Hôm nay,  

‘Chủ Nghĩa Độc Tài Không Sinh Ra Từ Chân Không’

20/10/202511:08:00(Xem: 2096)

blank

Chủ nghĩa độc tài lan rộng khi sự tàn ác trở thành trò tiêu khiển. Nó lan rộng khi người dân trở nên chai sạn với những lời dối trá. Nó lan rộng khi các thể chế được thiết kế để kiểm soát quyền lực bị xói mòn bởi tinh thần đảng phái. (Ảnh: Việt Báo)

  

‘Chủ Nghĩa Độc Tài Không Sinh Ra Từ Chân Không’
 

Kalynh Ngô
 

Giữa biển người lan tỏa tiếng nói phản kháng khắp nước Mỹ cuối tuần qua, một lần nữa, Tổng thống Donald Trump đã biến sự tàn ác thành trò đùa sỉ nhục phẩm giá của hàng triệu người dân Mỹ. Trump đăng tải một video do AI tạo ra, tự mô tả mình là một phi công đầu đội vương miện, mang mặt nạ dưỡng khí, điều khiển chiếc phi cơ chiến đấu, bay lượn trên bầu trời, thả phân lên đầu người biểu tình “No Kings.”

Đúng. Đó là phân, là chất dơ từ đại tiện, là chất là tờ Washington Post không dám thẳng thắn gọi đúng tên của nó, mà chỉ là “một chất lỏng”; còn NBC thì rụt rè hơn, “có vẻ như là phân.” Chỉ có những người đang hứng trọn chất dơ đó từ người đứng đầu một quốc gia, mới thẳng thắn gọi đúng tên.

Những gì chúng ta và cả thế giới đang chứng kiến ​​không chỉ là sự suy đồi của một cá nhân - mà là sự sụp đổ đạo đức của một phong trào chính trị tiếp tục coi những màn trình diễn như vậy là vô hại hoặc thậm chí là hài hước.

Sáng Thứ Hai, truyền thông hỏi Mike Johnson: “Ông nói rằng những người Dân Chủ đã thực hiện một cuộc biểu tình chống lại nước Mỹ, căm ghét nước Mỹ, nhưng ông nói thế nào khi Tổng thống Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đăng video thả phân của ông ấy lên đầu người Mỹ?”

“Tổng thống dùng mạng xã hội để nói lên quan điểm của ông ấy,” người có tiếng nói cao nhất Hạ Viện Hoa Kỳ đã trả lời như thế.

Kenny Loggins, ca sĩ hát bài “Danger Zone” Trump sử dụng trong video AI lên tiếng yêu cầu “bản ghi âm của tôi trong video này phải được gỡ bỏ ngay lập tức.”

Chín tháng qua, nước Mỹ đã chứng kiến quá nhiều những trò đùa cợt từ Tòa Bạch Ốc. Những phát ngôn, hình ảnh hoàn toàn trái ngược với nền tảng đạo đức của nguyên thủ quốc gia và bộ máy cao nhất của đất nước. Gần gũi hơn, những trò đùa đó không nằm trong các chương đầu tiên của một giáo trình giáo dục cơ bản.  

Nếu một chính trị gia nào của đảng Cộng Hòa, hoặc đồng minh nào của Trump bào chữa “tổng thống không làm video đó” thì hãy nhớ một sự kiện xảy ra khoảng hai tuần trước. Ngày 8/10, nhiếp ảnh gia Evan Vucci của AP tại Washington, người đoạt giải Pulitzer và giải thưởng quốc gia Edward R. Murrow đã ghi lại tấm ảnh “nói lên vạn điều muốn nói.” Đó là tấm ảnh Ngoại trưởng Marco Rubio thì thầm vào tai Tổng thống Donald Trump sau khi đưa cho ông một tờ giấy về một thỏa thuận ngừng bắn ở Trung Đông, nói rằng “Sắp xong rồi. Chúng tôi cần ông sớm duyệt một bài đăng trên Truth Social để ông có thể công bố nó.”

Video AI là giả tạo, nhưng thông điệp thì có thật. Đối với Trump, bất đồng chính kiến ​​không phải là biểu hiện của quyền công dân dân chủ, mà là một sự xúc phạm cần phải xóa bỏ vĩnh viễn. Nước Mỹ hiện nay dưới chính quyền của tổng thống 47 là nơi chính sách và đường lối của người cai trị là tuyệt đối, và những ai thách thức nó sẽ bị biến thành đối tượng để chế giễu cần phải tiêu diệt.

Sự nghiệp chính trị của Donald Trump được xây dựng trên sự hạ thấp phẩm giá của người khác. Ông chế giễu những người khuyết tật, những cựu chiến binh bị xúc phạm, gọi những người nhập cư là "súc vật" và mô tả các đối thủ chính trị là “lũ sâu bọ.” Mục đích của những lời lẽ như vậy không chỉ là để gây sốc; mà còn là để tước đoạt phẩm giá của con người.

Một khi một nhóm người bị phi nhân tính hóa, sự tàn ác đối với họ không chỉ trở nên được chấp nhận mà còn trở nên thú vị.

Do đó, video AI “thả phân xuống đầu người Mỹ” không phải là một sự khiêu khích ngẫu nhiên. Đó là đỉnh điểm, là giới hạn (cao nhất?) của một thế giới quan coi quyền lực đồng nghĩa với sự sỉ nhục. Khi một tổng thống tự mô tả mình là người là người đổ rác, đổ phân lên đồng bào của mình, ông ta không nói đùa – ông ta đang bộc lộ quan niệm của mình về quyền lực.

Chủ tịch Hạ Viện Mike Johnson đã nói như thế!

Tuy nhiên, những nhà lập pháp Đảng Cộng Hòa không hề có sự phẫn nộ, không có ranh giới đạo đức nào được vạch ra. Thay vào đó, là một cái nhún vai tập thể. Là cùng nhau ngoảnh mặt. Không thấy! Không nghe! Không biết!

Những người trong bộ máy chính quyền hiện tại đã dễ dàng bỏ qua hết lần này đến lần khác, bỏ mặc những “tương tác” quái thai hiện ra từ những gì Trump đăng tải trên mạng xã hội. Khi một đảng phái từ chối lên án sự suy thoái như vậy không phải là sự trung lập – mà là sự đầu hàng.

Những người đó không hề mù quáng. Họ biết Donald Trump là ai. Họ biết ông ấy đã làm gì. Họ đã chứng kiến ​​sự kích động, những lời dối trá, sự coi thường luật pháp và sự thật. Có vẻ như họ đang chọn chính sách “thà ở gần Trump còn hơn mất quyền lực quyền lợi hoàn toàn.” Những người khác tự thuyết phục mình rằng sự tàn ác của ông ta chỉ là một màn kịch nhằm đánh lạc hướng khỏi “những vấn đề thực sự” như Epstein. Nhưng, điều họ bỏ lỡ, là sự tàn ác, mới chính là vấn đề.

Và khi ấy, chủ nghĩa độc tài lan rộng. Không phải vì một quốc gia đầy rẫy những kẻ muốn trở thành bạo chúa, mà bởi vì nó chứa đầy những người không còn quan tâm một kẻ như vậy xuất hiện trong xã hội.

Chủ nghĩa độc tài lan rộng khi sự tàn ác trở thành trò tiêu khiển. Nó lan rộng khi người dân trở nên chai sạn với những lời dối trá. Nó lan rộng khi các thể chế được thiết kế để kiểm soát quyền lực bị xói mòn bởi tinh thần đảng phái.

Donald Trump hiểu điều này một cách bản năng. Video AI của ông ta không chỉ là hành vi phá hoại kỹ thuật số—mà ​​là một bài thử. Mỗi khi Trump đăng tải điều gì đó thái quá, ông ấy đang thăm dò ranh giới của sự khoan dung của công chúng. Mỗi khi sự phẫn nộ lắng xuống nhanh hơn, ông ấy học được rằng giới hạn có thể được đẩy xa hơn.

Video AI “thả phân xuống đầu người Mỹ” là một viên đạn được bắn ra sau hàng loạt phép thử trong chín tháng qua. Do thế, video đó không phải là một trò đùa – mà là một lời cảnh báo. Nó cho chúng ta thấy một nhà lãnh đạo cảm thấy mình bất khả xâm phạm tưởng tượng sẽ làm gì với người dân của mình. Và nó cho chúng ta thấy loại văn hóa chính trị mà tổng thống Trump đã xây dựng: một nền văn hóa coi sự tàn ác là sức mạnh và sự tử tế là điểm yếu.

Ranh giới giữa sự chế giễu và suy đồi đạo đức mong manh hơn những gì chúng ta có thể biện minh. Khi một nhà lãnh đạo liên tục mô tả các đối thủ chính trị của mình là kẻ thù, cần bị làm nhục hoặc tiêu diệt, ông ta đang định hướng người dân chấp nhận sự tàn ác là một hình thức cai trị. Một khi vượt qua ngưỡng đó, các thể chế không thể cứu chúng ta, chỉ có lòng dũng cảm mới có thể.

Bài toán thử mà tổng thống Trump áp dụng vào nước Mỹ không phải là liệu ông ấy có hành động như một nhà độc tài hay không. Vì Trump đã và đang làm như thế. Bài kiểm tra là liệu các thể chế của quốc gia, và những người lãnh đạo chúng, có tiếp tục để ông ta làm vậy hay không.

Luật sư Andrew Weinstein, từng  phục vụ trong chính quyền Tổng Thống Obama với tư cách là thành viên của Ủy ban Nghệ thuật và Nhân văn và hội đồng Tưởng Niệm Holocaust Hoa Kỳ, chủ tịch Hội đồng Luật Sư DNC, nói về video AI của Trump: “Chủ nghĩa độc tài không sinh ra trong chân không. Nó cần những kẻ tiếp tay. Nó phát triển mạnh mẽ khi các thể chế được cho là phải kiềm chế quyền lực lại khuất phục trước nó. Và khi một lãnh đạo công khai thỏa mãn những ảo tưởng về chế độ quân chủ trong khi toàn bộ đảng của ông ta ngoảnh mặt làm ngơ, những người im lặng không phải là người ngoài cuộc. Họ là những kẻ đồng lõa.”



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) hôm 17 tháng 2 nói rằng hàng ngàn công nhân tại tỉnh Hà Nam thuộc miền bắc VN đã đình công đòi cách ly chuyên gia Trung Quốc tại một công ty may mặc.
Sinh nhật thứ 85 của giáo sư Đặng Thông Phong thứ bảy và chúa nhật ngày 9 và 10 tháng 2 năm 2020 ở Fountain Valley và Westminster, 70 năm dạy võ Aikido, học trò của giáo sư về từ bốn phương trời, từ Úc Châu, San Jose, Floria, Việt Nam, Houston, Texas New York, Origan, San Diego, Los Angeles, v.v...
Đối với những kẻ “xảo trá với lịch sử, vô ơn với chiến sĩ” thì không có tư cách gì để đại diện cho dân tộc Việt Nam. Họ không được mời tham dự Lễ Kỷ Niệm Một Trăm Năm Kết Thúc Thế Chiến Thứ Nhất, theo tôi, là chuyện chả có gì đáng để phàn nàn cả.
Ủy Ban Y Tế Quốc Gia Trung Quốc vào sáng Thứ Hai, ngày 17 tháng 2 năm 2020 đã tuyên bố rằng số người chết do vi khuẩn corona tại Hoa Lục lên tới 1,770 tính tới tối Chủ Nhật, theo bản tin của www.aljazeera.com cho biết.
Hòa Thượng Thích Tâm Thành hôm Thứ Bảy 15/2/2020 đã thực hiện hoàn mãn Lễ Tưởng Niệm Ân Sư Cố Đức Trưởng Lão Hòa Thượng Thượng Diệu Hạ Tánh (1931-2020) tại Chùa Phật Quan Âm Thiền Tự tại địa chỉ 7922 Santa Catalina Ave, Stanton, CA 90680 – nơi nổi tiếng với các buổi tu học theo nghi thức Thọ Bát Quan Trai.
Tôi biết. Giá như anh còn sống. Nghe đến đây rất có thể, tôi sẽ nghe ra : Thằng nào ? Thằng chó nào ?... Nhưng có là thằng gì,….Tôi vẫn giữ cái quyền Nghĩ đến anh. Mình với nhau… Hay anh chọn những người này là bạn anh
Địa Ngục Có Thật là tên của vở nhạc kịch do nghệ sĩ dương cầm Hồng Ân biên soạn và là người châu Á đầu tiên đoạt giải đạo diễn sáng tạo tại cuộc thi quốc tế HUGO tại Áo. HUGO là cuộc thi quốc tế dành cho sinh viên các Đai học Nghệ thuật châu Âu nhằm tìm ra những đạo diễn sáng tạo về nghệ thuật
Ban Tổ Chức Diễn Hành Tết tại Westminster xin hân hoan tường trình về thành quả tốt đẹp của cuộc diễn hành Tết được tổ chức trên Đại Lộ Trần Hưng Đạo trong khu Little Saigon vào ngày thứ bảy, 25 tháng 1, nhằm ngày Mồng Một Tết Năm Canh Tý vừa qua.
Một du khách Trung Quốc đã chết tại Pháp sau khi bị nhiễm vi khuẩn corona, là trường hợp tử vong đầu tiên của dịch corona bên ngoài Châu Á, theo bản tin hôm 15 tháng 2 năm 2020 của BBC tiếng Anh cho biết.
Gần 700,000 người trên khắp nước Mỹ có thể mất food stamps một khi quy định mới có hiệu lực vào tháng 4 năm nay, theo các phỏng đoán của chính Bộ Nông Nghiệp Mỹ cho biết.
Ngày 12/2/2020 Nghị viện châu Âu chính thức thông qua Hiệp định Thương mại Tự do EU-Việt Nam, với đa số ủng hộ là 401 phiếu, 192 phiếu chống, và 40 phiếu trắng.
Điều đáng nói là những tranh luận chính trị và kinh tế xem ra khô khan, xa vời và vô bổ nhưng lại tác động lên công ăn việc làm và tương lai của từng gia đình và mỗi chúng ta.
Suốt cuộc hành trình sanh tử của mình, con người luôn đau đáu về thân phận hình hài, không biết bao lần chúng ta tự hỏi:” Tại sao ta laị đến nơi này? đến đây để làm gì? Mai này sẽ về đâu?”… Dòng tử sanh vẫn bất tận, kẻ trước người sau, hết thế hệ này đến thế hệ khác, hết hình thái xã hội này đến hình thái xã hội khác… thay đổi liên miên nhưng câu hỏi ấy vẫn không có lời đáp.
Một công ty tại Việt Nam đã chế tạo khẩu trang bằng giấy cầu tiêu giữa lúc dịch vi khuẩn corona lan truyền. Các viên chức chính quyền đang xem xét hình phạt cao nhất có thể cho kẻ phạm tội.
Chúng ta không thể biết rằng nghiệp lực sẽ dẫn chúng ta, gia đình và dân tộc tới đâu, nhưng nên thấy rằng nếu dịch bệnh này làm kiệt sức toàn dân là có thể gặp cơ nguy mất nước, và cả cơ nguy Đạo Phật bị xóa sổ tại quê nhà.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.