nhân tưởng niệm 45 năm tháng Tư Đen, các Dân Biểu Hoa Kỳ Alan Lowenthal, Lou Correa và Harley Rouda đã gửi thư cho Chủ Tịch Nước Nguyễn Phú Trọng và Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu trả tự do cho tất cả tù nhân lương tâm tại VN, tiếp tục việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, cho phép các tổ chức tôn giáo độc lập được công khai hoạt động, và bảo vệ các quyền và tự do căn bản của công dân Việt Nam.
Trong tuần lễ này, Dân Biểu Liên Bang Lou Correa (CA-46) đã giới thiệu nghị quyết tưởng niệm về sự hy sinh và can đảm của người tị nạn Việt Nam bỏ chạy khỏi miền nam Việt Nam từ sau ngày Sài Gòn sụp đổ khoảng 45 năm về trước.
ngôi Thiền viện trang nghiêm đang mọc lên nơi Danh thắng Bạch Mã, sống động giữa lòng Hồ Truồi; hay một Thiền phái Trúc Lâm đang được sống dậy trong lòng người dân xứ Huế.
Máu đã đổ suốt từ thời chiến tranh cho tới lúc hòa bình 45 năm nay, những giọt máu của người dân trong nước khao khát nền Tự Do Dân Chủ vẫn còn chảy trong nhà tù với những bản án khắc nghiệt dành cho họ và những người đã chết đều có thật. Rất thật.
Nhiều người Mỹ gốc Việt trên khắp đất nước sẽ tham gia vào lực lượng vận chuyển, phân phát đồ ăn và các dụng cụ cần thiết để hỗ trợ nhân viên y tế chiến đấu với dịch bệnh COVID-19
“Bà X khoảng bốn mươi tuổi, hiện đang sống với chồng và con gái trong một căn nhà do chính họ làm chủ, ở California. Bà nói thông thạo hai thứ tiếng: Anh và Việt. Phục sức giản dị, trông buồn bã và lo lắng, bà X tuy dè dặt nhưng hoàn toàn thành thật khi trả lời mọi câu hỏi được đặt ra. “Bà rời khỏi Việt Nam vào năm 1980, khi còn là một cô bé, cùng với chị và anh rể. Ghe bị cướp ba lần, trong khi lênh đênh trong vịnh Thái Lan. Chị bà X bị hãm hiếp ngay lần thứ nhất. Khi người anh của bà X xông vào cứu vợ, ông bị đập búa vào đầu và xô xuống biển. Lần thứ hai, mọi chuyện diễn tiến cũng gần như lần đầu. Riêng lần cuối, khi bỏ đi, đám hải tặc còn bắt theo theo mấy thiếu nữ trẻ nhất trên thuyền. Chị bà X là một trong những người này.
Tìm được ý nghĩa thực của phương trình từ năm 2012 nhưng không dám công bố vì còn kẹt một bí mật cuối cùng, loay hoay nghiên cứu, tìm tòi hàng năm không giải nổi. Nó nằm trong chữ C² (C bình phương) – bình phương tốc độ ánh sáng. Vật chất chỉ cần chuyển động nhanh bằng (C), tốc độ ánh sáng, là biến thành năng lượng rồi, còn sót cái gì để mà đòi bay nhanh hơn? – C+1 đã là dư. C nhân hai, nhân ba là dư quá lố, vậy mà ở đây còn dư kinh hồn hơn, là c bình phương lận – c nhân với c (186,282 x 186,282) nghĩa là khoảng 34,700,983,524 dặm/ giây!
Sau trận Phước Long 6/1/1975, Hoa Kỳ im lặng, Ủy ban Quốc tế Kiểm soát và Giám sát Đình chiến bất lực, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt. Ngày 10/3/1975, Thị xã Ban Mê Thuột bị tấn công thất thủ sau hai ngày chống cự, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lệnh rút quân, cao nguyên Trung phần lọt vào tay cộng sản. Ngày 8/3/1975, quân Bắc Việt bắt đầu tấn công vào Quảng Trị, Quảng Trị mất, rồi các tỉnh miền Trung lần lượt mất theo.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.