Hôm nay,  

Khi Vô Ngã Không Là Vô Ngã

23/11/202508:11:00(Xem: 1013)
blank

Khi Vô Ngã Không Là Vô Ngã

Nguyên Giác
 

Nơi đây, chúng ta sẽ chỉ nói chữ nghĩa ở mức độ rất nhẹ nhàng, rất đơn giản, chủ yếu có thể tu học được, chứ không hề lý thuyết phức tạp, không bàn chuyện cao siêu. Nhan đề cho bài này “Khi Vô Ngã Không Là Vô Ngã” nghe có vẻ như viết kiểu giựt gân, nhưng để nêu lên thực tế rằng Vô Ngã là khái niệm rất trừu tượng, rất khó hình dung, và không chắc gì chúng ta có thể hiểu cùng một nghĩa, khi nói cùng một từ ngữ này.

Vô Ngã, nói ngắn gọn, là không hề có cái gì gọi là cái tôi, hay cái của tôi; không hề có cái gì gọi là cái tự ngã trên trần gian này. Trong Kinh SN22.95, Đức Phật nói rằng cái thân tâm mà nhiều người tưởng là cái tôi, cái tự ngã, thực ra chỉ là đống bọt nước lớn, nhìn kỹ thì đống bọt ngũ uẩn ấy hiện rõ ra là trống không, như bong bóng nước hiện ra rồi tan biến, hệt như quáng nắng, hệt như trò ảo thuật...

Trong Tạp chí Viên Âm, số 22, phát hành năm 1936, Cư sĩ Tâm Minh Lê Đình Thám dựa vào Trung Luận của ngài Long Thọ giải thích rằng tất cả các pháp đều là vô ngã, vì đều là do nhơn duyên khởi lên, không có chút gì là có tự tính. Dẫn ra trường hợp cái bàn, cụ Lê Đình Thám viết, trích:
 

"Ví dụ như một cái bàn, nó cũng pbải đủ Nhơn đủ Duyên rồi mới thành cái bàn được. Nhơn của cái bàn tức là các thứ gỗ; gỗ lim thi đóng thành bàn lim, gỗ kiền-kiền thì đóng thành bàn kiền-kiền, nhơn với quả tụy có khác, nhưng cũng đồng một tánh-cách, hễ gỗ lim thì đóng thành bàn lim, chớ không thể nào đóng thành bàn kiền-kiền được. Song một mình gỗ cũng không đủ làm thành cái bàn, muốn đóng cho thành được cái bàn, lại cần phải có nhơn-công cưa, xẻ, bào, chuốt, ráp mộng, ghép ván nữa, những nhơn-công kia đều là những trợ duyên giúp đỡ cho cái nguyên-nhơn gỗ tạo thành ra cái bàn vậy. Chúng ta xét như trên thì biết cái bàn là một vật do nhơn-duyên sanh ra, tức là một cái nhơn-duyên-sở-sanh pháp. Vậy những nhơn duyên-sở-sanh pháp thiết-thiệt là thế nào? Đáp lại câu hỏi ấy, chúng ta nên lập câu kệ thứ hai, tức là câu: "Ngã thuyết tức thị không". Ngã thuyết tức thị không, nghĩa là tôi nói các nhơn duyên-sở sanh pháp kia tức là chơn không."
 

Đức Phật nói thế, các cụ cũng nói thế. Tuyệt vời là lý luận. Tuy nhiên, khi nghiên cứu về cách dịch các văn bản Thiền học từ tiếng Việt sang tiếng Anh, tôi lúng túng, khi suy nghĩ rằng nên chọn chữ nào để dịch chữ "vô ngã": chữ "non-self" hay chữ "no-self" hay chữ "not-self"? Cũng từng có một cuộc thảo luận trên mạng SuttaCentral về cách dịch chữ vô ngã.

Nói đơn giản trong tiếng Việt, thì chữ "vô ngã" có thể được hiểu là "không hề có cái gì là ngã" và cũng có thể hiểu hơi khác hơn, rằng đó là "không phải ngã" -- nghĩa là, trong tiếng Anh thì "not-self" có nghĩa là "chưa phải là ngã." Vậy thì dịch làm sao cho đúng ý Đức Phật.

Trường hợp bài Kinh SN 22.59, còn gọi là Kinh Vô Ngã Tưởng theo bản dịch Việt ngữ của Thầy Minh Châu, trích: "Sắc, này các Tỷ-kheo, là vô ngã. Này các Tỷ-kheo, nếu sắc là ngã, thời sắc không thể đi đến bệnh hoạn..."

Bài Kinh trên được Bhikkhu Bodhi dịch là "The Characteristic of Nonself" và câu dẫn trên là: “Bhikkhus, form is nonself. For if, bhikkhus, form were self, this form would not lead to affliction..."

Trong khi đó, Bài Kinh trên được Bhikkhu Sujato dịch là "The Characteristic of Not-Self" và câu dẫn trên là: “Mendicants, form is not-self. For if form were self, it wouldn’t lead to affliction..."

Vị sư Hoa Kỳ Thanissaro Bhikkhu, cũng là một trong vài người dịch Tam Tạng Pali sang Anh văn, dùng chữ "Not-self" -- chữ này, nếu dịch cho sát nghĩa tiếng Việt sẽ là "chưa phải ngã".

Hai đại dịch giả khác -- Ngài Ñanamoli Thera và N.K.G. Mendis -- cũng dịch là "Not-self".
 

Trong bài viết nhan đề "No-self or Not-self?" (Không-Ngã hay Không-Phải-Ngã?) (1) ngài Thanissaro Bhikkhu viết, trích: "Thực ra, khi Đức Phật được hỏi thẳng rằng có hay không có một cái ngã, Ngài đã từ chối trả lời. Sau đó, khi được hỏi tại sao, Đức Phật nói rằng khi trả lời "có, có một cái ngã" hay khi trả lời "không, không có ngã nào" đều sẽ rơi vào những tà kiến ​​cực đoan, khiến con đường tu tập Phật giáo trở nên bất khả thi. Vì vậy, câu hỏi này nên được gác lại." (1)
 

Ngài Thanissaro nói rằng Đức Phật chỉ quan tâm tới việc giúp chúng sinh giải thoát, và không bận tâm chuyện lý thuyết. Cuối bài viết, ngài Thanissaro viết: "Theo nghĩa này, giáo lý vô ngã không phải là một học thuyết về vô ngã, mà là một chiến lược phi ngã để loại bỏ đau khổ bằng cách buông bỏ nguyên nhân của nó, dẫn đến hạnh phúc cao nhất, bất diệt. Khi đó, những câu hỏi về ngã, vô ngã và phi-ngã sẽ tan biến. Một khi đã trải nghiệm được sự tự do hoàn toàn như vậy, thì còn gì để bận tâm về việc cái gì đang trải nghiệm nó, hay về việc nó có phải là một cái ngã hay không?"
 

(Đoạn trên cần viết nguyên văn, vì ý nghĩa rất tinh tế: In this sense, the anattā teaching is not a doctrine of no-self, but a not-self strategy for shedding suffering by letting go of its cause, leading to the highest, undying happiness. At that point, questions of self, no-self, and not-self fall aside. Once there’s the experience of such total freedom, where would there be any concern about what’s experiencing it, or about whether or not it’s a self?)
 

Trong Kinh SN 44.10, Đức Phật giải thích cụ thể hơn qua đoạn đối thoại với Ngài Ananda, qua bản dịch của Thầy Minh Châu, trích:

"—Bạch Thế Tôn, vì sao Thế Tôn không trả lời câu hỏi của du sĩ Vacchagotta?

—Này Ānanda, nếu được hỏi: “Có tự ngã không?”, và Ta trả lời cho du sĩ Vacchagotta là: “Có tự ngã”, như vậy, này Ānanda, thuộc về phái các Sa-môn, Bà-la-môn chấp thường kiến.

Và này Ānanda, nếu được hỏi: “Có phải không có tự ngã?” Và Ta trả lời cho du sĩ Vacchagotta là: “Không có tự ngã”, như vậy, này Ānanda, là thuộc về phái các Sa-môn, Bà-la-môn chấp đoạn kiến.

Lại nữa, này Ānanda, nếu được hỏi: “Có tự ngã không?” và Ta trả lời cho du sĩ Vacchagotta là: “Có tự ngã”, như vậy, câu trả lời của Ta có phù hợp với trí khởi lên rằng: “Tất cả các pháp là vô ngã”?" (2)
 

Như thế, nghĩa là, theo giải thích của Thanissaro, "vô ngã" là chiến lược của Đức Phật để giải thoát. Tuy nhiên, Đức Phật không hề nói minh bạch là có một cái ngã nào đó. Nhưng hiển nhiên, Đức Phật liên tục nói rằng "các pháp vô ngã" -- vì hễ chúng ta nói rằng có cái gì gọi là ngã, thì đều không trúng, và sẽ rơi vào tà kiến.

 

Trong Kinh MN 2, Đức Phật nói rõ rằng nói có ngã hay nói không có ngã đều là tà kiến, trích bản dịch của Thầy Minh Châu như sau:

"Với người không như lý tác ý như vậy, một trong sáu tà kiến này khởi lên: “Ta có tự ngã”, tà kiến này khởi lên với người ấy như thật, như chơn; “Ta không có tự ngã”, tà kiến này khởi lên với người ấy như thật như chơn; “Do tự mình, ta tưởng tri ta có tự ngã”, tà kiến này khởi lên với người ấy như thật, như chơn; “Do tự mình, ta tưởng tri ta không có tự ngã”, tà kiến này khởi lên với người ấy như thật, như chơn. “Không do tự mình, ta tưởng tri ta có tự ngã”, tà kiến này khởi lên với người ấy như thật, như chơn; hay tà kiến này khởi lên với người ấy: “Chính tự ngã của ta nói, cảm giác, hưởng thọ quả báo các nghiệp thiện ác đã làm chỗ này, chỗ kia, chính tự ngã ấy của ta là thường trú, thường hằng, hằng tồn, không chuyển biến, và sẽ vĩnh viễn tồn tại”. Này các Tỷ-kheo, như vậy gọi là tà kiến, kiến trù lâm, kiến hoang vu, kiến hý luận, kiến tranh chấp, kiến kiết phược." (3)
 

Trong nhà Phật, có luật nhân quả. Mình làm ác, thì sẽ nhận quả ác. Mình làm thiện, thì sẽ nhận quả thiện. Câu hỏi rất nan đề là: cái tôi làm ác (hay thiện) có phải là cái tôi sẽ nhận quả ác (hay thiện) trong tương lai gần hay tương lai xa? Như thế, có phải cái "ngũ uẩn vô ngã" hôm nay làm ác (hay thiện) sẽ là cái "ngũ uẩn vô ngã" tương lai sẽ thọ nhận quả ác (hay thiện) sau đó? Trả lời thế nào cũng bị vướng vào nhị biên.

Trong Kinh SN 12.17, Đức Phật giải thích, quả bản dịch của Thầy Minh Châu:

"Một người làm và chính người làm ấy cảm thọ (kết quả). Này Kassapa, như Ông gọi ban đầu “khổ do tự mình làm ra”, như vậy có nghĩa là thường kiến.

Một người khác làm và một người khác cảm thọ. Này Kassapa, như vậy đối với người bị cảm thọ, được xảy ra như: “Khổ do người khác làm ra”, như vậy có nghĩa là đoạn kiến.

Này Kassapa, từ bỏ hai cực đoan ấy, Như Lai thuyết pháp theo con đường trung đạo. Vô minh duyên hành, hành duyên thức …"(4)
 

Các luận sư Đại Thừa với truyền thống lý luận phức tạp đã đưa Pháp vô vi ra trả lời các câu hỏi về vô ngã [pháp hữu vi]: rằng có một Pháp vô vi gọi là Thường Lạc Ngã Tịnh. Nghĩa là, nói rằng có Chân Thường, Chân Lạc, Chân Ngã, Chân Tịnh... để gọi Pháp vô vi của Niết bàn. Khoan, khoan. Nơi đây, chúng ta chỉ nói về chuyện rất đời thường trong ngày, chuyện đi đứng nằm ngồi của một khối da thịt gân xương vô ngã liên tục hư vỡ, lụi tàn từng khoảnh khắc.

Thực tế, nói làm sao cũng bị kẹt. Một lần, bổn sư của tôi, Hòa Thượng Tịch Chiếu, nói với tôi rằng pháp Thiền Tổ Sư không dùng tới lời nói. Nhờ câu nói bí ẩn đó, suốt nhiều thập niên sau tôi vẫn tìm tòi trong kinh và luận thư về những ẩn nghĩa, tại sao không dùng lời nói. Một lần khác, Thầy nói rằng "đừng có đọc nữa." Thực ra, tôi mê đọc thì ai cũng biết, vì lúc nào cũng cầm theo vài cuốn sách để đọc liên tục. Nhưng câu nói "đừng đọc nữa" chỉ có nghĩa là "đừng diễn giải nữa" vì diễn giải là (tiến trình qua lý luận) là sẽ mất ngay cái đời sống trước mắt, bên tai.

Khi bạn nghe một điều gì đó, hoặc nghe là hiểu ngay, hoặc nghe là không hiểu ngay. Hiểu ngay thì tốt, không hiểu thì thôi. Đừng "đọc những lời nói mà bạn nghe được" -- nghĩa là, đừng diễn giải rằng abc hay bcd", vân vân. Vì ngay khi bạn suy nghĩ dể "đọc" (diễn giải) lời bạn nghe trước đó vài phút, thì bạn mất ngay cái đời sống trong hiện tại. Bởi vì đọc, hay diễn giải chỉ là chuyện bạn rơi vào quá khứ. Trong khi Thiền Tông yêu cầu bạn sống ngay cái khoảnh khắc hiện tiền.

Thiền Tông có những cách trả lời rất là tuyệt vời cho chuyện Vô Ngã mà không phải Vô Ngã này. Khi có ai đó chỉ vào cái bình và hỏi rằng đó là cái gì, bạn nên hiểu câu hỏi đó có nghĩa là, cái bình này có cái ngã nào được gọi là bình hay không. Bạn có thể cầm gậy đập bể cái bình. Nghĩa là, bạn lấy cái Vô Thường để trả lời câu hỏi có Vô Ngã hay không. Hay là, bạn kéo cái bình sang nơi khác, sang cái bàn khác, để cho thấy rằng cái bình (Sắc) thực sự là không khác gì với Không.

Ngài Tuệ Trung Thượng Sỹ nói rằng có một cách để vượt sông để qua bờ bên kia là, thấy tâm mình như con trâu bùn, bước xuống dòng sông (của đời sống đầy sinh tử khổ não này) thì từng bước của trâu bùn sẽ tan ra vào sông. Nghĩa là, khi bạn trực tiếp sống đời sống này, hít thở, đi đứng nằm ngồi, trong từng khoảnh khắc của cảm thọ trực tiếp cuộc đời, thì không còn chuyện vô ngã hay không vô ngã. Vì hễ bàn chuyện Vô Ngã thì là rơi lại vào kiểu "đọc đời sống này" chứ không còn là "sống đời sống này."
 

Do vậy, thay vì đọc (diễn giải, suy nghĩ...), bạn hãy sống trực tiếp cuộc sống, không qua bất kỳ trung gian chữ nghĩa nào nữa, đó cũng là ý hãy sống Như Thị, theo bài kệ của Tổ Phước Hậu:

Kinh điển lưu truyền tám vạn tư

Học hành không thiếu cũng không dư

Năm nay nghĩ lại chừng quên hết

Chỉ nhớ trên đầu một chữ NHƯ.

Hãy nhớ rằng, khi bạn sống được cái Như Thị hiện tiền, thì sẽ không còn chuyện nên dịch Vô Ngã là Không-Ngã hay Không-Phải-Ngã nữa. Khi toàn thân bạn sống với chữ Như, y hệt như con trâu bùn đang bước qua sông, thì đó cũng là lời Đức Phật dạy trong Kinh Bahiya Sutta, rằng "Này Bahiya, hãy để cái được nghe là cái được nghe, hãy để cái được thấy là cái được thấy..." Và ngay khi đó, là giải thoát. Là xa lìa tất cả chữ nghĩa của cõi này.
 

Nếu bạn dừng mọi chuyện lại trong ba mươi giây, và thực hiện lời Đức Phật dạy trong Kinh Bahiya, thì có thể chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng, bạn sẽ thấy mọi chuyện của sách vở giấy tờ (kể cả kinh điển) đều không còn ý nghĩa gì trong khi bạn sống cuộc đời này. Đúng rằng nó là Vô Ngã. Nhưng mở miệng nói Vô Ngã, là sẽ rơi vào bẫy của cái đã qua. Trong cái hiện tiền, không có chữ nghĩa nào khởi lên được, huống gì là chữ rất là nghiêm túc như là Vô Ngã. Và có thể, bạn sẽ thấy ba mươi giây Như Thị đó trở thành vĩnh cửu, nơi đó, trong Tâm bạn hiển lộ một mùa xuân bất tận.
 

Vậy thì, hỏi lại, dịch chữ Vô Ngã thế nào cho vừa lòng người yêu chữ? Nếu có ai hỏi như thế, tôi sẽ lặng lẽ cầm tờ giấy đưa lên, và nhẹ nhàng xé ra làm nhiều mảnh. Đúng là pháp này không dùng ngôn ngữ, vì ngôn ngữ luôn luôn là cái bẫy của quá khứ. Còn cái hiện tiền mà chúng ta đang hít thở, nói, cười, đùa giỡn... thì hoàn toàn không một chữ nào hiện lên trong tâm. Chỉ thấy vạn pháp nó thế, là nó thế.
 

GHI CHÚ:

(1) Thanissaro Bhikkhu. "No-self or Not-self?"

https://www.dhammatalks.org/books/NobleStrategy/Section0014.html

(2) Kinh SN 44.10: https://suttacentral.net/sn44.10/vi/minh_chau

(3) Kinh MN 2: https://suttacentral.net/mn2/vi/minh_chau

(4) Kinh SN 12.17: https://suttacentral.net/sn12.17/vi/minh_chau

 





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm nay, Thượng Nghị Sĩ Tom Umberg và Dân Biểu Tyler Diệp đã đưa ra lời tuyên bố sau đây liên quan đến việc mở cửa lại các tiệm Nail ở California. Thượng Nghị Sĩ Tom Umberg và Dân Biểu Tyler Diệp đã cùng một liên minh lưỡng đảng bao gồm 8 nhà lập pháp đại diện các cư dân Orange County tham gia thảo luận với văn phòng Thống Đốc Gavin Newsom nhằm kêu gọi cho phép mở cửa lại các tiệm Nail tại Californai. Quý vị dân cử này đã nêu yêu cầu chính thức của họ trong một bức thư gửi cho Thống Đốc Newsom vào đầu tuần nay. Và hôm nay, một tin vui đến với chúng ta – Thống đốc Newsom đã công bố mở cửa lại các tiệm Nail sẽ bắt đầu hiệu lực từ ngày 19 tháng Sáu.
Sau khi đóng cửa kể từ tháng Ba để giúp ngăn chặn sự lây lan của COVID-19, Chánh Lục Sự Hạt Orange Hugh Nguyễn rất vui mừng thông báo việc mở lại các văn phòng của mình cho công chúng có hiệu lực kể từ thứ Tư, ngày 10 tháng 6 năm 2020. Văn phòng sẽ cung cấp tất cả các dịch vụ của mình đồng thời thực hiện các hướng dẫn giữ khoảng cách bảo đảm an toàn cho nhân viên và công chúng. Các dịch vụ sẽ tiếp tục bình thường tại văn phòng chi nhánh của quận bắc ở Anaheim, văn phòng chi nhánh quận Nam ở Laguna Hills, tại Old County Courthouse ở Santa Ana và tại tòa nhà County Administration South tại Civic Center Plaza ở Santa Ana. Văn phòng ở Westminster sẽ vẫn đóng cửa cho đến khi có thông báo mới.
Xét về cao độ thì Sơn Núi (Nguyễn Đức Sơn) ở thấp hơn nhiều bạn đồng nghiệp của mình – như Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh, Tiêu Dao Bảo Cự… – xa lắc. Những nhân vật này đều có thời là biên tập viên của tạp chí Lang Biang, tờ báo (đã bị đóng cửa) này lấy tên theo vùng cao nguyên lâm Viên mà họ đang sinh sống. Đỉnh Lâm Viên, ở Đà Lạt, cao hơn hai ngàn mét lận. Từ đây, muốn leo lên trời (để đái, hay làm gì tùy thích) còn tiện hơn nhiều. Ngoài lợi thế nhỏ nhặt này ra, những cư dân ở miền sơn cước gặp phải toàn là những điều (vô cùng) bất tiện. Họ xa cách (mịt mù) với thế giới văn minh, ở những đô thị miền xuôi. Tôm cá hì hục chở lên đến được đến cao nguyên (thường) đã bị ươn, và thông tin khi nhận được thì (ôi thôi) hoàn toàn đã cũ.
Theo bản tin của ABC 7 EyeWitness News ra ngày 11 tháng 6, năm 2020, Bác sĩ Nichole Quick, Giám Đốc Y Tế của Quận Cam đã từ chức vào tối thứ Hai, 8 tháng 6, vì các lời chỉ trích bà về việc bà ra lệnh bắt buộc mang khẩu trang trong lúc các cơ sở thương mại bắt đầu mở cửa trở lại. Theo bản tin của Voice of OC, Giám Sát Viên Michelle Steel and Don Wagner đã chất vấn BS Nick Quick nhiều câu hỏi liên quan đến lệnh đeo khẩu trang trong buổi họp của Hội Đồng Giám Sát trước khi BS Quick từ chức.
Bệnh Chân Lực Sĩ athlete’foot là bệnh rất thường xẩy ra ở mọi người và thường thấy ở các khe ngón chân.Nguyên nhân là các loại nấm.Bệnh thường thấy ở con trai chưa tới tuổi dậy thì. Ở người trưởng thành, cứ sáu người nam thì một người nữ mắc bệnh, nhưng nguyên nhân là do thói quen không đẹp chứ không phải vì sinh học.
Thủy sản có thể bị nhiễm khuẩn Salmonella,Vibrio vulnificus, Vibrio parahaemolyticus hiện diện trong nước bẩn. Virus norwalk (Norovirus) cũng là một vấn đề quan trọng ở sò hến tại Bắc Mỹ. Rối loạn tiêu hóa, đau bụng, tiêu chảy là những biểu lộ thông thường sau khi dùng phải thực phẩm có chứa những mầm bệnh vừa kể. Ngoài ra sò hến cũng có thể bị nhiễm virus viêm gan A (hepatitis A).
Mô tả COVID-19 như là “ác mộng tồi tệ nhất” trong đời ông, Bác Sĩ Anthony Fauci, chuyên gia bệnh truyền nhiễm hàng đầu trên toàn quốc Hoa Kỳ, hôm Thứ Ba, 9 tháng 6 năm 2020 nói rằng vẫn còn nhiều điều chưa biết về vi khuẩn corona và cảnh báo rằng đại dịch đang diễn ra vẫn còn quá xa để kết thúc."Trời ơi! Nó sẽ kết thúc ở đâu? Chúng ta vẫn còn ở giai đoạn khởi đầu của sự hiểu biết thực sự,” theo Bác Sĩ Fauci, giám đốc Viện Dị Ứng Và Bệnh Truyền Nhiễm Quốc Gia, cho biết về đại dịch trong một hội nghị mạng do BIO, Tổ chức Đổi Mới Công Nghệ Sinh Học, tổ chức, theo báo New York Times đưa tin.
Giữa mùa đại dịch COVID-19, tại những buổi tường trình mỗi ngày, Tổng thống Mỹ Donald Trump và Phó Tổng thống Mike Pence không ngớt tiên đoán sự lớn mạnh vượt bực của kinh tế quốc gia Hoa Kỳ sau khi tình hình dịch tễ lắng đọng. Hai ông nhấn mạnh rằng kinh tế Mỹ hậu-COVID-19 sẽ tìm lại thế quân bằng sau những chao đảo khiếp hãi khiến cả 40 triệu nhân công thất nghiệp trong vòng vỏn vẹn ba tháng trời. Đầu tháng Sáu, hy vọng bắt đầu le lói khi guồng máy kinh tế rục rịch mở cửa lại, ai nấy trông đợi ánh sáng tỏa lớn cuối đường hầm.Tuy nhiên, mặc dù người ta có quyền hy vọng vào sự thịnh vượng chung, nhưng sự thật là đối với các thành phần ít may mắn hơn trong xã hội (vâng, phần đông trong đó là những sắc dân da màu thiểu số), khó khăn kinh tế gần như là một điều chắc chắn. Ai cũng tưởng sau khi COVID-19 giáng một đòn chí tử lên kinh tế Hoa Kỳ, thì khoảng cách chênh lệch giữa hai thành phần giàu-nghèo sẽ phần nào thu hẹp, nhưng oái oăm thay, mọi bằng chứng cho thấy sự khác biệt ấy
Nguyễn nhựt Thông là cháu kêu tác giả bằng Dượng Tư (má Thông và ds Ngoc lan là 2 chị em ruột) là một nhân viên điều dưỡng ( (préposé aux bénificiaires) tại một bệnh viện lớn ở Montreal. Mấy năm trước đây, cậu ta làm việc tại một bộ phận có thể được gọi là hắc ám nhứt . Đó là tầng bệnh nhân « tạm trị » trong giai đoạn cuối đời (unité de soins palliatifs) Đây là đơn vị của các bệnh nhân hết thuốc chữa và chỉ còn chờ ngày ra đi mà thôi. Sau đây là đôi dòng tâm sự của cậu ta. « …Cuộc đời đưa đẩy tôi làm nhân viên cho một bệnh viện ở Montreal. Công việc của tôi là chăm sóc người bệnh, giúp cho họ có được những giây phút thoải mái để cuộc sống dễ chịu hơn trong những ngày cuối cùng của đời họ trên dương thế nầy.
Các cư dân của Quận Cam không còn phải đeo mặt nạ ở nơi công cộng, theo các viên chức tuyên bố hôm Thứ Năm, 11 tháng 6 - một sự thay đổi đột ngột trong các lệnh y tế sau nhiều tuần tranh luận về việc sử dụng các tấm che mặt để ngăn chặn sự lây lan của vi khuẩn corona, theo báo Los Angeles Times cho biết. Đeo mặt nạ sẽ chuyển từ được đòi hỏi thành khuyến nghị mạnh mẽ trong môi trường công cộng theo lệnh sửa đổi từ Giám Đốc Cơ Quan Chăm Sóc Sức Khỏe Quận Cam mới, Bác Sĩ Clayton Chau, cho biết. Chau nói trong cuộc họp báo rằng ông sẽ đưa ra lệnh mới vào chiều tối Thứ Năm. “Tôi muốn nói rõ rằng điều này không làm giảm tầm quan trọng của việc che mặt,” theo ông nói. “Tôi cùng lập trường với các chuyên gia y tế công cộng và tin rằng việc che mặt bằng vải giúp làm chậm sự lây lan của COVID-19 trong cộng đồng của chúng ta và cứu mạng sống. Bằng cách phù hợp với tiểu bang, điều này sẽ cung cấp cho cộng đồng doanh nghiệp và cá nhân của chúng ta khả năng đưa ra quyết định phù hợp nhất ch
Khoảng một nửa tá tiểu bang bao gồm Texas và Arizona đang vật lộn với số lượng bệnh nhân vi khuẩn corona gia tăng nằm đầy giường bệnh viện, gây lo ngại rằng việc mở lại nền kinh tế Hoa Kỳ có thể gây ra làn sóng lây lan thứ hai, theo Reuters. Chứng khoán toàn cầu đã sụp đổ hôm Thứ Năm, 11 tháng 6, với thị trường Dow Jones mất hơn 1,800 điểm, vì lo ngại về sự tái vùng dậy của đại dịch. Lần trước S&P 500 và Dow giảm nhiều trong một ngày là vào tháng 3, khi các trường hợp lây lan vi khuẩn corona tại Hoa Kỳ bắt đầu tăng mạnh. Sự gia tăng các trường hợp bị lây tới cao điểm hiện nay là khoảng một chục tiểu bang một phần phản ảnh việc thử nghiệm tăng tốc. Nhưng nhiều tiểu bang trong số đó cũng chứng kiến việc tăng số người vào bệnh viện và một số đang bắt đầu thiếu hụt giường cho phòng chăm sóc đặc biệt.
Trong khu phố Capitol Hill của thành phố Seattle thuộc tiểu bang Washington, các cảnh sát đã rút lui và cho phép những người biểu tình chiếm lấy một phần của thành phố, nơi được gọi là "Khu Tự Trị Đồi Capitol". Sở Cảnh Sát Seattle đã rời khỏi Khu Vực Đông vào Thứ Hai và đã đóng ván lên các cửa sổ và cửa ra vào. Kể từ đó, những người biểu tình đã rào chắn xung quanh khu vực và biến nó thành khu vực không có cảnh sát của riêng họ để biểu tình. Cảnh sát thành phố Seattle thuộc tiểu bang Washington cho biết họ đã nhận được nhiều báo cáo về các nhân viên an ninh có vũ trang và khả năng tống tiền trong một khu tự trị tự tuyên bố kéo dài một nhiều khúc đường và bao gồm một khu vực hiện đang đóng cửa.
Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ tố cáo chính quyền CSVN vẫn tiếp tục đàn áp tôn giáo trong năm 2019 qua bản báo cáo về Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế mà bộ này công bố hôm 10 tháng 6, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết.
Ngày 10 tháng 6 năm 2020, Thượng Nghị Sĩ Tom Umberg cùng quý dân cử: Dân Biểu Tyler Diệp, Dân Biểu Phillip Chen, Dân Biểu Sharon Quirk-Silva, Dân Biểu Steven Choi, Dân Biểu William P.Brough, Thượng Nghị Sĩ Ling Ling Chang, và Thượng Nghị Sĩ Patricia C.Bates vừa đồng ký tên trong một bức thư gửi đến Thống Đốc Gavin Newsom mang nội dung yêu cầu không đình hoãn việc mở cửa lại các tiệm Nail.
Rồi đây các sử gia sẽ lượng giá biến cố Minneapolis, mới đầu tưởng chừng như nhỏ bé, bình thường vì biết bao người Da Đen đã từng bị cảnh sát Da Trắng bắn chết một cách oan uổng, nhưng không ngờ biến cố này lại gây tác động toàn cầu. Nguyên do tại đâu?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.