Hôm nay,  

Người Bán Áo Quần Lót

23/05/202500:00:00(Xem: 1217)
nguoi ban quan ao 
 
Mở cửa tiệm bước vào, sau quày thu ngân, Không thấy Emily. Christopher ngước lên:

 _ “Anh Danh, hôm nay có hàng mới. Xì líp kiểu phi châu. Độc đáo lắm.”
_ “Phi châu làm gì mặc xì líp. Họ mang ống tre.” Tôi đùa. “Emily không đi làm?”
_ “Cô nghỉ. Hôm nay có kinh, hành nhứt đầu.”

Danh đi làm lúc 5 giờ sáng, ra về lúc 2 giờ trưa, từ sở làm đến đây khoảng 10 phút đường phi thuyền bay. Giờ này vắng khách. Những lúc khác, buôn bán khá bận rộn. Áo quần lót ở đây khắn khít thời trang, từ đồ ngủ may bằng vải lụa trong suốt, nhìn xuyên qua, cho đến hàng bằng kim loại nhẹ, mặc lên  giống chiến sĩ thời xưa mang áo giáp nhưng chỉ lên giường.

Hầu hết khách hàng đến đây vì Emily và  Christopher. Người bàn hàng độc đáo. Họ đẹp, lịch sự, làm việc nhanh nhẹn, không lầm lỗi. Cả hai có trí nhớ phi thường. Không bao giờ quên tên khách. Nhớ tất cả món hàng của mỗi người đã mua. Nhớ luôn ngày sinh nhật và sở thích riêng. Ngoài ra, họ có thể trò chuyện với khách về mọi lãnh vực từ triết lý đến khoa học, từ chính trị đến luật pháp, từ du lịch đến nấu ăn… Khách hàng vô cùng hài lòng.

Cách đây hơn hai năm, vô tình ghé vào tiệm, mua áo ngủ da rái cá làm quà cho bạn gái, từ đó Danh quen Emily. Cùng một thế hệ, dễ dàng bắt đúng tầng số, trở thành bạn.

Danh gặp Christopher trong một dịp ngộ nghĩnh khác. Hôm đó, Danh ghé qua tiệm định mua quần lót. Không thấy Emily, mới biết Christopher thay thế cô hai ngày trong tuần. Tiệm đóng cửa ngày thứ Tư. Nhân lúc vắng, trao đổi vài câu chuyện, Danh thích thú vì Christopher thông minh, khôi hài. Anh bán hàng có giọng nói khàn khàn khác giọng Emily thanh và trong trẻo.

_ “Tôi muốn mua bốn quần xì líp loại mịn màng.”
_ “Để em giới thiệu cho anh loại may bằng da mỏng, bảo đảm mịn như bàn tay thiếu nữ.”

Không nhịn được cười, anh này thật duyên dáng. Danh cầm mấy quần xì líp trên tay, vò nhẹ, luồn ngón tay vào mặt trong, mịn thật, lại mát như da người. Danh thoáng nghĩ tinh quái:

_ “Này Chris, quần này chắc không vừa.” Anh ta quay lại nhìn tôi từ đầu đến chân.
_ “Anh cao một thước sáu, nặng bảy chục ký, cho dù hùng dũng lắm cũng chỉ đến mười bảy phân. Quần này bảo đảm trọn gói hai mươi hai phân. Anh không qua mặt được em đâu.”

Chịu. Anh bán hàng kinh nghiệm, quá rành rẽ kiến thức dài ngắn theo tỷ lệ thân thể. Danh mua đủ một tá.

Tôi bắt đầu ghé qua tiệm thường xuyên, càng ngày càng thân thiết. Tôi rủ họ đi ăn chiều, đi uống rượu hít, một loại rượu xông hơi vào mũi,  đi chơi ở các hành tinh lân cận. Nhưng chỉ đi với Chris hoặc Emily, một người phải ở lại vì bận việc.

Tôi cảm nhận từ ngày quen Emily và Chris, đời sống vui vẻ hơn. Đó là cái bóng chạm đến trước khi hạnh phúc xuất hiện. Mấy tháng gần đây, mỗi ngày tôi đều phải gặp Emily và Chris, nếu không, lòng cảm thấy nhớ nhung, dù ban đêm chúng tôi có thể nói chuyện qua sóng 3D, thấy nhau bằng hình ảnh ảo, nhưng không được cầm tay hoặc thực sự uống một ly bia. Yêu trong bất kỳ nền văn minh nào cũng giống nhau: nhớ vui, buồn lo, nghi ngờ, và cơn thắt tim bất chợt.

Bạn gái cũ của tôi là người cyborg. Janet có trái tim và bộ óc con người, phần còn lại là máy móc. Tình yêu của nàng giống người. Tình dục hoàn toàn điện tử. Nhờ có não nên nhận được cảm giác khi gần gũi nhau. Bạn biết không, thời buổi này, ra khỏi nhà, không biết ai thật ai giả. Ai con người, ai robot, ai cyborg, ai clone. Có lẽ, thế kỷ này không còn ai phân biệt hoặc kỳ thị loại người gì, như trước đây họ không còn kỳ thị màu da. Không ai màng hỏi ai. Thậm chí, căn cước cũng không phân loại.

Nhờ hệ thống điện tử phân tích, Janet biết tôi không còn yêu nàng nữa. Không sai. Tôi đang yêu Emily, nhưng chưa biết phải nói như thế nào với Janet. Con người khác điện tử vì còn lòng thương xót và biết xấu hổ khi sai quấy, dù yêu không phải là phạm tội.


_ “Em biết anh đã hết yêu em.” Mái tóc quăn bung dài hai bên trên làn da nâu sâu thẳm màu mắt đen vẫn làm tôi rung động. “Ngày mai, mình chia tay. Em sẽ dọn ra ở với người bạn. Anh thấy sao?”

Không biết nên phản ứng như thế nào. Nói ra lời đồng ý thì cảm thấy quá tàn nhẫn, dù Danh biết ý chí điện tử kiềm chế tình cảm, Janet sẽ không quá đau buồn. Thôi thì im lặng. Ngôn ngữ đó dễ hiểu hơn. Thật vậy, đêm cuối cùng bên nhau, đêm thứ Bảy, Janet và Danh thức suốt sáng. Hai con cá sống chung trong vùng nước lợ nhiều năm, ngày mai một con ra biển, một con về sông. Đêm nay, hai con kề tình thở bong bóng cho nhau, thán khí đó sẽ nám đen buồng phổi, cạnh trái tim. Tôi nhớ mãi khi Janet bước ra khỏi cửa, phi thuyền taxi lơ lững đậu bên ngoài, không biết vì điện tử hay trái tim, đôi mắt nàng mập mờ màng nước. Ngực tôi nặng nề, đau lâm râm, tê tê, bất chợt kim chích.

Tôi không nắm được tâm ý của Emily. Nhiều hôm chúng tôi ở bên nhau. Nàng lúc nào cũng giống lúc nào. Thân mật, vui vẻ, chăm sóc, nhưng tôi cảm được khoảng cách, tuy ngắn mà lạnh lẽo.

Đến đây, tôi phải thú nhận cùng các bạn, nếu không, sẽ bế tắt. Như kẻ ngoại đạo vào nhà thờ xưng tội với linh mục. Không phải vì tin Chúa, vì cần người chia sẻ tâm sự. Tôi yêu Emily đến nổi chỉ muốn ăn thịt nàng vì tôi không biết phải làm gì cho thỏa cơn điên dại trong lòng.

Càng yêu, Danh càng không dám tỏ tình vì sợ bị từ chối. Danh vui bên Emily trong héo hắt. Sống phập phồng. Cảm giác sợ mất nàng ám toán thần kinh. Danh sung sướng mà u uẩn.

Nhưng rồi, sống có nghĩa là đổi thay.

Tôi muốn tiết lộ với bạn điều này, nhưng để tôi kể thành truyện thì hay hơn. Một buổi tối Danh và Chris đi chơi khuya, la cà những quán rượu dưới phố. Chris húp rượu như uống nước. Danh bắt đầu ngà ngà. Sau khi phi thuyền công cộng thả xuống, họ đi bộ theo con lộ nhỏ trở về nhà.

_ “Anh Danh, sao im lặng quá vậy.”
_ “Anh đang suy nghĩ.”
_ “Chuyện gì?”
_ “Anh có cảm giác em và Emily là hai chị em sinh đôi.”
_ “Gần đúng.”
_ “Nghĩa là sao?”
_ “Em biết anh yêu Emily. Em bắt được sóng tim anh nao nức tín hiệu tình cảm. Em thấy máu anh mất dần hồng huyết cầu tạo ra cảm giác thất bại.”
_ “Anh không thể thiếu cô ấy.”
_ “Anh có biết hai đứa em là người robot không?”
_ “Cái gì?”
_ “Robot không biết yêu. Hai đứa em rất vui khi quen thân với anh. Anh có biết hai đứa em là một không?”
_ “Cái gì?”

Đang nói giọng khàn khàn, Chris đổi sang giọng trong trẻo:

_ “Anh có bao giờ tự hỏi tại sao anh chỉ gặp em hoặc gặp Emily mà không gặp cả hai cùng một lần?”
_ “Thật không?”
_ “Em là người máy, thay đổi hình dạng và khuôn mặt rất dễ dàng. Khi hóa Chris, khi hóa Emily, thay đổi cho đỡ chán. Đời sống robot vô vị lắm. Hư vô của robot còn ghê gớm hơn hư vô của người gấp trăm lần.”

Danh dừng lại, đột ngột ôm Chris, hôn vào đôi môi, say đắm, rất lâu, không kháng cự, nghẹt thở. Danh giữ nguyện vị trí, thở ra, lấy hơi  bằng mũi, tiếp tục hôn. Trời khuya gió lạnh thổi ấm hai thân người. Chris vòng tay ôm cổ Danh, siết mạnh, thân hình uốn éo theo nhịp cảm khoái, dính khít vào nhau, rồi từ từ hình dạng dẻo ra, thay đổi, dịu dàng hóa thành Emily.
                 
Truyện 1,495 chữ. Ngu Yên. 2023
 
Giới hạn phân tích và phê phán.

“Người Bán Áo Quần Lót” có mục đích báo trước, con người trong tương lai không còn khả năng phân biệt thật hay giả. Niềm tin có chân lý vốn đã là huyền thoại, lúc đó trở thành thần thoại.

Và người máy sau thời gian dài bị phê phán không có tình cảm, nhưng rồi một ngày nào đó, họ sẽ tìm được tình tự, học từ cảm xúc của con người. Phải chăng là một loại cảm xúc khác? Cảm xúc điện tử?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thắp nhang tụng thời kinh công phu buổi sáng, tôi mỉm cười đón tia nắng mai đầu Xuân đang lạnh tràn lên chiếc áo tràng và thành tâm cầu nguyện “âm siêu dương thái, dịch bệnh tiêu trừ” cho đệ tử và chúng sanh không phân biệt. Tiếng chuông hồi hướng đưa tôi vào ngôi chùa Tự Tại để được sống thêm một giờ, một ngày hay bao lâu nữa cũng được trong thanh tịnh và an vui.
Để tưởng nhớ đến các đồng bào Việt Nam đã bỏ mình trên bước đường đi tìm tự do Elizabeth Becker (When the War Was Over, 1986) cites the UN High Commissioner on Refugees: 250,000 boat people died at sea; 929,600 reached asylum . Bà Elizabeth Becker trong quyển sách "Khi chiến tranh đã chấm dứt , 1986" dẫn chứng lời của vị Đặc Ủy Tối cao Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc: 250.000 thuyền nhân chết trên biển cả; 929.600 người được tỵ nạn. Tâm trạng hắn lúc đó thật là phức tạp. Hắn vừa hồi hộp, vừa lo lắng, vừa bùi ngùi đứt ruột vì phải xa lìa đất mẹ, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi náo nức khi nghĩ đến mỗi bước đi tới sẽ là những bước đưa gia đình hắn đến gần một chân trời mới đầy tự do và hy vọng… Tất cả mọi người đều bị ếm trong khoang ghe, không được gây tiếng động. Mấy cháu bé đều bị cho uống thuốc ngủ trước đó hết. Trong khoang ghe, tất cả được chia nhau ngồi chen chúc dọc theo hai bên vách. Mọi người đều im lặng.
Biển mùa hạ xanh biếc, màu xanh tưởng chừng như thông suốt từ đáy biển lên tận bầu trời, cái màu xanh mát mắt lạ thường, chỉ nhìn thôi đủ thấy khoan khoái, bao nhiêu bực dọc và phiền não như tan trong làn gió. Hàng ngàn người đang vùng vẫy trong làn nước xanh mát ấy.
Mỗi lần mùa đông trở về với Cali, tôi lại bồi hồi nhớ lại những mùa đông ở một nơi khác. Không phải là những mùa đông êm ả, thân quen của Đà Lạt, nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà là những mùa đông lạnh lẽo, vô cùng khắc nghiệt ở một nơi khác, xa lăng lắc. Nơi chốn đó đã cho tôi bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, nhớ nhung của tuổi thanh xuân. Thành phố nhỏ bé đó có tên là Komsomolsk, ở tận xứ Ukraine xa tít mù, nơi tôi đã sống và làm việc trong suốt bốn năm trời, và cũng là nơi đã hun đúc nên một tình yêu cho mãi đến bây giờ.
Trong tình hình "cấm túc tại gia", hầu hết mọi người ở nhà, không lái xe đi xa, tai nạn xe cộ gần như không có, vì đường nhỏ, đường lớn đều "đường thênh thang gió lộng một mình ta", công ty AllState sẽ hoàn lại 600 triệu tiền bảo hiểm cho những người mua bảo hiểm xe hơi của họ. Hy vọng AAA, Công ty bán bảo hiểm lớn và lâu đời nhất ở Mỹ cũng sẽ theo bước chân của AllState . Điều buồn nhất là theo nhiều ý kiến chuyên môn, phải mất một khoảng thời gian dài, rất dài trước khi cuộc sống trở về bình thường. Coronavirus không chỉ đến rồi đi, mà còn ở lại và tung hoành ngang dọc. Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo.
Cứ mỗi độ Xuân về là Phong nhớ lại một mùa Xuân kỷ niệm vào đầu thập niên 60 lúc chàng đang học lớp Đệ Nhất trường trung học Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho. Thuở ấy, mặc dù theo học ban B nhưng Phong lại rất thích văn chương thơ nhạc nên thường tới nhà cậu 9 Hoàng là cậu ruột của Phong để học đàn vì Cậu 9 rất giỏi về băng cầm và Tây Ban Cầm. Sự giao du của hai cậu cháu thân tình tới độ có lúc cả hai tưởng chừng như là hai anh em mặc dù cậu lớn hơn Phong tới 13 tuổi và ngay cả đứa con trai lớn của cậu là thằng Long chỉ nhỏ hơn Phong có 7 tuổi.
Trời ngả chiều nhưng mặt trời vẫn sáng rực rỡ. Nắng vàng ấm và gió nhẹ khiến phố xá thêm êm đềm tươi mát, mà đường phố vắng tanh chỉ lác đác vài chiếc xe vài bóng người. Đại dịch và chỉ thị giới hạn sinh hoạt đã trả cho thành phố cái thanh bình yên ắng. Ngà nhớ những bức ảnh Sài Gòn xưa đăng trên những trang facebook, cái thuở thái hòa những năm 1930’s, 40’, và 50’s, khi Sài Gòn chỉ nhiều nhất một vài triệu dân và mọi sinh hoạt dường như nhỏ nhẹ.
Gương mặt thoáng nụ cười nhẹ nhưng lộ vẻ mãn nguyện, khi một làn sóng đê mê lan toả khắp thân thể. Smith Baron cảm nhận có bàn tay ai đó ve vuốtthân thể mình, bàn tay vô hình áp lên má và ôm ấp lấy ngực… Smith Baron trở mình, mở mắt vì tiếng con puppy sủa ăng ẳng bên giường, thoáng thấy bóng mờ mờ như nhân dạng người đang bước về hướng cầu thang.
Thiếu Tá Lê Hữu Nhân với giọng nói đều đều, có vẻ mệt mỏi vì mất ngủ, anh tự giới thiệu và nói về quá trình anh đi trình diện vào ngày ba mươi tháng Tư bảy lăm: - Tôi là lính địa phương quân đóng ở Bến Tre trước bảy lăm. Tôi bị đưa đi tù cải tạo tận ngòai Bắc: Hoàng Liên Sơn rồi Lào Kai. Đầu năm tám mươi họ chuyển chúng tôi về Nghệ Tĩnh, Lý Bá Sơ. Cuối năm tám mươi tôi được ‘lệnh tha’ thuôc diện sức khỏe. Đi tù cải tạo ở ngòai Bắc nghề chính của tôi là sẻ gỗ. Tôi bị tai nạn cây đè, gẫy kín xương đùi trái…
Một y tá trong Phòng Chăm Sóc Đặt Biệt (ICU) làm việc tại Bệnh Viện của Đại Học Chicago nói với CNN rằng cô sợ hãi khi nghĩ đến một tuần nữa không biết ICU sẽ ra sao, khi nghe người đứng đầu Cơ Quan Phục Vụ Y Tế Công Cộng Hoa Kỳ nói rằng Chicago là một trong những điểm nóng đại dịch corona đang bùng lên tại Hoa Kỳ. “Số bệnh nhân Covid mà chúng tôi nhận gia tăng nhanh mỗi ngày và tất cả chúng tôi đều lo lắng điều gì sẽ xảy ra khi nó ngày càng tồi tệ hơn,” theo cô y tá không muốn nêu danh này cho biết. Và cô ấy không phải là người duy nhất lo sợ, theo cô. “Khi tôi làm việc trong đơn vị Covid, một số y tá đã không muốn ăn hay uống cả 12 giờ đồng hồ bởi vì họ sợ phải tháo ra và mặc vào dụng cụ bảo vệ cá nhân PPE,” cô đã kể lại như thế. Cô thuật lại rằng rất là khó chịu để nhìn thấy sự tổn thất mà vi khuẩn corona gây ra cho những gia đình không thể thăm người thân đang nằm trong bệnh viện. “Thật là đau lòng cho những gia đình của các bệnh nhân này phải nằm ở nhà trong lúc người thân của họ
Mợ nằm im ắng, nét mặt bình thản. Làn da xanh tái và hai má lõm sâu, mợ không còn là mợ của hằng ngày. Mọi người chung quanh đi lại nói năng lao xao một cách nhẹ nhàng, và lũ trẻ trêu chọc nhau cách đó mươi thước cũng không làm dậy lên được khoảng trống âm thầm chung quanh mợ.
Tiếng kẻng ra chơi vừa vang lên, bọn học sinh ùa ra như ong vỡ tổ, chúng chạy nhảy chơi đùa la hét ầm ĩ quanh căn nhà. Bọn thằng Vinh, Trường, Cảnh… nổi tiếng nghịch ngợm như qủy sứ. Còn tụi con Lành, Lệ, Thúy…thì mê chơi banh đũa, ô làng, nhảy dây…Cả đám học sinh mệnh danh “ Nhất qủy nhì ma thứ ba học trò” nhưng nổi tiếng nhất vẫn là thằng Tèo.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.