Hôm nay,  

Sầu Ly Hương Lẻ Bóng

08/11/202409:03:00(Xem: 5020)
blank 

SẦU LY HƯƠNG LẺ BÓNG
 
Phó Tế Nguyễn Mạnh San
 
Chúng tôi có một người bạn rất thân tuổi cao niên, góa vợ đã gần 3 năm nay rồi, sống một mình trong một căn nhà rất rộng lớn với đầy đủ tiện nghi vật chất sẵn có, do người vợ ông làm việc vất vả ngày đêm để tạo dưng ra căn nhà này đã qua đời để lại cho ông ở. Nay các con cái đã lập gia đình ở xa, lâu lâu mới có dịp về thăm Bố một lần và ông cho biết ông rất thông cảm tình trạng của các con ông vì chúng nó phải bận rộn công ăn việc mưu sinh hàng ngày, để mong có đủ khả năng tài chính chi phí nuôi dưỡng gia đình của chúng nó và để có nhiều thì giờ vào việc dạy dỗ, săn sóc các con còn nhỏ tuổi đi học, như ông đã phải từng trải qua nhiều năm trước đây cùng với bà xã khi vợ ông còn sống.

Mục đích duy nhất của chúng tôi muốn viết bài này, là chỉ để thuật lại và chia sẻ cho các độc giả đọc những lời tâm sự từ đáy lòng của ông bạn chí thân cao niên này của chúng tôi, về nỗi buồn đơn độc, đêm ngày ông ra vô căn nhà ở của ông, cũng chỉ thấy có một thân một mình ông thôi.

Ngoài ra nếu nói về công danh sự nghiệp trong xã hội, thì phải kể ông là một trong những người may mắn nhất thành công tại Hoa Kỳ do Thượng Đế (God) ban phước cho ông và cho các con cháu ông nữa. Vì như chúng ta biết ở đất nước tự do, dân chủ, bình đẳng, bình quyền trong xã hội Hoa Kỳ này, mà hàng năm biết bao nhiêu nhân tài tốt nghiệp tại các trường đại học nổi danh tại đây. Nhưng ông bạn chúng tôi đây vẫn được thượng cấp trong sở làm của chính phủ hay trong cơ quan tôn giáo đã ưu đãi và tín nhiệm, để giao phó cho ông những trách nhiệm nặng nề quan trọng hiếm quý trước khi ông được quyền hưu trí.

Thế rồi mọi cuộc vui chơi nào cũng tới lúc tàn và mọi thành công nào trên thế gian này của con người rồi trước hay sau gì cũng trở thành dĩ vãng thuộc bóng đêm. Tuy nhiên theo các bậc tiên nhân cho chúng ta biết sức khỏe và nhân cách con người là 2 điều vô giá và đáng quý nhất trên cõi đời này dù ở bất cứ tuổi nào. Vậy trong 2 điều này, điều thứ nhất ông đã được Thượng Đế đã ban ơn cho ông thân xác khỏe mạnh và lý trí minh mẫn.



Điều thứ nhì về nhân cách hay còn gọi là tư cách con người chúng ta mọi người đều hiểu rõ câu: Nhân vô thập toàn, không có một ai trên cõi đời này được coi là toàn thiện hết. Thế nhưng riêng ông vẫn được đa số người kính nể nhân cách của ông dù sau khi ông đã về hưu, không còn nắm tí quyền hành nào trong tay như trước kia nữa. Đấy là một điều rất đáng quý mà ít ai có được. Vì người ta có câu ví von rất ý nghĩa sâu sắc: Hết tiền là hết tình, hết quyền là hết đặc ân.

Tuy vậy, theo yếu tố tâm lý học, không ai có thể tránh khỏi được sự buồn rầu, cô đơn, thất vọng v.v... Nhưng hãy coi đó như là những cơn gió thoảng thổi tới thổi lui nếu chúng ta nhàn rỗi không có công việc gì để làm hoặc những đêm thanh vắng, ngồi lẻ loi một mình suy tư, thương nhớ những người mình yêu mến nhất mới qua đời, gây cho mình một nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn trong những giây phút đó. Nhưng nên nhớ không phải nỗi buồn nào cũng giống như nỗi buồn nào; buồn vì mất người yêu, buồn vì bị lừa tiền lẫn tình v.v.

Nói tóm lại rất hiếm có nỗi buồn nào hay nỗi cô đơn nào kéo dài muôn thuở và hãy tin rằng thời gian là liều thuốc thần tiên sẽ chữa cho ta vượt khỏi được căn bệnh trầm luân này. Vậy để tạm kết thúc câu chuyện tình cảm cô đơn có tựa đề là "Sầu Ly Hương Lẻ Bóng" trên đây. Nội dung câu chuyện được miêu tả sự cô đơn thầm kín, thương nhớ người vợ chung thủy hết lòng trong suốt 54 năm liên tục sống với chồng, đã qua đời gần được 3 năm nay rồi, qua lời ca diễn tả của ca sĩ Ngọc Lan nói lên sự cô đơn thương nhớ vợ của người chồng tuổi cao niên trong câu chuyện này, do nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc..
 

Video: Nửa Hồn Thương Đau - Ngọc Lan


https://www.youtube.com/watch?v=coXsbKXfPAA 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Galveston là một địa danh nổi tiếng trong cộng đồng Việt Nam ở Texas vì tại đây có một đội ngũ đông đảo "thuyền nhân" ta đến đây lập nghiệp bằng nghề đánh cá từ những năm khởi đầu có cuộc định cư của người Việt trên đất Mỹ...
Hồi còn bé tí tẹo, nàng đã biết băn khoăn về tuổi của mình. Tình cờ, nghe bà thím nói chuyện, những người sinh năm Canh Tý số vất vả, cực khổ. Lời nói đó để dấu trong đầu óc non nớt của đứa bé mới vào trung học. Nàng nghĩ, cả thế gian chỉ mỗi mình nàng có tuổi Canh Tý...
Kim-Ly bật tung cánh cửa trước và bước cà nhắc về phía mẹ. “Mẹ ơi, đau quá!” Kim-Ly khóc, đau đớn vì bị một kẻ lạ bất cẩn đang vội phóng tới để bắt kịp xe buýt đụng té bật ngã. Kim-Ly trước đó vừa bước ra khỏi nhà và định dắt chó cưng, Ni-Ni, đi dạo thì kẻ lạ mặt chạy tới từ phía sau không kịp ngừng, và đã xô ngã cô xuống đất.
Sau khi đánh bại nhà Hồ vào năm Đinh Hợi (1407), nhà Minh cho bắt hầu hết các tôn thất và quan chức trọng yếu của Hồ triều áp giải về Tàu. Phần lớn những thê thiếp, đày tớ của những gia đình nạn nhân này đã bị nhà Minh đem phân phối cho những quan chức, quân lính có công của họ tùy nhu cầu sử dụng...
Ngày tháng rụng rơi nhanh, quanh qua quẩn lại năm hết tết đến, thời gian lúc cuối cũng chính là thời gian của mùa lễ. Không khí Giáng Sinh rộn ràng từ thôn quê đến thị thành, khắp nơi giăng mắc đèn hoa rực rỡ, phố xá tấp nập khách đi mua sắm, người người tất bật rộn ràng, nhà nhà chuẩn bị đón lễ tết với tất cả sự sung túc mà mình có được...
Mỗi năm, cứ tới ngày 24 tháng 12, trẻ con nao nức chờ ăn Noël. Noël đã trở thành lễ truyền thống, không còn chỉ dành riêng cho người Công giáo, mà cho cả mọi người ngày nay trên khắp thế giới. Ở những nước đang phát triển, Noël lại được đón tiếp tưng bừng hơn...
Lúc Kay còn nằm trong bụng mẹ, bác sĩ đã cho biết em mắc phải nhiều căn bệnh hiểm nghèo, cuộc sống em sẽ rất ngắn ngủi. Cát đau đớn tột cùng, nhưng vẫn quyết định giữ lại con. Việc Cát quyết định giữ lại con là mối bất hòa giữa vợ chồng cô. Anh có lý lẽ của anh. Cát có lý lẽ của Cát. Lý lẽ nào nghe ra cũng hợp lý...
Theo trí nhớ của tôi về quá khứ xa xôi, tôi vẫn nhìn thấy bà hầu tước De Flavigny luôn tươi cười và thanh thản. Bà thường ngồi ở chiếc ghế bành thấp bọc nhung màu vàng nhạt, đầu đội chiếc nón len viền ren, có vài lọn tóc bạch kim lòa xòa trên mặt. Bên cạnh bà luôn có một phụ nữ khác cùng lứa tuổi, ngồi ở chiếc ghế thấp, cũng tươi cười hiền hậu: bà ấy thường được gọi là "Cô Odile". Bà ấy không phải là cô hầu, mà hình như có một mối dây thân mật khiến hai bà là đôi bạn thân; họ thường ngồi đan những chiếc váy lót bằng len để rồi mỗi thứ năm đem tặng cho người nghèo cùng với một mẩu bánh mì và năm đồng tiền hai xeng (liard = 1/4 xu của Pháp thời đó), vừa kể cho nhau những dòng tâm sự không bao giờ cạn.
Hôm trước dự báo thời tiết bảo đêm nay tuyết sẽ rơi liên tục đến sáng, đường phố sẽ có lớp tuyết dày đến 15 xăng ti mét. Tin dự báo thật chính xác. Tôi cố ngủ từ sáu giờ chiều. Đầu ép giữa hai lớp gối bông. Tiếng xe cộ dưới đường vẫn lọt vào giấc ngủ chập chờn. Mười một giờ ba mươi, tôi uể oải chống tay ngồi dậy. Ngủ từ sáu giờ chiều đến mười một rưỡi đêm kể ra cũng đủ. Đã lại khuya nữa. Năm lớp áo, ba lớp quần. Chân ba lớp bí tất. Đôi giầy tuyết quá khổ, để khi luồn bàn chân có ba lớp vớ dầy vào là vừa khít. Nhiệt độ sẽ tụt xuống thật thấp. Ti vi cảnh báo như thế. Hai mươi độ âm. Chiếc xe khậm khoặc mãi mới chịu nổ máy. Khói bay mù trời. Tuyết đang rơi. Từng mảng bông tuyết đậu xuống mặt, lạnh buốt. Tôi ngồi vào xe, chờ cho nóng máy. Tiếng nhạc Giáng sinh luồn lách trong lòng xe như những ngón tay cào cấu tảng không khí keo đặc.
Một đêm đầy sao, lạnh cóng. Một cô bé trằn trọc, quay qua quay lại trên giường, quá bồn chồn để có thể nhắm mắt. Ở trường, chiều nay cô giáo đã kể về ông già Nô En, các chú tuần lộc và chiếc xe trượt tuyết của ông ấy, những món quà ông phân phát cho trẻ em...
Chúng tôi là bạn bè thân thiết suốt ba năm học Trung học, năm nào lớp trưởng cũng tổ chức tiệc Noel cho cả lớp tại nhà của một người nào đó luân phiên nhau. Năm ấy là năm chúng tôi vừa tốt nghiệp ra trường mỗi đứa một nơi, kẻ vào Đại Học, người vào Cao Đẳng, đứa thì đi làm, đứa ở nhà chờ sang năm thi tiếp...
Mùa Giáng Sinh, hai vợ chồng nàng có sứ mệnh đặc biệt: hộ tống thân mẫu chàng và thân phụ nàng về Việt Nam. Đi chung đường bốn người. Nhưng đến Sài Gòn, chia thành hai nhóm. Chồng nàng cùng thân mẫu tá túc nhà người bà con ở quận Mười...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.