Hôm nay,  

YÊU

21/06/202221:24:00(Xem: 3437)

Truyện ngắn

sad woman

Tất cả bọn họ đã bỏ về cả rồi. Phòng khách trống vắng, những điếu thuốc lạnh tanh, chén đĩa bẩn thỉu, những cái gạt tàn đầy ắp, tất cả khiến tôi buồn nôn...

 

Ủa, cái gì vậy, Marie đã bỏ quên chiếc khăn quàng đỏ thật đẹp của cô nàng kìa.

 

Một buổi tối thật vui! Mọi người đã đến đông đủ. Nhưng không thấy chàng đâu cả. Tôi đã mong mỏi, hy vọng biết bao rằng chàng sẽ đến. Tôi đã phải hầu hạ mọi người, rồi nói, rồi cười. Nhưng tôi, tôi chỉ muốn có một điều, đó là nhìn thấy mái tóc đen rối bời và tia nhìn chế giễu của chàng. Tôi tưởng tượng hình ảnh của chàng đứng tựa vào khung cửa và nói:

 

– Hình như ta quen nhau phải không?

 

Không, tôi và chàng không quen biết nhau, không, tôi không hề biết chàng, tôi không bao giờ biết chàng sẽ làm gì, sẽ nói những gì, tôi luôn hồi hộp, chờ đợi, mong muốn.

 

Những lúc chàng ở bên tôi, tôi nhảy từ ngôi sao này sang ngôi sao khác, tôi lắc lư, đong đưa trên ông trăng, tôi lượn quanh dải Ngân Hà, và từ nơi tận cùng của tâm hồn mình, cuối cùng tôi biết vì sao tôi được sinh ra. Chỉ vì như vậy thôi, để tôi mất hút trong mớ tóc của chàng, để lấy ngón tay vẽ lên mi mắt của chàng, để được chàng hôn.

 

Khi chàng không có đây, trái tim tôi tan nát, tư tưởng của tôi phủ một màu đen tối, tôi hụt hẫng vì vắng đôi tay chàng, không có bất cứ điều gì làm cho tôi nguôi ngoai sự thiếu vắng đó, trái tim tôi thổn thức đau buồn, toàn thân tôi tan biến, tôi không còn niềm vui nào nữa. Tại sao chàng không đến? Chàng biết tôi trông đợi chàng mà; lần sau cùng gặp nhau, tôi không muốn năn nỉ, nên chỉ nói:

 

– Anh sẽ ghé chứ?

 

Ôi, tại sao tôi dùng cái động từ ngu xuẩn thế nhỉ – "ghé qua " – Tôi đã tổ chức buổi tiệc này là cho chàng, để giới thiệu chàng với tất cả bạn bè của tôi! Chúng tôi đã đi lại với nhau trong suốt sáu tháng trời mà chưa ai biết mặt chàng cả!

 

Tôi muốn chàng lẫn vào thế giới của tôi, tôi muốn mọi người nhìn thấy chàng và tôi tay trong tay, tôi muốn dùng chữ "Chúng Tôi", tôi muốn vặn cổ sự cô đơn của tôi, vào ngày trong đại ấy, vào buổi tối quan trọng ấy, để mình không còn là con số lẻ nữa.

 

Hỏng bét! Suốt buổi tối hôm đó tôi có cảm tưởng như mình là con số 1 To Tướng – cô đơn, lẻ loi.

Ôi, tôi nghĩ mình là gì vậy?

 

Chàng chưa bao giờ nói tiếng yêu với tôi. Chưa bao giờ hứa hẹn tôi bất cứ điều gì. Không. Chàng nhận tôi vì tôi đã dâng cho chàng, bởi vì tôi muốn sở hữu lấy chàng trên tất cả mọi thứ, tôi cần phải biết từng hạt phân tử của làn da chàng, hơi thở của chàng, mùi hương của chàng, bởi vì với tôi, dâng cho chàng có nghĩa là chiếm lấy, chiếm lấy chàng, giữ lấy chàng trong hàng nghìn giây, một buổi yến tiếc thật sự, một sự tràn ngập về giác quan và tâm hồn, say mê, sở hữu.

 

Còn chàng thì chưa bao giờ nói điều gì, chàng chỉ thích lặng lẽ, chàng thể hiện lời nói bằng thân thể, đôi tay, đôi môi chàng. Rồi khi chàng ra đi tôi chỉ còn sự im lặng ở lại với tôi. Không có cả một cuộc gọi, không có một dấu hiệu nào, một sự lãnh đạm thật tệ hại, một bậc thầy về sự xa cách, ôi cả một nghệ thuật của sự thiếu vắng!

 

Tất cả những cảm xúc đó thật tôi không thể nào chịu đựng nổi, quá sức to lớn, chúng mang tôi đi xa quá, vì sau đó tôi không thể nào trở lại như trước được nữa, tôi không biết phải hiện hữu như thế nào, tôi không biết phải có cử chỉ động tác nào nữa, không biết chữ nào nữa, và tất cả mọi thứ khác đều như những hải đảo thật xa xôi.

 

Tiếng chuông ngoài cửa vang lên. A, đúng rồi, Marie, và khăn quàng của cô ta.

 

Mái tóc đen rối bời, tia nhìn chế giễu, đứng tựa vào khung cửa.

 

Trên nền trời màu xanh sẫm như biển, chị Hằng tròn vo, sáng chói, đang nháy mắt nhìn tôi.

 

– Constance Delange

(tháilan dịch)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Điều đáng nể phục và cũng đáng yêu quý là, sau trận cháy rừng năm 2019/2020, vùng thác Fitzroy tiêu điều tàn tạ – nhưng chỉ trong vòng 1 tuần sau đám cháy, trên cây khuynh diệp cổ thụ này đã có những chồi lá thật tươi non, đầy sức sống lại ngông nghênh nhô ra từ lớp vỏ cây xù xì đã cháy xém…
Hầu như người Việt nào cũng biết câu, “nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Tuổi thọ ngày xưa thật đúng là khó có người sống qua bảy mươi tuổi vì điều kiện sống, chế độ dinh dưỡng, chăm sóc y tế còn hạn chế, là chưa nói tới tâm lý người lớn tuổi được sống vui với con cháu, xóm làng, hay tuổi già neo đơn vì hoàn cảnh cũng tác động nhiều đến tuổi thọ. Ngày xưa, người sáu mươi tuổi đã được con cháu mừng thọ dịp sinh nhật thứ sáu mươi. Ai tới bảy mươi là con cháu mừng ông (bà) đại thọ. Hiếm hoi có người sống tới tám mươi thì con cháu mừng thượng thọ. Qua tám mươi cũng có nhưng rất hiếm vì bảy mươi đã được coi là hiếm hoi - cổ lai hy. Nhưng nay đời sống sung túc hơn, hiện đại hơn, và y học tiến bộ hơn nên những lão ông, lão bà bảy mươi bây giờ còn khoẻ re vì họ còn có thể vui chơi, du lịch, tham gia sinh hoạt xã hội, cộng đồng… bệnh tật của họ có bác sĩ chăm sóc với y khoa hiện đại. Đời sống tinh thần vui hay không cũng tùy người, tùy suy nghĩ cá nhân vì người thấy nhà vắng con cháu thì buồn, tr
Hè năm ấy tôi dấn thân vào một việc mà kể từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng làm. Dĩ nhiên là không có tý kinh nghiệm nào và vô cùng mạo hiểm. Nhưng người xưa có câu “đói thì đầu gối cũng phải bò”. Thôi kệ phải liều, biết đâu “không thành công, cũng thành nhân”. Sống là trải nghiệm mà...
Mỗi lần đi mua quà cho ai đó, kể cả quà Giáng Sinh, tôi thường bị tẩu hoả nhập ma, có khi đi cả buổi chẳng mua được gì. Chọn quà tân gia càng khó hơn, tôi đi hết tiệm này qua tiệm khác, suy nghĩ về “gia chủ” để đoán xem họ thích quà loại nào, cuối cùng tôi cũng phải chọn một món khi trời đã quá trưa...
Có nhiều lý do để tôi không thích và thường tránh né khi phải lái xe vào khu trung tâm thành phố. Một trong lý do chính là hầu hết các con đường trong trung tâm thành phố trên toàn nước Mỹ đều là đường một chiều...
Có một Ông Già Noel như thế, mang họ Nguyễn trên đất nước Hoa Kỳ này. Không rõ tôi gọi như thế có bị xem là sai phạm luật đạo gì không, vì tôi không phải tín đồ Công Giáo, nên những so sánh văn chương có thể không thích nghi với luật đạo. Nhưng, nếu gọi Ông Già Noel là người mang những món quà yêu thương tới cho những người tội nghiệp trên trần gian này, thì ông cụ họ Nguyễn đó còn mệt nhọc hơn nữa, vì trong hơn hai thập niên, ngày nào cũng là ngày để ông tặng quà yêu thương, nghĩa là, ngày nào ông cũng thấy là ngày Lễ Giáng Sinh và ông hóa thân ra thành 365 Ông Già Noel để bận rộn trọn năm (Đúng ra, nên trừ các ngày cuối tuần mới chính xác, nhưng như thế là chẳng văn chương gì cả).
Mùa Đông năm 1975 gia đình tôi dự Lễ Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ. Tôi nhớ rất rõ đêm Giáng Sinh đó, hình ảnh đó cho đến ngày hôm nay, gần 50 năm sau vẫn hiện ra rõ rệt...
Năm 1954 và 2024 là hai năm đánh dấu 70 năm ngày đất nước chia đôi, dòng sông Bến Hải đã làm biên giới giữa hai miền. Miền Bắc thuộc về Cộng Sản, miền Nam là vùng Quốc Gia tự do...
Ông già đi vào phòng ngủ. Hai cái gối ở đầu giường ngểnh cổ nhìn ông. Ông nheo mắt nhìn lại chúng nó. Hình như cái gối của ông còn nhoẻn miệng cười. Còn cái gối của vợ ông thì nheo một con mắt, cái kiểu đá lông nheo của cô gái nghịch ngợm. Ông khẽ lắc đầu. Và ông nhắm chặt hai mắt. Loay hoay một hồi, ông ra phòng khách, nhìn trước nhìn sau. Cái ti vi dán vào vách tường nhìn ông dò hỏi. Ban nãy ông đã tắt tiếng, chỉ để hình nên ông không hiểu nó muốn nói gì.
Tôi thích hai chữ “Xóm Đạo” để chỉ một khu dân cư gồm toàn những người theo Ki Tô giáo sống chung, sinh hoạt với nhau chung một niềm tin. Xóm Đạo không nằm giữa lòng đô thị, không phố xá nhà cao cửa rộng, không có tiếng xe cộ ồn ào, không có đường lớn, không chợ búa đồ sộ bán buôn tấp nập…
Thập niên 50 thế kỷ trước, ở quê tôi không hề thấy những Nhà Thờ Thiên Chúa Giáo, chỉ rải rác vài chùa Phật giáo, đa số là các Thánh thất Cao Đài ở nhiều xã trong quận. Những năm học tiểu học, 1956-61, mỗi năm đi học được nghỉ lễ “Bấc” một tuần, cứ ngỡ là gió bấc...
Không hiểu sao Ông Già Noel lại đọc được tất cả thư của trẻ em trên khắp thế giới! Vậy Ông là ai? Ông có thật hay không? Nhà của Ông ở đâu? Đó là những câu hỏi quá quen thuộc mà các bé vẫn đặt ra, làm cha mẹ của các bé khó trả lời, có chăng là những câu trả lời để tránh làm các bé thất vọng...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.