Hôm nay,  

Mái tóc yêu

06/02/202408:32:00(Xem: 2648)
Truyện

istockphoto-1467865121-1024x1024

Đi chợ về chị Bông lôi mấy quả bưởi ra gọt, anh Bông ngao ngán:
    – Tuần này là tuần thứ bao nhiêu bà bắt cả nhà ăn bưởi rồi, hết tráng miệng bằng múi bưởi đến nấu chè bưởi.
    – Mới có 4, 5 tuần chứ mấy. Mục tiêu của em là lấy vỏ bưởi nấu nước gội đầu.
    Anh Bông cằn nhằn:
    – Ngày xưa ở Việt Nam nhà quê người ta gội đầu bằng vỏ bưởi lá bưởi cây vườn nhà có sẵn, bà ở Mỹ bắt chước làm gì cho tốn công tốn tiền?
    – Anh sống bên cạnh em mà như khách đến chơi nhà chẳng hiểu gì cả. Em đang thử cách trị tóc rụng. Anh xem nè mái tóc em càng ngày càng xác xơ, tóc như lá khô mùa Thu rơi.
    Anh Bông sáng mắt lên:
    – Thì ra thế, kiểu này có…trị được hói đầu tóc sẽ mọc lại không ?
    Chị Bông thông cảm nhìn đầu hói của anh Bông tóc còn loe que mấy sợi nhưng cũng phải phũ phàng:
    – Trên Youtube chỉ nói trị tóc rụng chứ không nói tóc mọc lại đâu, mà anh đầu hói láng nhẵn như tráng xi măng thì chỗ nào cho tóc mọc lại được?
    Chị Bông gọt sát vỏ bưởi vỏ chanh, nấu nước lấy tinh dầu gội đầu. Xem mấy Youtube và bạn bè chỉ dẫn chị Bông đã từng làm theo, từ dễ cho đến khó: nào gội đầu bằng baby shampoo ít hóa chất để bảo vệ da đầu trẻ em thì cũng tốt cho da đầu người lớn, nào hạn chế nhuộm tóc, hạn chế gội đầu xấy tóc thường xuyên, nào massage đầu với dầu ô liu, nào massage đầu với dầu dừa rồi quấn khăn lại ủ tóc 15 phút, công phu và khó chịu như thế chị Bông cũng kiên nhẫn làm đến hết chai dầu ô liu xong hết cả hũ dầu dừa organic cũng chẳng thấy kết quả gì mà hình như…tóc càng rụng thêm. Lần này chị thử gội đầu bằng vỏ bưởi vỏ chanh đơn giản và sạch sẽ hơn xem sao.
    Mỗi lần soi gương chải đầu chị Bông đều xót xa thương từng sợi tóc rơi rụng. Mỗi ngày trung bình người bình thường rụng 100 sợi tóc chị Bông chưa bao giờ dám đếm xem tóc mình đã rụng bao nhiêu sợi vì càng đếm lòng càng đau, chỉ biết là nhiều lắm.
    Nhìn những hình ảnh mình ngày xưa trẻ trung với mái tóc dày óng ả mà chị Bông thương tiếc vô vàn. Thuở bé mỗi lần mẹ gọi về nhà gội đầu khi bé Bông mải chơi với bạn, mẹ đều dọa:
    – Tóc dày thế này không chăm gội là có chấy rận ngay cho mà xem.
    Năm 12, 13 tuổi lần đầu tiên bé Bông đi tiệm uốn tóc. Ngày ấy bé Bông hay xem phim Ấn Độ ở rạp Lạc Xuân đối diện chợ Gò Vấp, bên cạnh rạp hát là tiệm uốn tóc ( quên tên tiệm rồi) có trưng tấm bảng trước cửa “Chú Sáng chuyên cắt uốn xấy gội đủ kiểu tóc thời trang” với hình vẽ cô gái có mái tóc uốn quăn xinh đẹp, bé Bông rất thích  và ước mơ đi uốn tóc. Vào tiệm gặp một chú, chắc là chú Sáng bé Bông liền chỉ hình ngoài cửa và nói:
    – Chú uốn tóc cháu giống như kiểu cô kia.
    – Uốn lạnh hay uốn nóng?
    – Nóng lạnh gì cũng được, nhưng chú nhớ uốn đẹp như cô kia.
    Bé Bông ngồi vào chiếc ghế cao cho chú Sáng quàng khăn cắt tóc, chú cắt soèn soẹt một chốc là xong rồi cô thợ phụ ra chấm thuốc vào từng lọn tóc, kẹp lên đó những kẹp sắt nong nóng và Bông ngồi đợi cho tóc thấm thuốc. Sau màn gội đầu xấy khô chú Sáng ra xấy lại tóc và chải tóc. Cuối cùng thì bé Bông có một mái tóc quăn to phồng như cái chảo úp lên đầu. Nhìn hình trong gương bé Bông khóc tại chỗ và bắt đền:
    – Chú uốn lại tóc cháu đi…
    – Nhỏ này ngộ chưa, tui uốn y hệt kiểu hình cô gái đó rồi.
    – Nhưng tóc cháu xù to hơn tóc cô.
    Chú Sáng dỗ ngọt:
    – Ai biểu tóc đã nhiều còn đòi uốn quăn tóc sẽ xù thêm, chỉ vài lần gội đầu tóc sẽ duỗi bớt là mái tóc đẹp như hình cô kia.
    Bé Bông đành chấp nhận mái tóc to xù, trả tiền xong bé Bông cúi xuống lượm những kẹp tăm rơi rớt dưới đất và đứng soi gương kẹp tại chỗ cho tóc xẹp bớt mới ra khỏi tiệm vì sợ người ta nhìn và chê mái tóc xấu xí.
    Trời ơi, ngày ấy bé Bông cứ “hận” mái tóc mình quá dày, khó uốn tóc chỉ ước gì tóc rụng bớt cho đẹp. Khi lớn thêm mỗi lần đến tiệm uốn tóc lại yêu cần thợ tỉa tóc cho mỏng. Ngày nay thì thèm mái tóc dày mà chỉ thấy trong mơ.
    Khi lớn lên lấy chồng, ngày đám cưới cô Bông đã kinh nghiệm không đi uốn tóc, không chải tóc phồng kiểu cọ như những cô dâu thời đó mà chỉ để tóc buông xỏa bờ vai cũng đã thấy tóc nặng vai mình.
    Mái tóc yêu đã theo chị Bông suốt thời bé, thời thanh xuân, tha hồ làm tóc các kiểu, tóc kẹp phía sau bằng kẹp ba lá căng phồng vì tóc quá dày, khi bé Bông chơi nhảy dây kẹp ba lá…chịu không nổi phải bung ra, tóc buộc đuôi ngựa tung tẩy theo mỗi bước đi nhanh, tóc chia hai, cột nơ hai bên, tóc bện đuôi sam lủng lẳng sau lưng, tóc cài “băng đô” và tóc xỏa che vầng trán trước mắt cho ra vẻ sầu mộng. Khi bận rộn làm việc gì thì tóc cột dây thun cho lẹ. Ôi, mái tóc đã bao lần thay hình đổi dạng theo ý cô chủ, nay nó “phản chủ” tự ý rụng rơi mặc cho chị Bông bồi hồi đau xót.
    Có bị rụng tóc, mái đầu lưa thưa mới thấu hiểu tâm can của người khác khi mất đi mái tóc thời tuổi trẻ, mà có người còn trẻ vì lý do di truyền hay vì lý do sức khỏe họ đã ngậm đắng nuốt cay lãnh chịu nỗi buồn này, như hoàng tử Anh Williams đẹp trai mà đầu hói sớm đã làm chàng bớt đẹp trai đi và già trước tuổi, hoàng tử thì thiếu gì quyền, thiếu gì tiền nhưng cũng không cách nào mang tóc trở về được. Tóc chàng đã đi xa.
    Quý ông bị hói đầu trông ngộ nghĩnh làm sao, người thì hói khoảng trước trán, phía sau tóc còn đầy đủ, người thì hỏi ngay chính giữa đầu xung quanh tóc vẫn đủ đầy. Nhiều ông chán quá bèn…xuống tóc cạo trọc luôn cho khỏi nham nhở chứ không phải ông muốn vào chùa đi tu.
    Bạn bè cùng sinh hoạt trên diễn đàn, các chị cũng đau khổ vì tóc chứ nào riêng chị Bông. Người nọ hỏi người kia gội đầu shampoo gì, uống thuốc gì để hạn chế rụng tóc và mọc lại tóc. Vài nhãn hiệu shampoo, thuốc quảng cào đầy trên báo chí, trên mạng nghe ngon lành lắm nhưng chắc không hiệu quả gì vì chị Bông vẫn thấy xung quanh mình những người nhiều tuổi, đàn ông đàn bà đều có mái tóc mùa Thu lá bay. 
    Sau khi tốn tiền mua bưởi, bắt chồng ăn bưởi không ngừng nghỉ để gội đầu năm lần bảy lượt với vỏ bưởi vỏ chanh tóc vẫn rụng chị Bông chán nản không thèm chữa trị gì nữa, chỉ vớt vát chút xíu là uống thuốc viên Biotin may ra bồi dưỡng chân tóc đỡ rụng được chút nào hay chút đó. Anh Bông an ủi:
    – Các cách trị rụng tóc cho người còn trẻ, không thể hiệu nghiệm với người già như bà đâu. Tóc cũng như  người, tóc lão hóa đau bệnh và về chầu trời, thôi thì hẹn nhau kiếp sau gặp lại.
    Anh Bông có vẻ đúng, chị Bông đành an phận tóc có nhiêu xài nhiêu không đòi hỏi gì thêm. Tới một ngày nào đó không còn đủ tóc để xài thì sẽ có…tóc giả cứu nhân độ thế.
    Xem những hình ảnh bạn bè, quý bà quý ông trung niên, lão niên họp mặt biết ngay ai tóc thật tóc giả, ai tóc nhiều tóc ít. Mỗi khi đi đâu bà nào cũng thừa hiểu phải gội đầu, tóc mới gội sẽ bồng bềnh thêm, chị Bông cũng có kinh nghiệm đó.
    Các doanh nghiệp tha hồ kiếm tiền vụ làm tóc giả vì ai cũng cần thẩm mỹ bề ngoài. Tóc giả cho quý bà thì dễ rồi, đủ kiểu, tóc nguyên đầu, nửa đầu. Tóc giả cho quý ông phần nhiều là trước “hiên nhà” ông cao niên nào có phần mái trước trán bồng bềnh là …nghi lắm ! biết ngay không phải hàng thật. Ngoài ra còn có cách khác để “cứu bồ” cho mái đầu thiếu tóc là những chiếc mũ.    Quý ông quý bà, có nhiều kiểu mũ để đội khi ra đường khi giao tiếp với bạn bè vừa thời trang lịch sự vừa che giấu một niềm đau.
    Thấy chị Bông ngồi hoài bên computer anh Bông tò mò:
    – Mỗi lần thấy bà vùi đầu vào computer là bà đang có chuyện gì đó?
    – Đúng thế, mái tóc em….
    Anh Bông rụng rời cắt ngang:
    – Mái tóc em… Trời, bà đã công nhận là hết cách chữa rụng tóc rồi. Nay lại có cách khác nữa sao? Hết bưởi nay tới gì?
    – Anh bình tĩnh nghe em nói hết câu đã. Mái tóc em xơ xác quá nên em đang lên mạng tìm mua kiểu mũ nào đẹp để đội khi ra đường cho tóc gió bớt bay, bớt xác xơ thôi mà.

 

Nguyễn Thị Thanh Dương

(Jan. 10, 2024)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi là người viết báo nghiệp dư. Từ khi khởi viết vào năm 1959, tay cầm viết luôn là nghề tay trái. Tôi sống bằng nghề tay phải khác. Cho tới nay, nghề chính của tôi là…hưu trí, viết vẫn là nghề tay trái. Tôi phân biệt viết báo và làm báo. Làm báo là lăn lộn nơi tòa soạn toàn thời gian hoặc bán thời gian để góp công góp sức hoàn thành một tờ báo. Họ có thể là chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, thư ký tòa soạn hay chỉ là ký giả, phóng viên. Nhưng tôi nghĩ người quan trọng nhất trong tòa soạn một tờ báo là ông “thầy cò”. Thầy cò ở đây không có súng ống hay cò bóp chi mà là biến thể của danh từ tiếng Pháp corrector, người sửa morasse. Morasse là bản vỗ một bài báo cần sửa trước khi in.
Sáu tuần. Nàng đã đi ra khỏi mụ mị từ trong mối tình hiện tại của mình. Cô bạn gái hỏi "Tỉnh chưa?". Tỉnh rồi, nhưng tỉnh không có nghĩa không yêu anh ấy nữa, chỉ là không còn mụ mị mê muội nữa thôi...
Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.
Cô người Nha Trang, lớn lên và đi học ở đó. Cô sinh trưởng trong một gia đình gia giáo, mẹ cô đi dậy học, ông thân cô cũng là hiệu trưởng một trường trung học lớn ở Phú Yên. Năm 22 tuổi, cô học năm cuối đại học văn khoa Huế thì gặp gỡ chú Hiếu trong một dịp hội thảo sinh viên do các biến động thời cuộc miền Trung bắt đầu nhen nhúm. Chú Hiếu lúc đó đang theo cao học luật. Họ thành đôi bạn tâm giao tuổi trẻ, sau thành đôi uyên ương. Ba năm sau khi Trang vừa 25 tuổi, Hiếu đã nhậm chức chánh án tòa thượng thẩm.
Nhà trẻ kế bên bệnh xá. Trong góc một trại giam. Nhà trẻ có sáu đứa con nít. Bệnh xá có mấy bệnh nhân già. Coi bệnh xá là một tù nam nguyên là y tá ngoài đời. Coi nhà trẻ là một tù nữ án chung thân. Coi cả hai nơi ấy là một công an mà mọi người vẫn gọi là bác sĩ! Sáu đứa con nít đều là con hoang. Mẹ chúng nó là nữ tù bên khu B, đừng hỏi cha chúng đâu vì chúng sẽ không biết trả lời thế nào. Cũng đừng bao giờ hỏi mẹ chúng nó về chuyện ấy vì rằng đó là chuyện riêng và cũng là những chuyện rất khó trả lời. Thảng hoặc có ai đó được nghe kể thì lại là những chuyện rất tình tiết ly kỳ lâm ly bi đát… chuyện nào cũng lạ, chuyện nào cũng hay
Thăm nuôi năm thứ mười: trại Z30D Hàm Tân, dưới chân núi Mây Tào, Bình Tuy. Cuối năm 1985, mấy trăm người tù chính trị, trong đó có cánh nhà văn nhà báo, được chuyển từ trại Gia Trung về đây. Hồi mới chuyển về, lần thăm nuôi đầu, còn ở bên K1, đường sá dễ đi hơn. Cảnh trí quanh trại tù nặng phần trình diễn, thiết trí kiểu cung đình, có nhà lục giác, bát giác, hồ sen, giả sơn... Để có được cảnh trí này, hàng ngàn người tù đã phải ngâm mình dưới nước, chôn cây, đẽo đá suốt ngày đêm không nghỉ. Đổi vào K2, tấm màn hoa hòe được lật sang mặt trái: những dãy nhà tranh dột nát, xiêu vẹo. Chuyến xe chở người đi thăm nuôi rẽ vào một con đường ngoằn nghoèo, lầy lội, dừng lại ở một trạm kiểm soát phía ngoài, làm thủ tục giấy tờ. Xong, còn phải tự mang xách đồ đạc, theo đường mòn vào sâu giữa rừng, khoảng trên hai cây số.
Ông Hải đứng trước của nhà khá lâu. Phân vân không biết nên mở cửa vào hay tiếp tục đi. Tâm trạng nhục nhã đã ngui ngoai từ lúc nghe tiếng chim lạ hót, giờ đây, tràn ngập trở lại. Ông không biết phải làm gì, đối phó ra sao với bà vợ béo phì và nóng nảy không kiểm soát được những hành động thô bạo.
Vuốt lại tấm khăn trải giường cho thẳng. Xoay chiếc gối cho ngay ngắn. Xong xuôi, hắn đứng thẳng người, nhìn chiếc giường kê sát vách tường. Có cái gì đó thật mảnh, như sợi chỉ, xuyên qua trái tim. Hắn vuốt nhẹ bàn tay lên mặt nệm. Cảm giác tê tê bám lên những đầu ngón tay. Nệm giường thẳng thớm, nhưng vết trũng chỗ nằm của một thân thể mềm mại vẫn hiện rõ trong trí. Hắn nuốt nước bọt, nhìn qua cái bàn nhỏ phía đầu giường. Một cuốn sách nằm ngay ngắn trên mặt bàn. Một tờ giấy cài phía trong đánh dấu chỗ đang đọc. Hắn xoay cuốn sách xem cái tựa. Tác phẩm dịch sang tiếng Việt của một nhà văn Pháp. Cái va li màu hồng nằm sát vách tường, phía chân giường. Hắn hít không khí căn phòng vào đầy lồng ngực. Thoáng hương lạ dịu dàng lan man khứu giác. Mùi hương rất quen, như mùi hương của tóc.
Biết bao nhiêu bài viết về Mẹ, công ơn sinh thành, hy sinh của người Mẹ vào ngày lễ Mẹ, nhưng hôm nay là ngày Father’s Day, ngày của CHA, tôi tìm mãi chỉ được một vài bài đếm trên đầu ngón tay thôi. Tại sao vậy?
Hôm nay giống như một ngày tựu trường. Đơn giản, vắng một thời gian không ngồi ở lớp học, nay trở lại, thế là tựu trường. Ngày còn bé, mỗi lần nghỉ hè xong, lên lớp mới, trong lòng vừa hồi hộp vừa vui sướng. Có bao nhiêu chuyện để dành chờ gặp bạn là kể tíu tít. Nhưng bên cạnh đó là nỗi lo khi sắp gặp các thầy cô mới… Mỗi năm đều có ngày tựu trường như vậy, nói chung là khá giống nhau, trong đời học sinh. Nhưng cái ngày tựu trường này thật quá khác. Người ta nhìn nhau không dám cười, không dám chào hỏi. Sự e dè này, dường như mỗi người đã được tập luyện qua một năm. Một năm “học chính trị” trong cái gọi là hội trường mà tiền thân là cái rạp hát.
Cái tên Michelin không xa lạ gì với chúng ta. Vỏ lốp chiếc xe tôi đang dùng cũng mang tên Michelin. Sao hai thứ chẳng có liên quan chi lại trùng tên. Nếu tôi nói chúng tuy hai mà một chắc mọi người sẽ ngây người tưởng tôi… phiếm.
Phi là một người bạn đạt được những điều trong đời mà biết bao người không có. Là một tấm gương sống sao cho ra sống để chết đi không có gì hối tiếc. Là một niềm hy vọng cho sự tử tế vốn ngày càng trở nên xa xỉ ở nước Mỹ mà tôi đang tiếp tục sống.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.