Hôm nay,  

Sầu Ly Hương Lẻ Bóng

08/11/202409:03:00(Xem: 5060)
blank 

SẦU LY HƯƠNG LẺ BÓNG
 
Phó Tế Nguyễn Mạnh San
 
Chúng tôi có một người bạn rất thân tuổi cao niên, góa vợ đã gần 3 năm nay rồi, sống một mình trong một căn nhà rất rộng lớn với đầy đủ tiện nghi vật chất sẵn có, do người vợ ông làm việc vất vả ngày đêm để tạo dưng ra căn nhà này đã qua đời để lại cho ông ở. Nay các con cái đã lập gia đình ở xa, lâu lâu mới có dịp về thăm Bố một lần và ông cho biết ông rất thông cảm tình trạng của các con ông vì chúng nó phải bận rộn công ăn việc mưu sinh hàng ngày, để mong có đủ khả năng tài chính chi phí nuôi dưỡng gia đình của chúng nó và để có nhiều thì giờ vào việc dạy dỗ, săn sóc các con còn nhỏ tuổi đi học, như ông đã phải từng trải qua nhiều năm trước đây cùng với bà xã khi vợ ông còn sống.

Mục đích duy nhất của chúng tôi muốn viết bài này, là chỉ để thuật lại và chia sẻ cho các độc giả đọc những lời tâm sự từ đáy lòng của ông bạn chí thân cao niên này của chúng tôi, về nỗi buồn đơn độc, đêm ngày ông ra vô căn nhà ở của ông, cũng chỉ thấy có một thân một mình ông thôi.

Ngoài ra nếu nói về công danh sự nghiệp trong xã hội, thì phải kể ông là một trong những người may mắn nhất thành công tại Hoa Kỳ do Thượng Đế (God) ban phước cho ông và cho các con cháu ông nữa. Vì như chúng ta biết ở đất nước tự do, dân chủ, bình đẳng, bình quyền trong xã hội Hoa Kỳ này, mà hàng năm biết bao nhiêu nhân tài tốt nghiệp tại các trường đại học nổi danh tại đây. Nhưng ông bạn chúng tôi đây vẫn được thượng cấp trong sở làm của chính phủ hay trong cơ quan tôn giáo đã ưu đãi và tín nhiệm, để giao phó cho ông những trách nhiệm nặng nề quan trọng hiếm quý trước khi ông được quyền hưu trí.

Thế rồi mọi cuộc vui chơi nào cũng tới lúc tàn và mọi thành công nào trên thế gian này của con người rồi trước hay sau gì cũng trở thành dĩ vãng thuộc bóng đêm. Tuy nhiên theo các bậc tiên nhân cho chúng ta biết sức khỏe và nhân cách con người là 2 điều vô giá và đáng quý nhất trên cõi đời này dù ở bất cứ tuổi nào. Vậy trong 2 điều này, điều thứ nhất ông đã được Thượng Đế đã ban ơn cho ông thân xác khỏe mạnh và lý trí minh mẫn.



Điều thứ nhì về nhân cách hay còn gọi là tư cách con người chúng ta mọi người đều hiểu rõ câu: Nhân vô thập toàn, không có một ai trên cõi đời này được coi là toàn thiện hết. Thế nhưng riêng ông vẫn được đa số người kính nể nhân cách của ông dù sau khi ông đã về hưu, không còn nắm tí quyền hành nào trong tay như trước kia nữa. Đấy là một điều rất đáng quý mà ít ai có được. Vì người ta có câu ví von rất ý nghĩa sâu sắc: Hết tiền là hết tình, hết quyền là hết đặc ân.

Tuy vậy, theo yếu tố tâm lý học, không ai có thể tránh khỏi được sự buồn rầu, cô đơn, thất vọng v.v... Nhưng hãy coi đó như là những cơn gió thoảng thổi tới thổi lui nếu chúng ta nhàn rỗi không có công việc gì để làm hoặc những đêm thanh vắng, ngồi lẻ loi một mình suy tư, thương nhớ những người mình yêu mến nhất mới qua đời, gây cho mình một nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn trong những giây phút đó. Nhưng nên nhớ không phải nỗi buồn nào cũng giống như nỗi buồn nào; buồn vì mất người yêu, buồn vì bị lừa tiền lẫn tình v.v.

Nói tóm lại rất hiếm có nỗi buồn nào hay nỗi cô đơn nào kéo dài muôn thuở và hãy tin rằng thời gian là liều thuốc thần tiên sẽ chữa cho ta vượt khỏi được căn bệnh trầm luân này. Vậy để tạm kết thúc câu chuyện tình cảm cô đơn có tựa đề là "Sầu Ly Hương Lẻ Bóng" trên đây. Nội dung câu chuyện được miêu tả sự cô đơn thầm kín, thương nhớ người vợ chung thủy hết lòng trong suốt 54 năm liên tục sống với chồng, đã qua đời gần được 3 năm nay rồi, qua lời ca diễn tả của ca sĩ Ngọc Lan nói lên sự cô đơn thương nhớ vợ của người chồng tuổi cao niên trong câu chuyện này, do nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc..
 

Video: Nửa Hồn Thương Đau - Ngọc Lan


https://www.youtube.com/watch?v=coXsbKXfPAA 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị Ngâu ăn xong món bún thịt nướng chán chê, còn lại một ít thì không ăn nổi nữa. Chị đẩy những đĩa đồ ăn thừa sang một bên. Nhà hàng này nổi tiếng với món bún chả Hà Nội của miền Bắc dù nhà hàng ở thành phố Sài Gòn miền Nam...
Mây tháng mười cuốn lọn trôi xa, vẫn vô định như tự bao giờ. Sương buổi sáng vờn vợn, sắp tan vì ngày đang lên. Người ngồi ngây, thơ haiku đọng lại từ những mùa thu đã đi qua bỗng trở về không đợi gọi. Biết bao nước chảy dưới cầu… Sao lại hài cú sương thu? Có lẽ haiku ngắn, gọn, và bởi có nhiều thứ đáng cảm về mùa thu trước mặt, không thể dài dòng để còn bắt kịp điệu thu, mông lung đó có thể tan trong khoảnh khắc. Nói mà chi, hay chẳng cần nói nhiều, lúc đó chỉ có làn sương tụ, đọng lại trong hồn là đáng kể...
Hè năm nay Canada nóng hơn mọi năm, ai cũng than thở rần rần. Hễ đi đâu về là tôi chạy xuống ngay basement vì Central Air nhà tôi tỏa khắp nhà và dưới basement lúc nào cũng mát lạnh...
Tính ra, tôi là người quen ba chiều với anh Nguyễn Minh Phúc. Anh là bạn học trang lứa với chị tôi, chị Cẩm Thành. Anh là anh cả của Mỹ Hòa, nhỏ bạn cùng lớp với tôi thời trung học đệ nhất cấp ở trường Nữ Trung Học Quảng Ngãi. Anh là bạn thân của anh Dương Thành Vinh, nhà thơ Trầm Thụy Du, người có “để ý” tôi gần nửa thế kỷ trước...
Nhìn quanh quất trong căn phòng đầy sách vở của anh, bất chợt tôi nhận ra cái ca nhựa đã phai màu thời gian của Tài được đặt kín đáo trên nóc tủ. Ôi cái ca tầm thường dùng để đựng cơm trong trại giam nhưng đối với anh em chúng tôi thì nó rất quý giá, bởi vì nó là kỷ vật còn giữ lại
Khi băng ghế trong công viên của những thành phố lớn từ từ biến mất, tôi nhớ đến mấy câu trong bài hát của Trịnh Công Sơn.“Ghế đá công viên dời ra đường phố. Người già co ro, em bé lõa lồ.”
Mấy hôm nay San Jose mưa dai dẳng cứ kéo dài liên tục không ngừng. Ngoài trời mưa vẫn đổ, mây xám đen nặng trĩu vẫn đang vần vũ bay. Tôi ngồi một mình, bâng khuâng nhìn qua cửa sổ. Hoa trắng trên cây mận sau vườn rung rinh trong gió và run rẩy dưới cơn mưa đang trút xuống. Những cánh hoa mận mỏng manh không níu được cành, buông mình rơi xuống đất, trôi lẫn vào trong đám lá khô...
Vợ chồng chị Bông quyết định bán chiếc Acura cũ với giá 4,500 đồng. Thời buổi dịch bệnh Covid làm kinh tế thế giới đảo điên, mọi thứ đều lên giá ầm ầm, nhà cửa xe cộ nơi nào cũng hot, cũng cao giá. Như thuở yên lành “xưa” thì chiếc xe đời cũ này phải vừa bán vừa cho với giá rẻ bèo...
Bữa cơm trưa văn phòng, nàng kể cho mấy người bạn đồng nghiệp rằng, chiều qua, xe lửa trục trặc, nàng mất gần ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Người bạn đồng nghiệp lắc đầu ngao ngán...
Trời cuối tháng Chín, bắt đầu mùa táo chín, mùa Thu thật sự trở lại Chicago. Khí lạnh và gió heo may chợt tràn về. Loài di điểu từng hàng lớp lìa bỏ Chicago, soi mình dưới đáy hồ Michigan, cùng nhau tìm về vùng đất ấm...
Hồi mới vượt biên vào trại tỵ nạn Thailand, tôi làm thiện nguyện tại văn phòng bưu điện của trại. Cuối giờ trưa hôm ấy vắng khách, nhìn qua cửa sổ thấy chị Ngao và mấy chị cùng lô nhà tôi, đang tụm lại nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng, rồi lại nhìn vào phòng bưu điện như có ý chờ đợi ai. Tôi bước ra ngoài, chị Ngao liền tiến tới:
Vài năm gần đây, càng bước vào tuổi già tôi càng hay sống hoài niệm quá khứ, thường chạnh lòng nhớ tới những điều xưa cũ, như những kỷ niệm, những biến cố, những gương mặt người thân, bạn bè… đã một thời hiện diện trong cuộc sống của mình...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.