Hôm nay,  

KỊCH

02/03/202009:41:00(Xem: 4788)

 Tiểu Thúy đẩy chiếc xuồng cho nó rời bờ rồi đứng lên, nước mắt lưng tròng nhìn chiếc xuồng từ từ trôi. Thanh Phong trên xuồng tròn mắt ngạc nhiên một tí rồi hét to:

 - Sao em không lên xuồng với anh?

 Tiểu Thúy không trả lời, mắt lệ long lanh, nhoẻn miệng cười nhẹ đượm nét thê lương quay mặt bước đi.

 Bức màn nhung hạ xuống, toàn bộ khán giả đồng loạt đứng lên vỗ tay vang dội cả rạp hát. Vở kịch đã diễn đến buổi thứ chín mươi chín mà khán giả vẫn còn háo hức đón xem, một hiện tượng hiếm thấy xưa nay. Nhà hát kịch Moonlight xưa nay chưa bao giờ có được doanh thu thành công như thế. Báo chí, truyền thông…ồn ào đưa tin vở nhạc kịch: ”Tiểu Thúy Thanh Phong”, đa số khen nức nở, tán dương không tiếc lời. Tờ City Today chạy tiêu đề lớn: ”Thiên diễm tình, chuyện tình Romeo-Juliet thời hiện đaị”. Tờ Elegant Capital khẳng định:” Tiểu Thúy Thanh Phong, vở nhạc kịch thành công nhất mọi thời đaị”. tạp chí Entertiment Now bầu chọn:” Tiểu Thúy Thanh Phong, một nguồn cảm hứng mới cho thế giới cũ kỹ này”. các mạnh xã hội cũng dậy sóng, dân mạng sôi nổi đăng hình, bình luận, trích dẫn và biết bao nhiêu kiểu ăn theo… nhiều câu thoại của vở nhạc kịch trở thành câu nói đầu môi của các bạn trẻ, đaị loại như: “ Tình thiên thu đọng laị phút giây này” hoặc “ Em thà xa anh mà còn giữ bóng hình hơn là bên anh mà không có”…

 Dũng và Vân cũng như nhiều đôi trẻ khác, đã đi xem đến ba lần rồi mà vẫn còn lưu luyến. Vở kịch kể chuyện tình Tiểu Thuý và Thanh Phong, họ yêu nhau tha thiết nhưng phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ bởi sự cản trở của gia đình hai bên, những định kiến khắc nghiệt của xã hội, sự bảo thủ và cố chấp của những người xung quanh. Trong quá trình yêu nhau, Tiểu Thúy còn chịu đựng sự đau đớn vì những bóng hồng khác cứ muốn cướp lấy Thanh Phong của nàng. Thanh Phong yêu nàng nhưng bản lĩnh không vững vàng, tình yêu của Thanh Phong dành cho Tiểu Thúy rất tuyệt vời nhưng anh thiếu bản lĩnh, không dám đương đầu với hiện tại khắc nghiệt. Tiểu Thúy nhiều lần rơi lệ vì hoàn cảnh và cả từ Thanh Phong nữa, lần cuối ra bờ hồ, nơi ghi dấu kỷ niệm cuộc tình này. Thanh Phong bước lên xuồng và những tưởng Tiểu Thúy sẽ bước theo như mọi lần. Nào ngờ Tiểu Thúy không lên mà đẩy xuồng xa bờ rồi quay mặt bước đi. 

 Tường Vân tâm sự:

 - Nếu em là Tiểu Thúy, không biết em có đủ can đảm để rời khỏi Thanh Phong? 

 Mặc dù Tiểu Thuý còn yêu Thanh Phong tha thiết, hình bóng ngập trong tâm hồn, kỷ niệm in sâu trong tim…nhưng Tiểu Thúy chấp nhận thà đau một lần, còn hơn ở bên cạnh Thanh Phong mà cứ phải chịu đau hoài. Nụ cười hắt hiu qua làn nước mắt rưng rưng khi đẩy xuống rồi quay đi đã làm lay lòng hàng triệu khán giả, không biết bao nhiêu người đã rơi lệ theo. Văn Vũ cũng không giấu nổi sự xúc động của mình, anh kéo đầu Tường Vân áp sát vào ngực vỗ về:

 - Không sao đâu em, chỉ là một vở nhạc kịch thôi! 

 - Nhạc kịch nhưng có tính thời sự và rất hiện thực, rất đời. Kịch cũng từ đời mà ra, kịch diễn trên sân khấu, đời cũng là một sàn diễn thôi! Tường Vân thủ thỉ

 - Em lý luận sâu sắc thật! Đúng vậy, đời là một sàn diễn lớn. Mỗi người chúng ta đang thủ một vai, cũng có người diễn cùng lúc hai ba vai, họ diễn còn nhuần nhuyễn hơn diễn viên trên sân khấu. Chúng ta vẫn thường bị gạt, chúng ta thường phân biệt giữa đời và sân khấu nhưng đời chính là sân khấu lớn nhất. Nếu anh là Thanh Phong, anh sẽ không để mất Tiểu Thúy đâu. Anh sẽ giữ Tiểu Thúy bằng mọi giá. Tiểu Thúy thật tuyệt vời, tâm hồn trong sáng như vầng trăng, trái tim nhân hậu và thủy chung rất mực. Thanh Phong đã để vuột mất một vật qúy giá của đời mình. 

 Tường Vân nũng nịu:

 - Vậy em thì sao? 

 Văn Vũ nâng cằm cô ta lên, nhìn đắm đuối vào mắt rồi hôn say đắm, sau đó anh ta bảo:

 - Anh sẽ không để em quay đi như Tiểu Thúy đâu! Em bỏ trốn anh sẽ bắt về xích chân em laị. Nếu em bay, anh sẽ bắt nhốt vào lồng. Em là của anh, là chủ nhân của đời anh và cũng là nô lệ của anh. 

 Tường Vân sung sướng quá, lệ long lanh, quàng tay bấu víu chặt thân hình Văn Vũ. Màn đêm dày đặc, hơi sương lành lạnh, những vì sao lung linh trên cao. Hai người ngồi trên sân thượng của quán bar Night City mà cứ ngỡ bến nước nơi Tiểu Thúy đẩy xuồng quay đi.

 Sáng hôm sau, khi vừa bước vào văn phòng. Ngọc Lan chạy laị ôm chầm lấy:

 - Bồ khoẻ không? bồ thấy vở nhạc kịch “ Tiểu Thúy Thanh Phong” thế nào? Tớ thì tiếc cho Tiểu Thúy, giá mà cô ấy chịu nhịn một chút nữa thì cuộc tình đẹp biết bao, laị có cuộc sống vật chất sung túc. Thanh Phong tuy có làm cho cô ấy đau buồn nhưng hoàn cảnh nó thế thì mình phải thế! 

 Tường Vân nói:

 - Tớ không đồng ý với cậu! Tiểu Thúy quay đi là hợp lẽ, là hay hơn cả, dù trái tim tan nát vì yêu Thanh Phong. Thà đau một lần vì xa Thanh Phong còn hơn là ở bên cạnh mà phải đau đớn hoài. Cuộc tình đẹp nào mà chẳng đau thương, nhất là những cuộc tình ngang trái, không theo lề thói thông thường của đám đông. 

 Hai cô bạn còn say sưa bình phẩm chuyện tình, tuy hai cái nhìn khác nhau nhưng đều thương Tiểu Thúy và tiếc cho cuộc tình đẹp không thành. Bất ngờ tay giám đốc marketing từ trong bước ra, hai cô vội chào. Anh ta đã nghe hết những gì hai cô bàn tán nên xen vào:

 - Lỗi chẳng ớ Tiểu Thúy cũng chẳng phải Thanh Phong, tiếc rằng cuộc tình của họ ở vào một môi trường khắc nghiệt, thiếu khoan dung. Gia đình họ phản đối vì sĩ diện, vì ích kỷ, vì cái tôi của mỗi người trong bọn họ quá lớn, vì cái danh dự hão…Họ làm khổ đau con em của họ vì những quan niệm lạc hậu, những định kiến sai lầm còn đậm đặc trong tư tưởng mọi người. Giá Tiểu Thúy Thanh Phong sống ở một môi trường cởi mở và khoan dung như xã hội Âu-Mỹ thì cuộc tình ấy sẽ có cái kết đẹp. 

 Tường Vân và Ngọc Lan tròn xoe mắt thán phục lời nhận xét của anh ta. Họ không ngờ tay giám đốc marketing vốn lạnh lùng với tính toán lời lỗ, quanh năm chỉ lo những con số và đồng tiền… ấy vậy mà có cái nhìn sâu sắc và nhân bản đến thế. Y là tay chơi có hạng, nổi tiếng phóng túng và buông thả, thế mà biết thông cảm cho cuộc tình “ Tiểu Thúy Thanh Phong”, chứng tỏ y cũng mê vở nhạc kịch này. Hai cô đồng thanh:

 - Làm việc với anh bao lâu nay, tụi em không ngờ anh laị có cái nhìn đầy tình người như thế, những tưởng anh là dân chơi, nào có biết anh cũng có trái tim nồng ấm nên mới cảm thông cho cuộc tình lỡ ấy! 

 Tay giám đốc cười cười nói:

 - Tối thứ bảy này là buổi diễn cuối cùng, vở nhạc kịch đã đạt kỷ lục lớn nhất về lượng khán giả, doanh thu, số buổi diễn…Từ trước đến nay chưa có vở nào được như thế cả! 

 Vở nhạc kịch làm cho xã hội lên cơn sốt, hàng loạt doanh nghiệp nắm bắt cơ hội ăn theo, quảng cáo rầm rộ. Không biết bao nhiêu quán cà phê Tiểu Thúy,  phòng trà Thúy Phong, quán nhậu Thanh Phong, nhà hàng Nguyệt Đoạn Hồ…mọc ra hoặc là đổi tên theo vở nhạc kịch “ Tiểu thúy Thanh Phong”. Rồi thời trang của các nhân vật trong vở nhạc kịch cũng được lăng xê, giới trẻ mê như điếu đổ, các cữa hàng thời trang hút hàng. Hãng phim Oriental Star cũng nhảy vào cuộc, họ thương lượng với tác giả vở nhạc kịch để dựng thành phim. Một tác gia khác viết “ Hậu Tiểu Thúy Thanh Phong” cơn sốt cuốn hút tâm trí của mọi người, làm lu mờ những sự kiện quan trọng của chính trường, chuyện Hồng Long và Đaị Bàng đánh nhau, chuyện cướp biển cướp đảo vốn kinh hoàng thế mà cũng chìm lỉm dưới làn sóng hâm mộ “Tiểu Thúy Thanh Phong”.

 Bữa cơm tối cả nhà quay quần đầm ấm và vui vẻ. Chị em Tường Vân tíu tít không ngớt chuyện tình Tiểu Thúy Thanh Phong. Bà Thảo Hương, mẹ của Tường Vân xưa nay chỉ nội trợ ở nhà , rất mùi mẫn với những vở cải lương “Lan và Điệp” hay những bộ phim Hồng Kông, Đài Loan… Lần đầu được chị em Tường Vân đưa đi xem nhạc kịch, ban đầu bà tỏ vẻ không hứng thú nhưng càng xem về sau thì thích ra mặt, cứ tặc lưỡi:

 - Thương con Tiểu Thúy quá, người đâu xinh đẹp, dễ thương mà laị khổ đau đến thế!”  Cuối buổi thì khóc, mắt đỏ hoe, cả tuần sau bà còn nhắc mãi:

 - Sao gia đình họ lạnh lùng quá vậy? con cái mình sao nỡ ngăn cản, cách chia. Chúng yêu ai miễn chúng sống hạnh phúc là được rồi, hà cớ gì phải quan niệm nọ kia chi cho khổ! 

 Giữa bữa cơm bào còn bảo:

 - Mẹ hổng biết chuyện tình Romêo-Juliet bên tây thế nào, chứ chuyện tình Tiểu Thúy Thanh Phong này đẹp và đau buồn quá, tuy không sầu thảm như “ Lan và Điệp” nhưng da diết hơn. Ánh mắt Tiểu Thúy khi đẩy chiếc xuồng bên hồ Nguyệt Đoạn ám ảnh mẹ suốt cả tuần nay. 

 Ông Thanh Tịnh, chồng bà Thảo Hương phì cười:

 - Chỉ là một vở nhạc kịch thôi mà, bọn diễn viên nó diễn xong, nhận thù lao rồi đi chơi. Mọi người thì ở laị bàn tán, thương vay khóc mướn nghĩa là sao? Thiên hạ mê cả rồí.

 Em gái Tường Vân không chịu:

 - Ba nói vậy chứ vở nhạc kịch ấy hay lắm, rất đời. Những chuyện tình như vậy có trong đời thường rất nhiều, giả sử con của ba ở vào hoàn cảnh ấy thì ba sẽ xử sự như thế nào? 

 Ông Thanh Tịnh không trả lời, lát sau mới nói: 

 - Vở nhạc kịch trên sân khấu buồn vậy nhưng đôi khi ở đời cũng có những bi kịch còn buồn đau hơn. Thiên hạ tỉnh mà mình mê thì  mình chính là kẻ mê nhất, thiên hạ mê mà mình tỉnh thì mình vẫn là kẻ mê. Nói thì hay vậy nhưng nếu gặp hoàn cảnh như Tiểu Thúy Thanh Phong thì ba vẫn hành xử như ba mẹ của họ. Ba thật sự không biết mình có đủ rộng lượng khoan dung hơn cha mẹ không? 


TIỂU LỤC THẦN PHONG

Ất Lăng thành, 03/01/2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi đứng ôm cặp sách nơi đầu đường con hẻm lớn, mặt hướng về ngã năm chờ đợi chuyến xe, không để ý phía bên phải tôi tiệm Minh Ký Trà Gia đang khách vào ra liên tục...
Sau khi ghé thăm Thành phố Baltimore thuộc Tiểu bang Maryland, hôm nay chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình để đến thăm Tiểu bang Pennsylvania, một tiểu bang rộng lớn, trù phú, có nhiều cảnh đẹp và di tích lịch sử của quốc gia Hoa Kỳ...
Ngày Thước bước ra, nàng không mang theo bất cứ thứ gì nàng đã sắm trong tám năm. Nhờ nàng, Thụy có ê hề những thứ nàng để lại, nào bàn, ghế, sô pha. Những TV nhỏ, lớn. Những hình, ảnh, những giỏ hoa, nàng thường để trên bàn trang điểm, vẫn còn...
Hải đảo Ga Lang vào thời điểm 1978. Hải âu bay rợp trời. Cơm xấy, cá khô, đậu hộp và là những món ăn quen thuộc của người việt tị nạn trên đảo. Cứ đến giờ là mọi người xếp hàng đi ăn, có khi không phải là đói mà vì cả thói quen, kể cả thói quen chờ đợi, chờ đợi được làm giấy tờ. Chờ đợi được ra đi đến một quốc gia nào đó… Mỹ, Pháp, Úc, Đức… đâu cũng được thôi. Quê hương Việt Nam đã rời bỏ đi rồi, thì nổi trôi đến đâu bám tới đó...
Vài tháng nay rất nhiều bạn bè thân hữu, và nhiều sinh viên, học trò cũ, những người đã từng ngồi chung giảng đường với Nhà Tôi điện thoại hay điện thư hỏi thăm chúng tôi nhưng chúng tôi không đủ sức khỏe cũng như thì giờ để đáp lễ từng người xin Quý Vi thông cảm và vui lòng tha lỗi. Cũng xin hết lòng cảm ơn Giáo Sư Tiến Sĩ Tr. H. Bích, người rất uyên bác văn chương kim cổ đã có nhã ý muốn nhuận sắc bài viết, nhưng biết Ông rất bận rộn nên tôi không dám làm phiền Ông.
Lúc đầu tôi không biết chị bị bệnh tâm thần. Về sau tôi được nghe kể về cuộc đời của chị từ một người phụ nữ Việt Nam khác, tên Loan, đã sống ở đây nhiều năm. Nhưng những chi tiết về cuộc đời ấy hầu như ngay tức khắc trượt ra khỏi trí nhớ của tôi, tôi chỉ còn nhớ người phụ nữ mắc bệnh ấy sống ở thành phố này có lẽ ít nhất cũng hai mươi năm, nhiều người bảo chị khá đẹp khi còn trẻ, bây giờ nhìn cũng vẫn hình dung được điều đó...
Bầu không khí trong phòng giam lúc nào cũng ngột ngạt khó chịu. Nỗi khó chịu ấy cứ liên tục bao trùm đến nỗi mọi người phải quen đi như một lẽ tất nhiên. Tôi càng khổ sở hơn nhiều vì đã vướng phải bệnh ghẻ mấy tháng nay. Ghẻ mỗi ngày mỗi lan ra trên tấm thân gầy còm của tôi kéo theo luôn cả sự tàn tạ về sức khỏe. Mới vài hôm đây tôi lại mắc thêm chứng tê bại, cử động tay chân rất khó khăn. Thuốc men quá thiếu, ăn uống cũng quá thiếu, tình trạng chữa trị đối với tôi thật là bi quan...
Mùa xuân 2023. Ngoài chuyện nhớ lại mùa xuân cách nay 48 năm với “Tháng Ba Gãy Súng” (1) và “Tháng Tư Mất Nước” (2) tôi còn nhớ đến nhiều chuyện khác nữa, nhớ nơi tôi sinh ra, nhớ nơi tôi lớn lên và học hành, nhớ nơi tôi từng công tác, nhớ Sài Gòn, nhớ Đà Lạt, nhớ Nha Trang, nhớ Cần Thơ, nhớ An Giang, nhớ đèo Hải Vân, nhớ sông Vàm Cỏ…và nhớ nhớ nhiều lắm. Nằm trong bộ nhớ của tôi còn có rất nhiều người bạn – bạn thân – bạn rất thân nữa. Một người bạn rất thân là Nguyễn Đức Quang, cùng xứ, cùng trường, cùng chơi Hướng Đạo, cùng hát Du Ca…
Từ ngày ông bà cha mẹ rời miền Bắc 1954, mãi gần 70 năm sau, ngày 18 tháng hai, năm 2023, khi tôi cũng gần nửa đời người, mới lần đầu tiên được về thăm quê cha đất tổ. Đáp xuống sân bay Nội Bài vào xế trưa. Hà thành bận rộn đông đúc hơn là tôi đã mường tượng. Sau buổi chiều dạo quanh Hồ Tây, thăm các phố phường, thưởng thức vài đặc sản của Hà Nội, chúng tôi lên xe có giường nằm để ngủ qua đêm, bắt đầu cuộc hành trình trở về cội nguồn của… yêu thương. Xe chạy suốt đêm. Nhìn ra ngoài chỉ toàn một màu đen xen kẽ những chấm đèn vàng. Mọi người trên xe ai cũng có vẻ ngủ say,… Riêng tôi thì lòng lại cứ nôn nao bồi hồi khó tả!
Có thể nói ai cũng có lần nói lái ở trong đời, đôi lúc chỉ vô tình thôi. Nếu bạn buột miệng nói “đi giữa trời nắng cực quá” hoặc khi đèn điện không sáng mà bạn nói “điện sao lu quá chừng”, người nghe sẽ cho là bạn nói tục, có oan cũng đành chịu vì, dù bạn không cố ý nhưng nắng cực, điện lu nói lái nghe tục thật. Tương tự như thế, hãy cẩn thận đừng nói dồn lại, dồn lên, đồn láo, đồn lầm…
Không biết có phải do được học tập và làm việc trong môi trường lập trình điện toán nên tôi cứ nghĩ rằng mọi việc xảy ra trên thế gian này đều được an bài qua việc lập trình sẵn. Có người cho rằng sự lập trình sẵn này là định mệnh, là do ông trời sắp đặt hay do thượng đế an bài. Tuy nhiên, sau khi được tiếp cận với giáo lý nhà Phật, tôi cho rằng không ai lập trình sẵn cho cuộc đời mình, tất cả đều do nhân duyên.
Cách nay mười năm tôi có một chuyến sang Nhật Bản vào mùa xuân. Chọn đi vào dịp này là để xem anh đào ngoài chuyện viếng các thắng cảnh nổi tiếng như núi Phú Sĩ, Kim Các Tự, các đền đài, cổ thành, hào lũy… qua các thời trị vì của các tướng quân cũng như thăm một số thành phố như Tokyo, Kyoto, Kobe, Nagoya, Osaka…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.