Hôm nay,  

Trump đánh thuế quan: hãng may dệt Nam Hàn Panko Vina rời bỏ VN sau 23 năm sản xuất, 2.700 thợ VN mất việc; ngành giày dép VN, Indonesia cũng bầm dập, co cụm

24/12/202510:43:00(Xem: 837)
blank

Trump đánh thuế quan: hãng may dệt Nam Hàn Panko Vina rời bỏ VN sau 23 năm sản xuất, 2.700 thợ VN mất việc; ngành giày dép VN, Indonesia cũng bầm dập, co cụm
 

BANGKOK (VB) -- Theo báo The Nation Thailand từ Thái Lan. Trump đánh thuế quan bầm dập: Ngành sản xuất giày dép Việt Nam và Indonesia thê thảm. Thuế quan của Mỹ dưới thời Trump đang buộc các nhà sản xuất giày dép ASEAN phải xem xét lại đầu tư, với các dự án bị hủy bỏ ở Indonesia và các nhà máy ở Việt Nam đẩy nhanh quá trình tự động hóa. Trong khi đó, báo The Investor cho biết Panko Vina, một công ty Nam Hàn, chuyên về sản xuất may dệt tại Việt Nam tuyên bố đóng cửa, bỏ chạy khỏi Việt Nam sau 23 năm mở xưởng ở đây.
 

Theo báo cáo của Nikkei Asia, các nhà sản xuất giày dép nước ngoài đang hủy bỏ kế hoạch đầu tư tại Indonesia, trong khi các nhà máy ở Việt Nam đang gấp rút áp dụng tự động hóa và giảm tốc độ tuyển dụng mới khi các biện pháp thuế quan của Mỹ bắt đầu có hiệu lực.

Sự sụt giảm nhu cầu từ Mỹ cũng đang thúc đẩy các nhà sản xuất châu Á tìm kiếm thị trường mới. Tuy nhiên, một số công ty Hoa Kỳ mua hàng từ Châu Á đã báo hiệu rằng họ không có ý định từ bỏ các nhà cung cấp lâu năm trong khu vực, đặt ra câu hỏi liệu thuế quan có đạt được mục tiêu đã nêu của Trump là đưa sản xuất trở lại Hoa Kỳ hay không.
 

Việt Nam và Indonesia là hai nước xuất cảng giày dép lớn thứ hai và thứ ba thế giới về số lượng, sau Trung Quốc. Năm 2024, Việt Nam xuất cảng khoảng 1,58 tỷ đôi, trong khi Indonesia xuất cảng khoảng 601 triệu đôi; Campuchia cũng nằm trong số 10 nước xuất cảng hàng đầu.

Sau các cuộc đàm phán kéo dài, Hoa Kỳ đã đặt mức thuế quan "có đi có lại" ở mức 19% đối với hàng hóa từ Indonesia và Campuchia, và 20% đối với hàng hóa từ Việt Nam.

Ông Yoseph Billie Dosiwoda, giám đốc điều hành Hiệp hội Giày dép Indonesia, cho biết sự không chắc chắn do thuế quan tạo ra đã khiến một số nhà đầu tư hủy bỏ kế hoạch xây dựng nhà máy ở nước này. Ông cho biết tâm lý đầu tư đang suy yếu và bày tỏ hy vọng mức thuế của Mỹ có thể được giảm xuống 15% hoặc 10%.
 

Ông Dosiwoda cho biết nhu cầu đối với giày dép Indonesia tại Mỹ đã giảm khoảng 23% trong chín tháng đầu năm 2025, mà ông cho rằng có liên quan đến sức mua yếu hơn của người Mỹ. Ông cảnh báo rằng nếu thuế quan vẫn "trên 15%", các sản phẩm sản xuất tại Indonesia sẽ trở nên kém cạnh tranh do chi phí sản xuất cao hơn và năng suất lao động tương đối thấp.

Ông cũng kêu gọi bãi bỏ quy định trong nước để nâng cao năng suất, cải thiện môi trường đầu tư và điều chỉnh cơ cấu tiền lương, trong bối cảnh các nhóm lao động đang thúc đẩy tăng lương. Trong khi đó, Việt Nam đang chuẩn bị tăng mức lương tối thiểu trên toàn quốc.
 

Dữ liệu thống kê quốc gia của Việt Nam cho thấy xuất cảng giày dép sang Hoa Kỳ giảm 4% so với cùng kỳ năm trước trong tháng 11, sau khi giảm 13% trong ba tháng trước đó. Các công ty đã phản ứng bằng cách tìm kiếm khách hàng mới, cắt giảm chi phí và chuyển sang các sản phẩm có giá cao hơn. Một giám đốc điều hành nhà máy giám sát hàng chục nghìn công nhân cho biết chi phí tăng cao đang được chia sẻ giữa người mua và nhà sản xuất, đồng thời cho biết thêm rằng nhiều nhà máy đang đẩy mạnh tự động hóa.

Nhà kinh tế Brian Lee của Maybank nói với Nikkei Asia rằng nhu cầu bên ngoài yếu hơn có thể ảnh hưởng đến xu hướng việc làm, khiến các công ty trở nên thận trọng hơn trong việc tuyển dụng.
.
Trong khi đó, báo The Investor cho biết Công ty TNHH Panko Vina, một nhà sản xuất dệt may của Nam Hàn, sẽ ngừng toàn bộ hoạt động sản xuất và kinh doanh tại Việt Nam từ ngày 1 tháng 2 năm 2026, kết thúc hơn 23 năm hoạt động tại quốc gia này.

Trong thông báo gửi đến nhân viên vào thứ Hai, công ty đặt tại Khu công nghiệp Mỹ Phước 1, Thành phố Sài Gòn, cho biết quyết định này được đưa ra sau những khó khăn kéo dài trong sản xuất và kinh doanh, đặc biệt là sau đại dịch Covid-19, khi nhu cầu toàn cầu suy yếu khiến việc tìm kiếm đơn đặt hàng mới ngày càng khó khăn.
 
“Mặc dù đã nỗ lực hết sức để duy trì hoạt động, nhưng việc tiếp tục sản xuất không còn khả thi trong điều kiện hiện tại”, Panko cho biết. Việc đóng cửa dự kiến ​​sẽ ảnh hưởng đến 2.700 nhân viên địa phương.

Công ty cho biết sẽ tiếp tục hoạt động cho đến ngày 31 tháng 1 năm 2026, trước khi chính thức đóng cửa một ngày sau đó.
 

Để đảm bảo hoàn thành các đơn hàng đúng thời hạn, công ty đã yêu cầu nhân viên làm việc đến ngày 15 tháng 1 năm 2026. Tiền lương tháng Giêng sẽ được thanh toán đầy đủ đến hết ngày 31 tháng 1/2026, ngay cả khi một số bộ phận ngừng hoạt động sớm hơn.

Công ty cho biết sẽ thực hiện đầy đủ các nghĩa vụ pháp lý đối với người lao động. Mỗi người lao động sẽ nhận được khoản trợ cấp thôi việc là 2 triệu đồng (76 đô la Mỹ), ngoài các khoản trợ cấp thôi việc theo quy định của pháp luật.




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
41 năm trước vào ngày 20-7-1979, tại thủ đô Geneva, Thụy Sĩ, 65 quốc gia họp bàn cứu vớt thuyền nhân Việt Nam đang lênh đênh biển cả và khốn khó các trại tị nạn Đông Nam Á. Kết quả từ hội nghị quốc tế này là có hơn 1 triệu người Tị Nạn Cộng Sản Việt Nam được định cư khắp thế giới.Từ lớp người đông đảo này, họ bảo lãnh thân nhân từ quê nhà sang, sinh con đẻ cái và sau mấy chục năm tạo nên Cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại lớn mạnh.
Đa số trong chúng ta thuộc thế hệ baby-boomer tuổi đều tròm trèm trên dưới 70, và chắc chắc đa số là đã lên chức ông bà ngoại hay ông bà nội từ lâu rồi. Nay thì đến tuổi nghỉ hưu, lãnh tiền già sống tà tà, rảnh rỗi đi ra đi vào, vui hưởng tuổi già và chờ ngày...ra đi về lại với cát bụi.
Nhà báo Lê Thiệp qua đời năm 2013 thọ 69 tuổi vì bệnh ung thư nhưng không mất. Anh có một cuốn sách viết dang dở "Ung Thư Ơi, Chào Mi”; nhung sự nghiệp báo chí của anh không dang dở vì anh đã để lại cuốn Lững Thững GIữa Đời.
Tại Iran, tổng thống Iran Hassan Rouhani hôm Thứ Bảy cho biết rằng khoảng 25 triệu người Iran có thể bị truyền nhiễm vi khuẩn corona, khi chính quyền tái ban hành các hạn chế tại thủ đô và những nơi khác. Con số này, từ một báo cáo mà Rouhani trích dẫn trong bài phát biểu trên truyền hình, tương xứng với gần 30% dân số 85 triệu người Iran.
Nhiều chủ tịch ủy ban tại Hạ Viện do Dân Chủ kiểm soát đã kêu gọi một cuộc điều tra tức thì vào các hành động mà các viên chức liên bang tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn và thành phố Portland thuộc tiểu bang Oregon đã phản ứng với các cuộc biểu tình do cái chết của George Floyd và sự bạo hành của cảnh sát, theo bản tin CNN hôm Chủ Nhật, 19 tháng 7 cho biết.
Chính quyền tại miền trung Trung Quốc đã cho nổ một con đập hôm Chủ Nhật để xả nước đang tăng cao phía sau nó giữa cơn lũ lụt lan rộng khắp đất nước đã lấy đi vài chục mạng người, theo AP cho biết hôm Chủ Nhật, 19 tháng 7 năm 2020.
Thế rồi ngày quốc khánh cũng trôi qua, có điều năm nay lặng lẽ và buồn quá, suốt mấy trăm năm lập quốc, chưa bao giờ lễ quốc khánh lặng lẽ và vắng vẻ như thế. Cơn dịch Coronavirus và phong trào BLM đã làm cho ngày vui lập quốc lâm vào khủng hoảng, chia rẽ và đầy bạo loạn.
Là một học sinh từng say mê môn sử, tôi không thể tưởng tượng được, có một ngày môn học đó bị khai tử!
Các phán quyết gần đây của Tối Cao Pháp Viện về luật y tế Affordable Care Act,về quyền lực của hành pháp qua chức vụ tổng thống, về luật di dân; chứng tỏ quyền lực và ảnh hưởng của Tối Cao Pháp Viện, nhất là vai trò của vị chánh thẩm, 4 vị bảo thủ và 4 vị cấp tiến nên lá phiếu của vị chánh thẩm Roberts có tính cách quyết định.
Đảng Cộng Sản Việt Nam vừa cướp đất của người dân, vừa dâng đất cho Tàu Cộng. Việc cướp đất của người dân xảy ra một thời gian rất dài trên toàn lãnh thổ Việt Nam, tạo ra một khối dân oan khổng lồ đầy căm hận. Đã có nhiều trường hợp người dân bị giết trong hành vi cướp đất. Về việc bán đất cho Tàu Cộng, hiện nay có 149 doanh nghiệp Trung Quốc sở hữu đất trọng yếu về chiến lược quốc gia, ở biên giới Việt Trung và vùng ven biển thuộc 22 tỉnh và thành phố.
Vào ngày Thứ Sáu 24 tháng 7, từ 1:00- 5:00 PM, sẽ có một nỗ lực lớn của những tổ chức cộng đồng, những nhà hoạt động, và những lãnh đạo địa phương có tham gia 2020 Census tại Quận Cam, nhằm mục đích đếm được những thành viên trong cộng đồng khó tiếp xúc nhất tại Garden Grove và Stanton
John Robert Lewis, con của tá điền là người sống sót vì bị đánh đập tàn bạo bởi cảnh sát trong cuộc biểu tình vào năm 1965 tại Selma, Alabama, trở thành một khuôn mặt cột trụ của phong trào dân quyền và dân biểu Quốc Hội Hoa Kỳ lâu đời, đã từ trần sau 6 tháng chống chọi với bệnh ung thư. Ông đã thọ 80 tuổi, theo bản tin của CNN hôm Thứ Bảy, 18 tháng 7 năm 2020.
Đáp lời kêu gọi của Mái ấm Cô nhi tại Trung tâm Nhân đạo Chùa Hộ Pháp nơi cần sự hỗ trợ của bà con người Việt giúp cho 30 học sinh mồ côi có tiền trả học phí và mua học cụ (như tập vở, bút giấy, cặp đựng sách), ngày 12/07/2020, Đoàn CTXH Nghĩa Sinh – với sự hỗ trợ quảng đại của 14 Ân nhân Nghĩa Sinh – đã đáp xe từ Sài Gòn và Phước Tuy đến trao tặng 30 học bổng cho các em học sinh mồ côi.
Với hy vọng về sự phục hồi mạnh mẽ từ cuộc suy thoái do đại dịch gây ra nhanh chóng mờ dần, các nhà hoạch định chính sách nên tạm dừng lại và đúc kết những gì cần thiết để đạt được sự phục hồi bền vững. Các biện pháp ưu tiên trong chính sách cấp bách nhất đã rõ ràng ngay từ đầu, nhưng chúng sẽ đòi hỏi những lựa chọn khó khăn và thể hiện ý chí chính trị.
Một số khu vực đông người gốc Việt ở Quận Cam, San Jose, Houston trong tuần qua tăng vọt số người đã có kết quả thử nghiệm dương tính. Trong những người chết vì đại dịch trong cộng đồng có những bạn còn trẻ, ở lứa tuổi 30s, 40s và cũng có bạn là Phật tử rất mực đạo hạnh. Bài này sẽ nói về các trường hợp chết khi tuổi thọ vẫn đang còn, về cách tăng thọ, và về pháp niệm sự chết theo lời Đức Phật dạy.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.