Hôm nay,  

Sai lầm đắt giá: Trump vuốt ve Tập, từ bỏ đòn bẩy quan trọng về vận tải hàng hải./ Mỹ từng là cường quốc đóng tàu của thế giới, giờ đây phụ thuộc vào đội tàu của TQ để vận chuyển mọi thứ, từ thực phẩm đến đồ điện tử

06/11/202513:07:00(Xem: 1101)
blank 

Sai lầm đắt giá: Trump vuốt ve Tập, từ bỏ đòn bẩy quan trọng về vận tải hàng hải./ Mỹ từng là cường quốc đóng tàu của thế giới, giờ đây phụ thuộc vào đội tàu của TQ để vận chuyển mọi thứ, từ thực phẩm đến đồ điện tử
 

Cái sai đầu tiên trong ngành hàng hải Hoa Kỳ là do Tổng Thống Reagan trao cho Trung Quốc vị trí thống trị ngành khai thác đường biển. Cái sai thứ nhì là do Trump tuần qua khi nhượng bộ Tập Cận Bình trong cuộc tranh chấp đường biển. Bài viết sau đây là của Mihir Torsekar, chuyên gia kinh tế cấp cao tại Liên minh vì một nước Mỹ Thịnh vượng (CPA: Coalition for a Prosperous America). Bài viết có nhan đề "The U.S. just gave up this key leverage over China — and it’s a costly mistake" (Mỹ vừa từ bỏ đòn bẩy quan trọng này đối với Trung Quốc — và đó là một sai lầm đắt giá) trên báo Market Watch hôm Thứ Năm 6/11/2025. Bài viết như sau.
 

Hoa Kỳ phụ thuộc vào đội tàu của Bắc Kinh để vận chuyển mọi thứ, từ thực phẩm, thuốc men đến đồ điện tử. Năm ngoái, hơn 5 ngàn tỷ đô la hàng hóa đã đi qua các cảng của Hoa Kỳ — bao gồm 3 ngàn tỷ đô la hàng nhập cảng. Gần một phần ba lượng thương mại đó đến từ các tàu do Trung Quốc đóng, sở hữu hoặc vận hành. Hoa Kỳ, từng là cường quốc đóng tàu của thế giới, giờ đây phụ thuộc vào đội tàu của Bắc Kinh để vận chuyển mọi thứ, từ thực phẩm, thuốc men đến đồ điện tử. Sự phụ thuộc vào nhập cảng này đã trở thành một trong những điểm yếu nguy hiểm nhất trong chuỗi cung ứng của Hoa Kỳ.

Năm 1975, Hoa Kỳ là một trong 10 quốc gia sản xuất tàu biển hàng đầu, với lúc đó 77 tàu thương mại đang được đóng. Hiện nay, chỉ có chưa đến 5 tàu ​​được đặt hàng, và Hoa Kỳ xếp thứ 19 trên toàn cầu. Phần lớn vấn đề bắt đầu từ năm 1982, khi chính quyền Reagan chấm dứt trợ cấp đóng tàu liên bang. Bị cắt giảm hỗ trợ, các xưởng đóng tàu Hoa Kỳ buộc phải cạnh tranh với các đối thủ nước ngoài được trợ cấp mạnh. Đơn đặt hàng mới giảm mạnh và đến đầu những năm 1990, ngành sản xuất tàu thương mại của Hoa Kỳ gần như biến mất - kéo theo khoảng 75.000 việc làm có tay nghề cao.

Ngược lại, Trung Quốc cũng đã dành 25 năm qua để mở rộng sự thống trị hàng hải toàn cầu một cách có phương pháp. Nhờ các khoản trợ cấp khổng lồ của chính phủ - ước tính khoảng 91 tỷ đô la từ năm 2006 đến năm 2013 - Trung Quốc hiện sản xuất 55% tàu vận tải biển của thế giới, tăng từ 5% vào năm 1999. Trên thực tế, Trung Quốc có hơn 1.700 tàu thương mại lớn đang được đóng mới mỗi năm.

Trung Quốc cũng chiếm thị phần đáng kể trong các lĩnh vực hàng hải và hậu cần khác. Trung Quốc sản xuất 95% container vận tải biển và 70% cần cẩu cảng của thế giới. Hơn nữa, các công ty nhà nước Trung Quốc kiểm soát hoặc nắm giữ cổ phần tại gần 100 cảng biển lớn trên toàn cầu.

Vai trò của Trung Quốc trong chuỗi cung ứng toàn cầu và hậu cần hàng hải đang đe dọa an ninh kinh tế và quốc gia của Mỹ. Điều này đặc biệt đúng, xét đến việc khoảng 90% hàng hóa quân sự của Mỹ được vận chuyển bằng đường biển.
 

Bây giờ là sai lầm của Trump: Việc tạm dừng thu phí neo đậu như một phần của "thỏa thuận đình chiến thương mại" tháng trước với Trung Quốc là một quyết định sai lầm. Chính sách này đã áp đặt mức phí 50 đô la cho mỗi tấn hàng hóa ròng đối với các tàu do các công ty Trung Quốc sở hữu hoặc vận hành cho mỗi lượt luân chuyển cảng tại Hoa Kỳ - tăng lên 140 đô la cho mỗi tấn vào năm 2028. Ngay cả các hãng vận tải không phải của Trung Quốc sử dụng tàu đóng tại Trung Quốc cũng phải đối mặt với mức phí thấp hơn là 18 đô la cho mỗi tấn hoặc 120 đô la cho mỗi container, tùy theo mức nào cao hơn.

Đối với một tàu container thông thường, điều đó đồng nghĩa với việc phải trả hàng triệu đô la phí hàng năm - đủ để bù đắp cho lợi thế không công bằng do trợ cấp của Trung Quốc tạo ra mà không làm giảm thương mại. Chính sách này được thiết kế rất tốt: các chủ tàu có thể được miễn các khoản phí này nếu họ đặt mua một tàu do Mỹ đóng trong vòng ba năm.

Thay vào đó, Hoa Kỳ đang tạm dừng nỗ lực nghiêm túc đầu tiên sau bốn thập niên nhằm tái thiết năng lực đóng tàu của Hoa Kỳ, và là một cách để buộc Trung Quốc phải chịu trách nhiệm về hành vi săn mồi công nghiệp của mình. Nó cũng loại bỏ một động lực vốn đã hiệu quả: mùa hè năm ngoái, tỷ lệ tàu do Trung Quốc đóng trên ba tuyến đường chính của Hoa Kỳ đã giảm gần tám điểm phần trăm do các hãng vận tải phân bổ lại tàu trước khi mức phí sắp tới. Các nhà phân tích của Drewry dự đoán rằng trong vòng một năm, chỉ có một trong 20 tàu cập cảng Hoa Kỳ là do Trung Quốc đóng do chính sách này.

Hơn nữa, các liên minh vận tải biển toàn cầu thống trị thương mại hàng hải đang phân bổ lại tàu để tránh phí thay vì chuyển các khoản phí cao hơn cho khách hàng.
 

Việc tạm dừng thu phí phát đi một tín hiệu sai lầm. Nó khen thưởng cho chính sách "bên miệng hố chiến tranh" của Bắc Kinh và làm suy yếu uy tín của Hoa Kỳ với các đồng minh châu Á.

Việc tạm dừng thu phí phát đi một tín hiệu sai lầm. Điều này tưởng thưởng cho chính sách "bên miệng hố chiến tranh" của Bắc Kinh và làm suy yếu uy tín của Hoa Kỳ với các đồng minh châu Á, bao gồm Nam Hàn và Nhật Bản - những quốc gia mà Hoa Kỳ đang hợp tác về đóng tàu và khả năng phục hồi hàng hải. Trung Quốc đã thành thạo nghệ thuật ngoại giao trì hoãn: khi áp lực gia tăng, họ hứa hẹn "đối thoại và hợp tác", chỉ để tiếp tục chiến lược trọng thương của mình khi mối đe dọa lắng xuống. Mô hình tương tự cũng diễn ra trong lĩnh vực thép, năng lượng mặt trời và chất bán dẫn.
 

Mỗi tháng trì hoãn cho phép các nhà máy đóng tàu của Trung Quốc củng cố vị thế thống trị trong khi các nhà máy của Mỹ vẫn nằm im. Việc đình chỉ "tạm thời" này có thể dễ dàng trở thành một sự nhượng bộ vĩnh viễn nếu các cuộc đàm phán bị đình trệ hoặc nếu các nhà vận động hành lang trong ngành - những người hưởng lợi từ các tàu giá rẻ của Trung Quốc - thúc đẩy việc gia hạn thêm.

Việc tiếp cận các cảng của Hoa Kỳ - cũng như việc tiếp cận các thị trường của Hoa Kỳ - là một đặc quyền, chứ không phải là một quyền lợi. Washington nên khôi phục phí neo đậu càng sớm càng tốt và tiếp tục con đường hướng tới tự chủ hàng hải.





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
HOA KỲ – Hôm Chủ Nhật (29/9), Thống đốc California Gavin Newsom đã phủ quyết một dự luật liên quan đến an toàn trí tuệ nhân tạo (Artificial Intelligence, AI) gây nhiều tranh cãi và vấp phải sự phản đối kịch liệt từ các công ty công nghệ; họ lo ngại rằng luật này có thể khiến các công ty AI phải rời khỏi tiểu bang và cản trở sự thay đổi, theo Reuters.
ĐÀI BẮC – Chủ Nhật (29/9), Bộ Quốc phòng Đài Loan cho biết họ đang đề cao cảnh giác sau khi phát hiện nhiều đợt phóng hỏa tiễn từ sâu trong lãnh thổ Trung Quốc (TQ), chỉ vài ngày sau khi Bắc Kinh (BK) tuyên bố đã thử nghiệm thành công phi đạn liên lục địa (ICBM), theo Reuters.
Bão Helene đổ bộ vào đất liền với tư cách là cơn bão mạnh nhất từng được ghi nhận, tấn công vào khu vực Big Bend của Florida từ hôm thứ năm và tàn phá nhiều tiểu bang, giết chết ít nhất 62 người, khiến hàng triệu người mất điện và khiến nhiều gia đình mắc kẹt trong nước lũ.
Bão Helene đã để lại một con đường tàn phá khủng khiếp trên khắp Florida và vùng Đông Nam Hoa Kỳ, giết chết ít nhất 49 người tính tới rạng sáng Thứ Bảy, bẻ gãy những cây sồi cao lớn và xé toạc những ngôi nhà khi các đội cứu hộ tiến hành các nhiệm vụ tuyệt vọng để cứu người dân khỏi lũ lụt. Moody's Analytics cho biết họ dự kiến ​​thiệt hại về tài sản sẽ từ 15 đến 26 tỷ đô la.
Khi Tô Lâm sang Mỹ, một điểm nhỏ trong trang phục của ông ta cùng hầu hết các thành viên phái đoàn là những chiếc cà-vạt màu tím đã đeo khi gặp gỡ Tổng Thống Joe Biden. Trong chính trị Hoa Kỳ, màu tím biểu tượng cho tính lưỡng đảng và sự trung dung. Có thể nhận thấy đó là ngầm ý của Tô Lâm và phía Việt Nam, mong muốn được hợp tác cùng cả hai bên Cộng Hòa hay Dân Chủ, bất kể ai sẽ đắc cử tổng thống Mỹ trong cuộc bầu cử vào tháng 11 tới đây.
Bão Helene vào Hoa Kỳ, tàn phá vùng bờ biển hai tiểu bang Florida và Georgia, rồi bây giờ đã suy yếu thành bão nhiệt đới vào sáng sớm thứ Sáu, khoảng năm giờ sau khi đổ bộ vào khu vực Big Bend của Florida với cường độ bão cấp 4, nhưng các nhà chức trách cảnh báo rằng tình hình vẫn rất nguy hiểm.
HOUSTON – Hôm thứ Năm (26/9), Cơ quan Tiện ích Tiểu bang Texas (Texas Public Utility Commission, TPUC) đã chính thức chuẩn thuận Kế hoạch ổn định khu vực Permian Basin (Permian Basin Reliability Plan, PBRP), nhằm mở rộng cơ sở hạ tầng và mạng lưới điện ở khu vực mỏ dầu lớn nhất Hoa Kỳ, theo Reuters.
Vào chiều ngày 3 tháng 9, 2024, tại rạp Frida Cinema, thành phố Santa Ana, Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) chính thức khởi động Đại Hội Điện Ảnh Việt Nam Quốc Tế 2024 (Viet Film Fest-VFF), sự kiện phim ảnh quốc tế thường niên lớn và lâu dài nhất của cộng đồng người Việt hải ngoại. Những người tham dự, bao gồm nhiều gương mặt cũ mới, đến ngồi đầy khán phòng, để cảm nhận được không khí tình thân giữa những người yêu nghệ thuật thứ bảy, trong một sự kiện văn hóa Việt đã tồn tại và phát triển trong hơn hai thập niên qua. Những thành viên lãnh đạo VAALA đã nói lời cảm ơn đến những người làm phim, đạo diễn, nhà tài trợ, khán giả, tình nguyện viên… đã đồng hành với VFF kể từ ngày mới bắt đầu. Chị Y Sa, sáng lập viên của VFF, cảm ơn và giới thiệu các thành viên trong ban điều hành (executive team), ban tổ chức (core team) VFF 2024. Một điều đáng mừng là trong số đó có nhiều gương mặt trẻ, một dấu hiệu bảo đảm VFF sẽ tiếp tục tồn tại thêm vài thập niên nữa.
Liệu tất cả những người di dân bất hợp pháp vào Hoa Kỳ có nên bị trục xuất không? Liệu Hoa Kỳ có nên mở ra một con đường mới để trở thành công dân cho những người di dân bất hợp pháp không? Con đường đó nên như thế nào? Các gia đình di dân bị chặn lại ở biên giới nên bị giam giữ cùng nhau hay riêng lẻ? Hoa Kỳ có nên ngừng cho phép những người xin tị nạn nhập cảnh vào nước này không? Hoặc, nếu những người xin tị nạn được phép nhập cảnh, bạn sẽ định nghĩa thế nào là người đủ điều kiện được bảo vệ tị nạn? Hoa Kỳ nên tiếp nhận bao nhiêu người tị nạn mỗi năm?
Vi nhựa, những hạt nhựa nhỏ bé được phát hiện khắp nơi trên thế giới, giờ đây đã trở thành mối lo ngại lớn khi được phát hiện trong cơ thể con người, đặc biệt là trong não. Một nghiên cứu mới được công bố bởi Viện Y tế Quốc gia Hoa Kỳ (NIH) cho thấy não bộ của chúng ta có thể lưu trữ lượng hạt vi nhựa nhiều hơn so với các cơ quan khác. Trong nghiên cứu này, các nhà khoa học đã kiểm tra sự hiện diện của vi nhựa trong các cơ quan như gan, thận và não của các thi thể. Điều đáng ngạc nhiên là các mẫu não cho thấy có lượng vi nhựa cao gấp 10-20 lần so với các cơ quan còn lại.
Dị ứng thực phẩm có thể đe dọa tính mạng: nổi mề đay, nôn mửa, khó thở, và huyết áp tụt nhanh bất ngờ là những phản ứng nghiêm trọng mà một số người mắc có thể gặp khi ăn phải những loại thực phẩm không phù hợp. Tùy thuộc vào cơ địa của mỗi người, dị ứng có thể xảy ra rất nhanh và đôi khi cần được điều trị khẩn cấp. Theo Cơ quan Kiểm soát và Phòng bệnh CDC, khoảng 8% trẻ em bị dị ứng với một số loại thực phẩm, 6.2% ở người lớn. Các chuyên gia y tế đang nghiên cứu những phương thức giúp giảm bớt những phản ứng nhạy cảm này, hoặc thậm chí là ngăn ngừa ngay từ đầu.
Trước hết, chúng ta sẽ bắt đầu với một tin tốt là: nếu có một thiên thạch, kích thước lớn đủ để hủy diệt cả một thành phố, đang lao về phía Địa cầu, và chúng ta có nhiều năm để chuẩn bị, các khoa học gia đã có cách để ngăn chặn thảm họa này. Sứ mệnh DART của NASA đã chứng minh rằng chúng ta có thể sử dụng phi thuyền để đẩy các thiên thạch ra khỏi tầm nguy hiểm, tránh xảy ra va chạm với Địa cầu.
ẤN ĐỘ Một thảm kịch đã xảy ra trong lễ hội tôn giáo Jivitputrika tại bang Bihar, miền đông Ấn Độ, khiến ít nhất 46 người thiệt mạng, trong đó có 37 trẻ em. Sự kiện này được tổ chức hàng năm trong ba ngày nhằm tôn vinh sức khỏe và sự an toàn của trẻ em, với việc các bà mẹ thường nhịn ăn để cầu phúc cho con cái, theo BBC.
TOKYO – Hôm thứ Sáu (27 tháng 9), Đảng Tự do Dân chủ (Liberal Democratic Party, LDP) của Nhật Bản đang chuẩn bị cho một trong những cuộc đua tranh cử Thủ tướng khó đoán nhất trong nhiều thập niên, có thể sẽ khiến Nhật Bản có thủ tướng trẻ nhất hoặc nữ thủ tướng đầu tiên trong lịch sử, hoặc một chính trị gia kỳ cựu thành công trong lần tranh cử cuối cùng của mình, theo Reuters.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.