Hôm nay,  

Chánh án Tòa Tối Cao John Roberts đã viết cho Trump một giấy phép để truy tố cựu Giám Đốc FBI James Comey... bằng chứng duy nhất để tiến hành các cuộc điều tra và truy tố đó chỉ là cảm xúc của Tổng thống

28/09/202504:11:00(Xem: 2036)
blank

Chánh án Tòa Tối Cao John Roberts đã viết cho Trump một giấy phép để truy tố cựu Giám Đốc FBI James Comey... bằng chứng duy nhất để tiến hành các cuộc điều tra và truy tố đó chỉ là cảm xúc của Tổng thống

Sau đây là bản dịch bài viết "John Roberts Wrote Trump a Permission Slip to Indict Comey" (John Roberts đã viết cho Trump một giấy phép để truy tố Comey) hôm Thứ Bảy 27/9/2025 trên báo Intelligencer của tác giả Cristian Farias, người tốt nghiệp Đại học Luật City University of New York School of Law, nơi ông từng là Chủ biên tạp chí CUNY Law Review. Bản dịch như sau.

Bản cáo trạng hình sự chống lại cựu giám đốc FBI James Comey sẽ được phân tích dựa trên luật, sự thật và câu hỏi liệu quyết định của chính quyền Trump trong việc truy tố một người nằm trong danh sách kẻ thù của Donald Trump ngay từ đầu có cấu thành một vụ truy tố trả thù và có chọn lọc hay không. Tất cả những phân tích đó đều có chỗ đứng riêng, và Comey đã chỉ ra rằng ông "rất tin tưởng vào hệ thống tư pháp liên bang" đến mức sẵn sàng tiến hành một phiên tòa công khai để minh oan cho bản thân.

Tuy nhiên, lý do khiến ông ta lọt vào tầm ngắm của tổng thống, ngoài sự phục tùng của một công tố viên liên bang mới được bổ nhiệm ở Virginia không có kinh nghiệm về luật hình sự, và một Bộ trưởng Tư pháp thậm chí không thể gọi Comey bằng tên vào ngày ông ta bị truy tố, có thể bắt nguồn từ chính hệ thống tư pháp liên bang. Chính Tòa án Tối cao Hoa Kỳ, do Chánh án Tối Cao John Roberts đứng đầu, người đã làm nhiều hơn hầu hết để trao quyền cho một tổng thống không bị ràng buộc bởi luật pháp, mới là cơ quan chịu trách nhiệm trao cho Trump quyền tự do vô hạn để gây áp lực lên Bộ Tư pháp nhằm truy tố bất kỳ ai Trump muốn, ngay cả khi bằng chứng duy nhất để tiến hành các cuộc điều tra và truy tố đó chỉ là cảm xúc của Tổng thống và không có gì khác nhiều.

Hôm qua là lượt của James Comey. Ngày mai có thể là Letitia James. Kilmar Ábrego García, mặc dù không chính thức là kẻ thù công cộng của tổng thống, nhưng hiện đang là đối tượng của một vụ truy tố chính trị, trong đó Nhà Trắng, Bộ Tư pháp và Bộ An ninh Nội địa đều phối hợp hành động để bôi nhọ, hình sự hóa và cuối cùng trục xuất ông đến một quốc gia không phải của ông.

Trong tất cả các trường hợp này, sớm hay muộn, chính quyền Trump có thể sẽ tìm nơi ẩn náu trong công việc của Chánh án Tối cao John Roberts, người có ngôn ngữ tối đa trong vụ Trump kiện Hoa Kỳ không chỉ bảo vệ Trump khỏi điều tra và truy tố hình sự, mà còn trao cho ông Trump một thanh gươm để chỉ đạo các cuộc điều tra và truy tố hình sự – ngay cả những cuộc điều tra và truy tố giả. Quyết định được gọi là miễn trừ (không bị truy tố), trong đó Chánh án Tối Cao Roberts dẫn đa số bảo thủ của mình để trao cho Trump quyền miễn trừ rộng rãi đối với các hành động chính thức của ông trước cuộc bạo loạn (ngày 6/1/2021) tại Điện Capitol, không chỉ đơn thuần là về việc tổng thống được miễn trừ trách nhiệm đối với một âm mưu thất bại nhằm duy trì quyền lực. Quyết định này, theo những cách không liên quan đến kết quả cuối cùng của nó, chứa đựng ngôn ngữ ngoạn mục, đặt tổng thống hoàn toàn dưới sự kiểm soát trực tiếp của bộ trưởng tư pháp, Bộ Tư pháp của bà và bất kỳ công tố viên liên bang nào khác theo thứ bậc chỉ huy.

Đọc lại quyết định, vốn được cho là "quy tắc cho mọi thời đại", cho thấy quy tắc này đã được cân nhắc kỹ lưỡng đến mức nào ngay từ đầu. Trong phần của sắc lệnh nơi Chánh án Tối Cao Roberts phân tích bản cáo trạng của công tố viên đặc biệt Jack Smith cáo buộc Trump lật đổ "quyền lực và thẩm quyền của Bộ Tư pháp để thuyết phục một số tiểu bang nhất định" tham gia vào âm mưu cử đại cử tri giả - theo mọi nguồn tin, là việc sử dụng chức năng của bộ một cách bất hợp pháp - Chánh án Tối Cao dành ít thời gian cho âm mưu này. (Kết quả là, Smith buộc phải bỏ những cáo buộc này khỏi vụ án của mình.) Thay vào đó, ông đưa ra một cái nhìn màu hồng về quyền lực của tổng thống đối với nhánh Hành pháp, cách ông "có thể thảo luận về các cuộc điều tra và truy tố tiềm năng với Bộ trưởng Tư pháp và các quan chức khác của Bộ Tư pháp", và cách ngay cả việc đe dọa sa thải một Bộ trưởng Tư pháp tạm thời vì không tuân theo các mệnh lệnh bất hợp pháp cũng nằm trong quyền hạn "cuối cùng và độc quyền" của người đứng đầu quốc gia. Tức là, cả tòa án lẫn Quốc hội đều không được xem xét lại bất kỳ hành động nào trong số này bằng các thủ tục hoặc luật cho phép truy tố hình sự.



Thậm chí cả những cuộc điều tra bị coi là "giả tạo", Chánh án Tối Cao Roberts viết, "cũng không tước đi quyền lực độc quyền của Tổng thống đối với các chức năng điều tra và truy tố của Bộ Tư pháp và các quan chức của bộ này." Kết quả là, ông (Chánh án Tối Cao) nói thêm, "Tổng thống không thể bị truy tố vì hành vi nằm trong thẩm quyền hiến định độc quyền của ông ấy."

Miễn trừ tuyệt đối đối với hành vi đó là đủ tồi tệ rồi. Tuy nhiên, chính quyền Trump, ngay lúc này, đang sử dụng ngôn ngữ này và các ngôn ngữ liên quan trong ý kiến của Chánh án Tối Cao Roberts để biện minh cho các hành động lạm quyền khác của tổng thống tại các tòa án cấp dưới và trước chính Tòa án Tối cao. Ví dụ nổi bật nhất đã đến lúc cần quyết định: Bất cứ lúc nào, các Thẩm phán [Tối cao] dự kiến sẽ đưa ra phán quyết về yêu cầu khẩn cấp từ Bộ Tư pháp nhằm bật đèn xanh cho nỗ lực hỗn loạn và mang tính chất ngụy biện của tổng thống trong việc sa thải Lisa Cook khỏi Hội đồng thống đốc của Cục Dự trữ Liên bang – nỗ lực đầu tiên trong lịch sử 111 năm của Hội đồng nhằm sa thải một thống đốc đương nhiệm. Một loạt nhân vật nổi tiếng từng là thành viên của Cục Dự trữ Liên bang, bộ trưởng Bộ Tài chính, cố vấn kinh tế và các quan chức cấp cao khác của Đảng Cộng hòa đã cảnh báo Tòa án Tối cao không nên "chơi trò chơi" này—trừ khi các Thẩm phán Tối cao muốn gây ra hỗn loạn và làm bất ổn nền kinh tế quốc gia cũng như danh mục đầu tư hưu trí của người dân.

Tổng biện lý D. John Sauer—người từng là luật sư riêng của Trump đã tranh luận và thắng vụ án miễn trừ vào năm ngoái—nhấn mạnh phán quyết mà ông (Chánh án Tối cao) đã giúp tạo ra, và ông Chánh án Tối cao làm điều đó theo cách sẽ đóng cửa với bất kỳ thẩm phán [tòa dưới] nào từng xem xét kỹ lưỡng quyết định Tổng thống sa thải nhân sự. Theo vụ kiện Trump v. Hoa Kỳ, ông [Sauer] viết, Điều II của Hiến pháp "tạo ra một 'Hành pháp năng động, độc lập'"—không phải một tổng thống "phục tùng" hoặc "phải tuân theo các thủ tục do tòa án tự nghĩ ra ngay cả khi thực hiện quyền hành pháp cốt lõi". Lại trích dẫn từ ý kiến của Chánh án Tối cao Roberts, Sauer nói thêm rằng "quyền bãi nhiệm của tổng thống là 'dứt khoát và không thể tranh cãi', nghĩa là việc thực hiện quyền đó 'không thể bị Quốc hội điều chỉnh hoặc Tòa án xem xét lại'."
 

Rồi đến đoạn kết này, hoàn toàn lấy từ quyết định về quyền miễn trừ: "Bất kỳ cuộc điều tra nào 'vào động cơ của Tổng thống' 'sẽ có nguy cơ phơi bày' hành động của Tổng thống 'trước sự xem xét của tòa án chỉ dựa trên cáo buộc về mục đích không đúng đắn' – một kết quả sẽ 'nghiêm trọng làm tê liệt việc quản lý các vấn đề công một cách đúng đắn và hiệu quả'."
 

Đó là cách nói theo kiểu luật sư của Sauer để nói rằng: Cảm ơn, Chánh án Tối cao John Roberts. Tầm nhìn cao cả của riêng bạn về quyền lực tổng thống ngăn cản nhánh tư pháp thậm chí chỉ cần suy nghĩ lại về việc một tổng thống ra lệnh cho Bộ Tư pháp truy tố một cựu giám đốc FBI, chỉ đơn giản vì ông ta có thể. Theo tầm nhìn này, các thẩm phán không thể đánh giá tính hợp pháp của việc sa thải một quan chức cấp cao mà luật pháp bảo vệ khỏi việc bị sa thải tùy tiện, hoặc do một báo cáo tội phạm đáng ngờ từ một người trung thành (với Trump). Và không có biện pháp pháp lý nào chống lại tổng thống nếu Bộ Tư pháp quyết định, như đã đưa tin vào thứ Năm, ủy quyền cho hơn nửa tá văn phòng công tố viên Hoa Kỳ điều tra và có thể truy tố Quỹ Open Society Foundations do George Soros tài trợ. Và ngoài việc chống lại các cáo buộc tại tòa, điều tương tự cũng áp dụng cho (Bộ trưởng Tư pháp New York) Letitia James, người vẫn chưa bị buộc tội.

Danh sách những người chịu trách nhiệm phá hủy Bộ Tư pháp và các vụ truy tố mang động cơ chính trị của chính quyền Trump thứ hai phải bao gồm Chánh án Tối cao John Roberts, người tạo điều kiện chính của họ. Và trừ khi và cho đến khi Tòa án Tối cao đảo ngược thiệt hại đã gây ra, hệ thống tư pháp mà Comey tin tưởng sẽ phải làm việc chăm chỉ để tuân thủ luật pháp hiện hành—thực hiện các thủ tục như đọc cáo trạng, xét xử, kháng cáo và các thủ tục khác lẽ ra không nên được khởi động. Tệ hơn nữa, các thẩm phán (tòa dưới) sẽ phải giả vờ rằng việc lạm dụng quyền lực chính thức này, mà chúng ta được cho biết là Hiến pháp không cho phép họ chất vấn, chỉ là một tổng thống đang bảo đảm luật pháp được thực thi một cách trung thực.



Ý kiến bạn đọc
28/09/202520:19:14
Khách
Khó hiểu quyết định của ông Roberts để cho T có quyền tố cáo ông Comey và sau này T tiếp tục d/v kẻ thù của T
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
3 videos ngắn cho thấy “hiện tượng xuất hiện trong không gian không xác định” đã được công bố bởi Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ. Các video, đã được phổ biến trước đây bởi một công ty tư nhân, cho thấy cái gì đó trông giống các vật bay không xác định di chuyển nhanh trong khi được thu hình bởi các máy thu hồng ngoại tuyến, theo CNN tường trình cho biết. 2 trong 3 video, các quân nhân có thể nghe được sự phản ứng các vật bay nhanh như thế nào. Một giọng nói cho thấy nó có thể là một chiếc robot.
Tháng Tư lại trở về, gợi nhớ đến ngày cuối cùng, lúc toàn miền Nam rơi vào tay đoàn quân xâm lược từ phương bắc, lần này là lần thứ 45! Trong ký ức của mỗi người dân miền Nam chúng ta, có biết bao nhiêu khúc phim lại được dịp hiển hiện, rõ ràng và linh động như vừa mới hôm qua. Có người nhớ đến cảnh hỗn loạn ở phi trường Tân Sơn Nhất, có người không sao quên được những năm tháng tù tội trong trại giam cộng sản, có người nghẹn ngào ôn lại cảnh gia đình ly tán trong những ngày kinh hoàng đó, và có biết bao người còn ghi khắc mãi những ngày lênh đênh trên sóng nước mịt mù hay băng qua rừng sâu núi thẳm để tìm đến bến bờ tự do.
Tối nay 22 Tháng Tư, chính quyền Trump đã ban hành một Sắc lệnh mở rộng những hạn chế về nhập cư trong một nỗ lực rộng lớn để tiếp tục chương trình bài ngoại nhằm đánh lạc hướng người Mỹ về thất bại của chính họ qua các giải pháp thích ứng với đại dịch coronavirus. Sắc lệnh này được xây dựng trên một số chính sách chống người nhập cư do chính quyền đưa ra trong vài năm qua đóng cửa gần như tất cả các con đường hợp pháp để nhập cư.
Bắt đầu từ sau giữa tháng Ba 2020, hầu hết các doanh nghiệp không thiết yếu trên khắp Hoa Kỳ đều đã lần lượt được lệnh phải đóng cửa để ngân chận sự lây lan của Coronavirus, trong đó có hàng chục ngàn tiệm Nail của người gốc Việt. Vì buộc phải đóng cửa một cách bất ngờ và cũng bởi chưa đến ngày trả lương theo định kỳ, nhiều chủ tiệm Nail đã không kịp thanh toán cho nhân viên khoản tiền lương của những ngày đã làm việc từ sau lần lãnh lương trước đó cho đến ngày ngưng làm việc vì Coronavirus. Ngoài ra, vì nghĩ rằng sẽ không bị buộc phải đóng cửa quá lâu, nhiều chủ tiệm Nail dự tính sẽ trả đủ tiền lương ngay khi nhân viên trở lại làm việc. Tuy nhiên, rất ít chủ doanh nghiệp hiểu rằng không thanh toán tiền lương theo đúng quy định cho nhân viên sau khi nghỉ việc, sẽ là nguyên nhân dẫn đến vô số rắc rối về pháp lý.
Những người có khuynh hướng cực đoan trong chính kiến, dù hữu khuynh hay tả khuynh, đều có những đặc điểm giống nhau và rất khác người ôn hoà. Bài viết này tóm lược một nghiên cứu tâm lý học đăng trên Sage Journals tháng Giêng 2019. Hy vọng nó sẽ giúp ta hiểu thêm về hiện tượng tâm lý chính trị cực đoan để tránh bị khích động, đồng thời giúp ta tìm ra cách hoá giải. Xin lưu ý “hữu khuynh”và “tả khuynh” trong bài được dùng theo định nghĩa thông thường và hoàn toàn không hàm ý tốt hay xấu. Trong chính trị học, cộng đồng con người thường được chia làm ba nhóm: cấp tiến (liberal), trung hoà (moderate) và bảo thủ (conservative). Sự phân cách này phần lớn xuất phát một cách tự nhiên, nhưng nó cũng có thể được nhào nặn thêm bởi giáo dục, truyền thống, truyền thông, xã hội v.v.
nhà báo kỳ cựu Don Oberdorfer trên tờ Washington Post ngày 3/3/1987 nhấn mạnh lời tuyên bố của trưởng đoàn IRAC: “Chúng tôi (người tị nạn) vẫn bị coi là một vấn đề cần giải quyết. Nay chúng tôi nhất định sẽ góp phần vào giải pháp.”
Tôi sinh ra đời tại miền Nam, cùng thời với “những tờ bạc Sài Gòn” nhưng hoàn toàn không biết rằng nó đã “làm trung gian cho bọn tham nhũng, thối nát, làm kẻ phục vụ đắc lực cho chiến tranh, làm sụp đổ mọi giá trị tinh thần, đạo đức của tuổi trẻ” của nửa phần đất nước. Và vì vậy, tôi cũng không thấy “phấn khởi” hay “hồ hởi” gì (ráo trọi) khi nhìn những đồng tiền quen thuộc với cuộc đời mình đã bị bức tử – qua đêm! Suốt thời thơ ấu, trừ vài ba ngày Tết, rất ít khi tôi được giữ “nguyên vẹn” một “tờ bạc Sài Gòn” mệnh giá một đồng. Mẹ hay bố tôi lúc nào cũng xé nhẹ nó ra làm đôi, và chỉ cho tôi một nửa. Nửa còn lại để dành cho ngày mai. Tôi làm gì được với nửa tờ giấy bạc một đồng, hay năm cắc, ở Sài Gòn – vào năm 1960 – khi vừa mới biết cầm tiền? Năm cắc đủ mua đá nhận. Đá được bào nhỏ nhận cứng trong một cái ly nhựa, rồi thổ ra trông như hình cái oản – hai đầu xịt hai loại xi rô xanh đỏ, lạnh ngắt, ngọt lịm và thơm ngát – đủ để tôi và đứa bạn chuyền nhau mút lấy mút để mãi
Chiến tranh Việt Nam có hai chiến trường: Đông Dương và Mỹ. Bắc Việt cố gắng kéo dài cuộc chiến trên chiến trường Việt Nam và đồng thời làm mệt mỏi công luận trên chiến trường Mỹ. Đứng trườc chiến lược này và kế thừa một di sản là sức mạnh quân sự, các tình trạng tổn thất và phản chiến đang gia tăng, Tổng thống Nixon cân nhắc mọi khả năng trong chính sách. Nixon quyết định chỉnh đốn các trận địa chiến cho miền Nam Việt Nam trong khi củng cố khả năng chiến đấu cho họ. Sự giảm bớt vai trò của chúng ta sẽ hỗ trợ cho công luận trong nước Mỹ. Trong thời gian này, Nixon cũng để cho Kissinger tổ chức mật đàm càng nhanh càng tốt.
Bất kỳ chiến lược nào để giảm bớt mối đe dọa từ các chính sách xâm lược của Trung Quốc phải dựa trên sự đánh giá thực tế về mức tác động đòn bẩy của Hoa Kỳ và của các cường quốc bên ngoài khác đối với sự tiến hóa bên trong nội bộ Trung Quốc. Ảnh hưởng của những thế lực bên ngoài đó có giới hạn về cấu trúc, bởi vì đảng sẽ không từ bỏ các hoạt động mà họ cho là quan trọng để duy trì sự kiểm soát. Nhưng chúng ta quả thực lại có những khí cụ quan trọng, những khí cụ này hoàn toàn nằm ngoài sức mạnh quân sự và chính sách thương mại. Điều ấy là những phẩm chất “Tự do của người Tây phương” mà người Trung Quốc coi là điểm yếu, thực sự là những sức mạnh. Tự do trao đổi thông tin, tự do trao đổi ý tưởng là một lợi thế cạnh tranh phi thường, một động cơ tuyệt vời của sự cách tân và thịnh vượng. (Một lý do mà Đài Loan được xem là mối đe dọa đối với Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc, chính là vì nó cung cấp một ví dụ với quy mô tuy nhỏ nhưng lại hùng hồn về sự thành công của hệ thống chính trị và kin
Chết phải là một chuyến du lịch tuyệt vời vì chưa có một ai đã trở về!(“La mort doit être un beau voyage puisque personne n'en est revenue”). Thông thường trong những dịp Tết, người đời thường chúc tụng lẫn nhau sống thọ đến trăm tuổi. Không phải ai muốn chết lúc nào là chết được đâu. Phải tới số mới chết. Trời kêu ai nấy dạ mà Sống quá thọ có tốt, có cần thiết không? Không có ai nghĩ giống ai hết. Đặt câu hỏi như trên có thể làm nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đó là sự thật. Tuổi thọ (longévité) trong điều kiện sức khoẻ bình thường, không ngừng gia tăng thêm lên mãi tại các quốc gia kỹ nghệ giàu có... Sự gia tăng nầy thật ra phải được xem như là một sự kéo dài của tuổi trẻ (jeunesse) hơn là một sự kéo dài của…tuổi già (vieillesse). Tại sao chúng ta già? Tuổi thọ đến lúc nào sẽ dừng lại? Nhân loại đã đạt được đến mức nầy hay chưa?
Nửa tháng trước hiệp định Genève (20-7-1954), trong cuộc họp tại Liễu Châu (Quảng Tây, Trung Cộng), từ 3 đến 5-7-1954, thủ tướng Trung Cộng Châu Ân Lai khuyên Hồ Chí Minh (HCM) chôn giấu võ khí và cài cán bộ, đảng viên cộng sản (CS) ở lại Nam Việt Nam (NVN) sau khi đất nước bị chia hai để chuẩn bị tái chiến. (Tiền Giang, Chu Ân Lai dữ Nhật-Nội-Ngõa hội nghị [Chu Ân Lai và hội nghị Genève] Bắc Kinh: Trung Cộng đảng sử xuất bản xã, 2005, Dương Danh Dy dịch, tựa đề là Vai trò của Chu Ân Lai tại Genève năm 1954, chương 27 "Hội nghị Liễu Châu then chốt".) (Nguồn: Internet). Hồ Chí Minh đồng ý.
Vào lúc 5:00 giờ chiều Chủ Nhật 26/04/2020, Hòa Thượng Thích Phước Tịnh đã có buổi nói chuyện trên mạng lần thứ hai với nhóm Phật tử Giớ Trẻ Mây Từ, với chủ đề những điều Phật tử nên làm trong mùa đại dịch COVID-19 đang tiếp tục hoành hành.
New York bị thiệt hại nặng nề hơn bất cứ khu vực nào tại Hoa Kỳ bởi đại dịch vi khuẩn corona tính đến nay, 26 tháng 4, và ác mộng của tiểu bang vẫn còn chưa hết. Hôm Thứ Bảy, 25 tháng 4, có 5,902 người đã thử nghiệm dương tính với vi khuẩn corona, và trong khi đó là sự sút giảm từ cao điểm của tiểu bang (khi một ngày chứng kiến hơn 10,000 người thử nghiệm dương tính), tiểu bang này vẫn còn nhiều trường hợp bị lây mới hơn 25 tiểu bang đã bị trong tổng số hơn 3 tháng kể từ vụ lây lan của vi khuẩn vào Mỹ bắt đầu.
Nam Hàn tiếp tục đổ nước vào suy đoán gia tăng về sức khỏe của lãnh đạo Bắc Hàn Kim Jong Un, nói với CNN rằng ông ấy “còn sống và khỏe.” “Lập trường của chính phủ chúng tôi là vững vàng,” theo Moon Chung-in, cố vấn hàng đầu về chính sách đối ngoại cho Tổng Thống Nam Hàn Moon Jae-in, nói với CNN. “Kim Jong Un còn sống và khỏe. Ông ấy đã và đang ở tại khu vực Wonsan kể từ ngày 13 tháng 4. Không có biến đổi gì đáng nghi ngờ tính đến nay được phát hiện cả.”
Đúng vậy, sau gần nửa thế kỷ năm nhìn lại vẫn thấy biến cố 30.04.1975 xảy ra quá bất ngờ đối với toàn thể dân VN chúng ta. Bằng chứng hiển nhiên là rất nhiều cấp lãnh đạo VNCH trong chánh quyền và trong quân đội không ngờ được nên đành phải bị bắt đi tù cải tạo cả hàng chục năm để rồi chết dần mòn trong rừng thiêng nước độc. Nói chi đến người dân bình thường thiếu thông tin của cả 2 miền Nam Bắc tất cả không ai cảm thấy hoặc đoán trước được chuyện sẽ xảy ra. Sự thực này chúng ta có thể đọc thấy rõ trên các tài liệu của 2 miền.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.