Hôm nay,  

Bị Trump áp thuế quan bầm dập, các hãng đồ gỗ nội thất từ chối dọn hãng từ VN sang Mỹ, tin rằng dân Mỹ vẫn sẽ mua bất kể thuế quan

01/10/202516:24:00(Xem: 1391)
blank 

Bị Trump áp thuế quan bầm dập, các hãng đồ gỗ nội thất từ chối dọn hãng từ VN sang Mỹ, tin rằng dân Mỹ vẫn sẽ mua bất kể thuế quan
 

Hàng gỗ nội thất từ Việt Nam bị chính phủ Trump áp thuế quan bầm dập, nhưng các công ty VN vẫn tin rằng người tiêu thụ tại Mỹ sẵn sàng gánh chịu. Bản tin sau đây là của báo Business World hôm Thứ Tư, ngày 1 tháng 10/2025, dựa vào tin Reuters, nhan đề "Staying put in Vietnam, furniture exporters bet US consumers will absorb tariff blow" viết từ Hà Nội.
 

Tập đoàn Trayton Group đã ký thỏa thuận chuyển phần lớn hoạt động sản xuất đồ nội thất từ ​​Trung Quốc sang Việt Nam một ngày sau khi Donald Trump tái đắc cử Tổng thống Mỹ. Người đứng đầu tập đoàn này cho biết mức thuế quan mới của Mỹ sẽ không thay đổi chiến lược.

Hãng sản xuất quy mô vừa này, từ chối tiết lộ doanh thu, hiện vận chuyển 70% đồ nội thất sang Mỹ, nơi ghế sofa và ghế bành của họ được bán dưới tên của các nhà bán lẻ hàng đầu hoặc với thương hiệu Simon Li của riêng họ tại các chuỗi cửa hàng lớn, bao gồm cả CostcoUS.

Hôm thứ Hai, Tổng thống Trump đã ký một văn bản áp thuế 25% đối với đồ nội thất gỗ từ ngày 14 tháng 10, mức thuế này có thể tăng lên 50% vào năm tới đối với bàn trang điểm và tủ bếp và lên 30% đối với đồ bọc lớp nệm uphol (upholstery). Trước đó, ông Trump đã nói rằng mức thuế mới sẽ có hiệu lực vào ngày 1 tháng 10.

Nhà sáng lập kiêm CEO của Trayton, Simon Lichtenberg, cho biết Trayton sẽ phải chịu mức thuế đối với mặt hàng bọc nệm, đồng thời lưu ý rằng điều này có thể thu hẹp biên lợi nhuận nhưng phần lớn sẽ được người tiêu dùng Mỹ chấp nhận, những người sẽ phải trả nhiều tiền hơn.

Việc chuyển nhà máy sang Việt Nam, nơi Trayton hiện đang gửi 50 container sang Mỹ mỗi tuần, "vẫn là một chiến lược đúng đắn", ông nói với Reuters, đồng thời lưu ý rằng thuế của Mỹ đối với hàng xuất cảng từ Trung Quốc, nơi công ty vẫn có phần lớn lực lượng lao động quốc tế hơn 1.000 người, cao hơn.

Trung Quốc vẫn là trung tâm nghiên cứu và phát triển của công ty, và công suất dự phòng tại đó có thể cho phép công ty tiếp tục sản xuất nếu Bắc Kinh giảm được thuế quan đối với hàng xuất khẩu sang Mỹ, Lichtenberg cho biết.

VIỆC DI DỜI SANG MỸ LÀ "GẦN NHƯ KHÔNG THỂ"


Trong một bài đăng hôm thứ Hai trên Truth Social, Trump cho biết: "Tôi sẽ áp đặt mức thuế quan đáng kể đối với bất kỳ quốc gia nào không sản xuất đồ nội thất tại Hoa Kỳ."

"Việc sản xuất tại Hoa Kỳ gần như là bất khả thi" vì chi phí quá cao và khó tìm được công nhân lành nghề, Lichtenberg nói, đồng thời lưu ý rằng điều đó là không thể.

Jonathan Sowter, người đứng đầu Jonathan Charles Fine Furniture, một nhà sản xuất đồ nội thất gỗ chất lượng cao, sử dụng 2.500 nhân viên lành nghề tại Việt Nam và vận chuyển khoảng 60 container mỗi tháng sang Hoa Kỳ, cho biết ông sẽ tìm cách xuất cảng nhiều hơn sang các thị trường thay thế. Ông cho biết thuế quan của Hoa Kỳ có khả năng thu hẹp biên lợi nhuận và giá cả tăng cao là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, "chúng tôi không có ý định sản xuất tại Hoa Kỳ", Sowter nói thêm, đồng thời lưu ý rằng lực lượng lao động của công ty ông có tay nghề không thể sao chép được ở Mỹ.

VIỆT NAM SẼ BỊ ẢNH HƯỞNG NHẸ NHÀNG
Việc Trayton chuyển một phần lớn sản lượng xuất cảng sang Việt Nam diễn ra sau những động thái tương tự của các đối thủ cạnh tranh chính tại Trung Quốc, bao gồm Man Wah Furniture và KUKA Home, những công ty đã chuyển công suất từ ​​Trung Quốc sang nước láng giềng phía Nam trong những năm gần đây để tránh thuế quan của Hoa Kỳ.

Do đó, Việt Nam có thể đang trên đà vượt qua Trung Quốc để trở thành nơi cung cấp đồ nội thất chính cho Hoa Kỳ trong năm nay, theo dữ liệu của Hoa Kỳ.

Trong bảy tháng đầu năm nay, quốc gia Đông Nam Á này đã xuất cảng đồ nội thất trị giá gần 8,2 tỷ đô la sang Hoa Kỳ, tăng tốc từ năm 2024, trong khi xuất cảng của Trung Quốc giảm xuống còn 8,4 tỷ đô la trong cùng kỳ.

Hoa Kỳ là thị trường lớn nhất cho đồ nội thất và đồ gỗ do Việt Nam sản xuất, và đây cũng là ngành xuất cảng lớn thứ năm của Việt Nam sang nền kinh tế lớn nhất thế giới.

Các nhà xuất cảng tại Việt Nam đã bị sốc khi mức thuế quan đầu tiên được công bố, nhưng Lichtenberg tỏ ra ít bi quan hơn, vì ông hy vọng các sản phẩm chất lượng cao hơn của công ty sẽ vẫn hấp dẫn đối với những người mua ít quan tâm đến chi phí.

"Người tiêu dùng không quá nhạy cảm với giá đồ nội thất vì họ chỉ mua chúng vài năm một lần", ông nói.





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhân dịp kỷ niệm 45 năm ngày 30 tháng 4 năm 1975, kết thúc chiến tranh Việt Nam và bắt đầu cuộc di cư tị nạn Việt Nam, tôi muốn chia sẻ một vài lời về sự kiên cường của chúng ta là người Mỹ gốc Việt, là người tị nạn và con cháu của người tị nạn. Cảm giác thế nào khi nền tảng của thế giới chúng ta đang sống bị rung chuyển đến mức chúng ta không còn biết mình đang đứng ở đâu hay làm thế nào để tiến về phía trước? Trước năm 2020, trước đại dịch COVID-19, chỉ những người đã chịu những bi kịch lớn mới có thể trả lời câu hỏi này. Bây giờ tất cả chúng ta đang sống với nó.
Hơn một chục người biểu tình, một số trong đó có vũ khí, đã tụ tập hôm Thứ Năm, 30 tháng 4 bên trong tòa nhà Quốc Hội của Michigan để lên tiếng phản đối lệnh cho người dân phải ở trong nhà của Thống Đốc Gretchen Whitmer, với căng thẳng lên cao khi các nhà lập pháp sẵn sàng tranh luận về sự gia hạn của tuyên bố này.
nhiều phó phẩm, nào là tuồng hát bội Kiều, tuồng chèo Kiều, thơ Vịnh Kiều, thơ Xử Án Kiều, Kim Vân Kiều Ca, Kim Vân Kiều Diễn Ca, Túy Kiều Phú… và hàng trăm bài thơ lẫy Kiều nhiều cách ngắn dài, kể cả có người viết lại toàn thể truyện Kiều
Tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ, thành phố Westminster, miền Nam California vào lúc 9 giờ sáng Thư Năm ngày 30 tháng Tư năm 2020 lễ đặt vòng hoa và thắp nhang tưởng niệm 45 năm quốc hận 30 tháng Tư đã được long trọng tổ chức, vì tình hình bệnh dịch Covid-19 nên năm nay không được tổ chức đông đúc như những năm trước đây, mặc dù vậy một số các tổ chức cộng đồng, hội đoàn, đoàn thể cũng đã trang nghiêm tổ chức lễ đặt vòng hoa, thắp nhang tưởng niệm 250,000 Quân Dân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa, 58,000 quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ Miền Nam Việt Nam, cùng hàng triệu đồng bào đã bỏ mình trên đường vượt biên, vượt biển tìm tự do, hàng ngàn quân dân các chính VNCH đã bỏ mình trong các trại lao tù cộng sản.
Nhưng vấn đề không đơn giản như họ nghĩ để buộc người miền Nam phải làm theo vì không còn lựa chọn nào khác. Trong 45 năm qua, ai cũng biết nhà nước CSVN đã đối xử kỳ thị và bất xứng với nhân dân miền Nam trên nhiều lĩnh vực. Từ công ăn việc làm đến bảo vệ sức khỏe, di trú và giáo dục, lý lịch cá nhân của người miền Nam đã bị “phanh thây xẻ thịt” đến 3 đời (Ông bà, cha mẹ, anh em) để moi xét, hạch hỏi và làm tiền.
Kể từ sau đệ Nhị Thế chiến, Việt Nam đã hai lần trễ chuyến tàu lịch sử để toàn dân xây dựng đất nước, chỉ vì những khúc quanh oan nghiệt do Đảng Cộng sản Việt Nam tiến hành. Cơ hội thứ ba đang tới, những người cộng sản đang cầm quyền tại Việt Nam có biết chủ động nắm lấy nhằm thoát Tàu và thoát Cộng để chuộc lại phần nào những nỗi oan khiên đã gây ra cho cả dân tộc suốt từ sau Thế chiến Hai đến nay hay không?
Nhìn chung, CSBV và MTGPMN có ba thắng lợi: một là toàn bộ binh sĩ Hoa Kỳ ra khỏi Việt Nam; hai là công nhận sự hiện diện của 140.000 quân của QĐNDVN ở miền Nam và chính phủ ”ma” MTGPMN; ba là quy chế khu phi quân sự sẽ không đuợc luật quốc tế công nhận và không ai sẽ can thiệp khi vi phạm. VNCH phải chịu thất bại nặng nề, vì không có tiếng nói chính thức trong hội nghị. Hai mục tiêu duy trì binh sĩ Hoa Kỳ để tiếp tục hỗ trợ QLVNCH chiến đấu và trục xuất binh sĩ CSBV ra khỏi miền Nam đều không có kết quả. Hoa Kỳ thắng lợi vì mang binh sĩ hồi hương, một lối thoát trong danh dự của Nixon mà Kennedy và Johnson không đạt được. Hà Nội phải công nhận VNCH là một thực thể chính trị để đối thoại, phải từ bỏ yêu sách một chính phủ liên hiệp không có chính quyền Thiệu tham gia.
Trong thực tế, một người tận mắt chứng kiến cảnh chiến xa CS chạy vào dinh Độc Lập ngày 30-4-1975, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người viết bài nầy rất rõ ràng và hoàn toàn khác với sách vở CS đã viết. Đó là giáo sư tiến sĩ Đỗ Văn Thành, hiện nay đang giảng dạy tại đại học Oslo, Na Uy (Norway).
Từ năm 75 đến thập niên 80 có lối trên một tiệu người Việt Nam liều chết vượt biển để tìm tự do và cuối cùng một số người may mắn đã đến được bến bờ tự do. Thống kê (2007 ?) cho biết có khoảng trên 35.000 người Việt Nam sinh sống tại thành phố Montréal. Họ được gọi là Les Vietnamiens de Montréal hay Les Viéto-Montréalais. Theo thời gian, cộng đồng người Việt Montréal dần dần lớn mạnh thêm, thích nghi và hội nhập một cách êm ái vào xã hội Québec.
Trong sự hỗn loạn của chiến tranh kéo dài nhiều năm, hầu như không có một gia đình người Việt nào trong thế kỷ 20 mà không bị bức hại và phải đào thoát. Chiến tranh Việt Nam đã tạo ra hàng triệu nạn nhân, với bao người tàn phế, cô nhi, chấn thương tâm lý và để lại một đất nước hoang tàn.
Từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến ngày 30 tháng 4 năm 2020 thời gian 45 năm. Đây là một khoảng thời gia rất dài trong đời người và thời gian đủ để một quốc gia, dưới sự lãnh đạo của một tập thể hoặc cá nhân sáng suốt, có thể đưa cả một dân tộc đi lên và xoay chuyển vận mệnh như Minh Trị Thiên Hoàng của Nhật Bản, Tổng Thống Mustafa Kamal Ataturk của Thổ Nhĩ Kỳ hoặc Tổng Thống Phác Chính Hy của Nam Hàn.
Cơ Quan FDA của Hoa Kỳ chưa chấp thuận bất cứ loại thuốc nào cho việc điều trị vi khuẩn corona. Nhưng họ dự định sẽ tuyên bố sự ủy quyền sử dụng khẩn cấp đối với thuốc remdesivir, theo báo The New York Times cho biết. Việc ủy quyền có thể đến vào Thứ Tư, theo báo Times tường trình, trích thuật lời một viên chức cao cấp của chính phủ cho biết. Trong một thông báo gửi cho CNN, FDA nói rằng họ đang nói chuyện với Gilead Sciences, nhà bào chế thuốc remdesivir, về việc chế tạo thuốc cho các bệnh nhân.
Tổng Thống Trump nói rằng các hướng dẫn giữ khoảng cách xã hội hiện có mà sẽ hết hạn vào cuối tháng 4 tức Thứ Năm sẽ không được gia hạn thêm, khi ngày càng có nhiều thống đốc bắt đầu thực hiện các bước gỡ bỏ các hạn chế và tái mở cửa kinh tế của họ. Chính phủ Trump cho biết các đề nghị giữ khoảng cách xã hội hiện đang có sẽ không được hợp tác bởi các thống đốc áp dụng vào các kế hoạch tương lai mới của họ. “Chúng sẽ bị bãi bỏ, bởi vì các thống đốc hiện đang làm điều đó,” theo Trump cho biết.
Trung Cộng luôn luôn tìm mọi cách để khẳng định tuyên bố chủ quyền của họ trên Biển Đông mà cụ thể là họ đã tự đưa ra hình đường lưỡi bò liếm gần hết Biển Đông, thì nay một công ty TQ An Dương tại Hải Phòng đã xây dựng công trình có hình giống như hình đường lưỡi bò của TQ đã bị dẹp bỏ, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 29 tháng 4 năm 2020.
Một khu trục hạm phi đạn dẫn đường của Hải Quân Hoa Kỳ đi qua vùng biển gần quần đảo Hoàng Sa ở Biển Đông thách thức yêu sách của Trung Quốc đối với khu vực, theo tin của AFP tường thuật Hải Quân cho biết hôm Thứ Tư, 29 tháng 4.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.