Hôm nay,  

Vườn Rác

27/07/202515:52:00(Xem: 1349)

(The Garden of Rubbish)



Vườn rác


1. Ông Gót tuy già nhưng quắc thước, sáng trưng, cảm tưởng như có ánh sáng thắp bên trong gương mặt. Không ai biết ông bao nhiêu tuổi. Bình thường, đôi mắt hiền từ, thỉnh thoảng lóe lên ánh dữ dằn.

Nơi đó trống, vô chủ, ông dựng lên vườn Địa Đàng. Cần người làm vườn, ông Gót mướn Đông theo lối sử dụng người da đen, không trả công, chỉ cho ăn uống thừa thãi, và chỗ ở an toàn. Đông có gương mặt xấu xí, thân thể như đười ươi. Khả năng thông minh dưới mức trung bình, nhưng trung thành. Ngoài trừ sức mạnh, đây là một con thú có lòng tử tế. Đêm nào Đông cũng đi ra ngoài tìm giống cái, đến gần sáng mới về, khiến cho vườn Địa Đàng mất an ninh. Gót cho phép ông mang một phụ nữ vào. Ông gọi vợ là Vá.

- “Thưa ông chủ, mùa xuân trước, trong vườn mọc lên cây táo lạ, vô cùng tươi tốt. Năm nay đã ra trái, bốc mùi thơm bát ngát. Vợ chồng con không dám thử trước nên hái dâng ông trái đỏ đầu tiên này. Ông ăn thử xem.”

- “Thế là có tình nghĩa, có tôn ti. Quả táo thơm thật, da lại láng bóng. Được, để ăn thử ra sao.” Ông cắn trái táo, có thể nghe được tiếng giòn phát ra từ răng, chưa đầy một tích tắc, tiếng nước ướt từ lưỡi nhúc nhích tiết lộ sự thưởng thức chất ngọt từ tốn đang nén lại. Ông ngậm miệng, không nhai, nhắm mắt, ngửa mặt lên, nhúc nhích đầu mũi, cúi xuống, rồi gục gặc. Ông nhả miếng táo ra bàn tay rồi nói. “Ngọt thật. Giòn hơn củ sắn non. Thơm hơn trái cả quả lê. Nhưng không nuốt được.”  

- “?. ?” Đôi mắt dưới thấp nhìn lên kinh ngạc. Không một âm thanh thưa thốt nào.

- “Đông. Làm tốt lắm. Phải biết chờ lệnh của chủ, tôn kính chủ, vâng lời chủ. Tốt lắm. Từ nay, gọi tôi bằng bố. Ừ, táo tuyệt vời nhưng không nuốt được. Vợ chồng con đừng thử.  Nhớ gọi bằng bố.”

- “Sao lại không nuốt được?”

- “Để hôm khác bố sẽ giải thích. Bây giờ, bố phải đi gấp. Phải gặp ông Phất và ông Mét để điều đình quyền sở hữu.” Ông vội vàng bước đi, không quên mang theo trái táo. Cả ba ông trùm này đều là người ngoại quốc đến nơi này làm ăn, thành công lớn, gồm thâu dân chúng. Thỉnh thoảng phải gặp nhau để bàn thảo những khó khăn xảy ra giữa sự tranh giành quyền lực.

- “Sở hữu?… Là gì em biết không?”

- “Không. Ông chủ phức tạp lắm. Làm sao mà biết nổi?

- “Nhớ gọi bằng bố cho quen.”

- “Em không muốn. Tự nhiên sao thành bố. Còn cha mình thì sao?”

- “Thân ăn nhờ ở đậu, gọi bằng bố thì mất mát gì. Bố và cha là hai tên khác nhau.”

- “Em thấy khó chịu.”

- “Vá à, vợ chồng mình sống ở đây an toàn, no ấm, vui chơi suốt ngày, dọn dẹp ít nhiều dơ bẩn như là xỉa răng thôi. Sướng như vậy còn đòi hỏi gì nữa.”

- “Anh Đông. Đừng lớn tiếng nghen. Ai nghe được sẽ đồn đãi khắp nơi. Cây táo mọc ra hai trái. Em hái một trái giấu kỹ rồi. Anh hái trái thứ hai cho ông chủ, à quên, cho bố. Anh muốn thử táo không?”

2. Lúc trẻ, Đông đã có vợ. Ly Thy là một phụ nữ khôn ngoan và gan ruột, có học thức. Chính vì theo Đông mà cuộc sống của nàng ba chìm bảy nổi. Khả năng thông minh, tính toán, bươn chải của nàng không đủ sức kéo trọng lượng ngu dốt của Đông lên, nên nhiều lần rơi xuống thất bại. Xã hội xung quanh người giàu càng lúc càng quá giàu, ăn uống thừa mứa, bỏ rác chất đống như bãi dâu vàng, không phải cho tằm ăn mà cho giòi. Hàng tỷ giòi vàng tròn úc núc ăn nhậu chờ bay lên thành ruồi. Trong khi người nghèo càng nghèo. Nghèo đến nổi muốn ăn rác cũng không được, vì các bãi rác khổng lồ đã được rào kỹ, có lính canh gác ngày đêm. Lính và cảnh sát mặc y phục đỏ, ban ngày dễ nhìn thấy, có gắn lân tinh sáng lập lòe trong đêm, người ta gọi là thiên thần. Danh xưng này không biết để vinh danh hay mỉa mai?

- “Anh à, gia đình chúng ta càng ngày càng kiệt quệ. Không đủ ăn. Không còn gì để ăn. Đói đến nổi em tắt kinh cả năm nay. Chắc vợ chồng mình phải làm chuyện gì khác thường mới có thể trở mình vươn lên?”

- “Có chuyện gì để làm? Khác thường? Việc bình thường anh còn chưa nghĩ ra, nói gì việc khác thường.”

- “Em đã suy tính cả tháng nay rồi. Việc này có thể thành công lớn, miễn anh cứ nghe lời em là được.”

Đông cựa mình trên ghế rồi chúi đầu ra trước, gãi tai. Tằng hắng. - “Anh xin em nghen. Đừng tính chuyện ăn cướp nhà băng. Anh tuy mạnh nhưng chạy chậm lắm.”

- “Ai nói ăn cướp. Bán ma túy loại Heaven. Một thứ thuốc gây mê cực kỳ sướng khoái. ”

Đông giật người xoay ngang nhìn vợ mình, một khối người đứng lem luốc, ốm nhom. Vòng ngực và vòng mông bằng nhau. Ngoài trừ cái miệng cười dễ thương, nàng là một đàn ông ốm yếu, bạc nhược khiến ai nhìn cũng không thể tin tưởng điều gì. Thấy ánh mắt của chồng có một chút ngạc nhiên tiết lộ nhiều mỉa mai, Ly Thy nghiêng đầu, hỏi: - “sợ phải không?”

Bước tới đối diện với chồng, đôi tay gầy gò đặt lên đôi vai gân guốc, nàng nghiêm chỉnh:

- “Ở khu vực rộng lớn của ông Gót này thứ gì cũng có, nhưng chưa có ma túy bạch phiến. Những người muốn tạm lên thiên đàng phải đi qua vùng ông Mét, ông Phất dùng tạm những thứ như thuốc phiện hay cỏ mê.” Nàng nâng cằm ông lên, Đông đang cúi mặt, rồi đưa mặt mình kề sát mặt chồng, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đang thất lạc, nàng nói tiếp: “Ai mà không muốn hưởng thống khoái. Em sẽ tổ chức một hệ thống để họ được hưởng hạnh phúc trong cõi tạm này.”

- “Hạnh phúc?”

- “Loại ma túy bạch phiến này đến từ rừng Amazon Châu phi, có tên gọi là Heaven Fly, nghĩa là thiên đàng bay. Những ai hít vào mũi hay chích vào máu, sẽ bay cao và sống những giờ phút siêu nhiên. Không có thú vui nào có thể thay thế.”

Đông không thể hiếu hết những gì vợ nói. Theo ý riêng của ông, tổ chức hệ thống đĩ thì ít nguy hiểm và có vẻ dễ hơn. Và thống khoái loại này cũng mang lại hạnh phúc tạm, nhưng ông không dám nói. Tại sao không dám nói điều mình suy nghĩ? Tại sao? Vì những gì ông suy nghĩ, đưa ra ý kiến, đối với vợ, dường như đều sai lầm.

Lần sau cùng, ông có sáng kiến về kinh doanh Nhặng. Từ những bãi rác khổng lồ, hàng ngày sản suất ra hàng trăm ngàn ruồi lớn. Bay khắp nơi, rộn ràng và ô uế thành phố. Người ta thành lập công ty trừ chuột, gián, nhưng không thể trừ hết ruồi nhặng ở bãi rác. Có một lần chịu đói mấy ngày, nhịn không nổi, ông đã ăn thử một nắm nhặng, những con mập tròn xanh lè như đầu ngón út. Nhai trong miệng như nhai một nắm hạt ngớt có đầu cánh giòn lợn cợn. Ông cảm thấy rất ngon. Nhìn vợ rang đậu phụng, ông nảy ra sáng kiến, nếu bắt nhặng lớn ướp mắm muối rồi lăn bột chiên giòn, sẽ là một loại thức ăn ngon và rẻ. Một ít muối, chút mắm, ít bột, kiểu buôn bán này gần như không vốn. Nguồn cung cấp vô tận. Người nghèo sẽ mua. Ăn hoài sẽ quen, miễn đừng cho họ biết là nhặng. Sáng kiến này bị vợ la rầy cả tháng trời. Nàng nói, dù nghèo nhưng không làm việc hèn. 

Không ai biết chắc chắn về thiêng đàng thật nên Heaven Fly nhanh chóng trở thành thiên đàng. Hơn chục năm sau, đội ngũ của vợ ông càng ngày càng đông đảo, số lượng ngang ngửa với binh sĩ thiên thần. Vợ ông và mấy cận tướng thường xuyên đào hầm để chôn tiền và vũ khí. Ông sợ hãi, nhắm mắt, không nghĩ đến, không thấy, không nghe, nhưng vẫn bị những giấc mơ giết ông chết nhiều kiểu thảm khốc.

Ly Thy bây giờ sung túc, đẩy đà và quyền uy. Bà muốn làm gì tùy ý. Đông không bao giờ hé môi. Sợ làm vợ phật lòng, nỗi lo lắng, kinh sợ, run rẩy từng giờ đã thắt chặt bìu dái, ông hầu như bất lực khi ở gần vợ. Ông xin phép dọn ra nhà khác, sống riêng. Mặc kệ Ly Thy lăn lộn với các thanh niên ma quỉ. À, trong dân chúng, người ta gọi đám người của vợ ông là ma quỉ, phân biệt với thiên thần. Thế giới nào cũng vậy, siêu nhiên hay thế tục, đều luôn có thiên thần và ma quỉ. Chỉ có những nơi không có con người, thì thiên thần và ma quỉ không bao giờ hiện ra.

Ông Đông có hai người bạn thân, ông Rô và ông Lồ, cả hai đều là người thông thái. Ông Lồ là một chánh án giỏi và tốt. Ông Rô là một nhà kinh doanh thành công. Họ sống đời tuy thăng trầm nhưng theo ý họ quyết định. Rồi một hôm, họ chán ngán đời sống, không có gi hứa hẹn. Họ đi tìm hứa hẹn của thiên đàng bay.

Ngày đó, khi ông Đông thất bại đến cuối cùng khánh tận và có thể bị ở tù. Chính ông Rô đã cho ông một số tiền lớn, không cần trả lại và ông Lồ đã giải quyết những chuyện kiện tụng cho ông. Thâm tình này khiến ông càng đau đớn khi không thể giúp bạn, khi chứng kiến bạn thân mỗi ngày mỗi đi về cõi chết.

Ông không có súng, không tin vào súng, sợ súng. Dù là khu gia cư mất an ninh, ông vẫn ở nhà riêng trong khu Spanish, cách vùng ma quỉ khoảng 15 blocks. Hầu hết đêm nào ông cũng thao thức đến gần sáng. Không có kiến thức để giải đáp tại sao mất ngủ. Chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn ra đêm đen với những hình ảnh kỳ dị, những kỹ niệm không đầu đuôi. Rồi tự nhiên, mặt trời hừng đỏ. Chỉ lúc đó, ông gục xuống.

Đêm có những thứ đặc biệt, mà dù ai diễn tả như thế nào vẫn thiếu.

Mới nhìn đen, thấy một màu mù mờ nhưng cảm giác không phải vậy. Nhìn chăm chăm một lát sau, đen như bầy quái vật lớn nhỏ cử động hỗn loạn tuy có vẻ theo một ý định nào đó. Rồi bỗng dưng khuôn mặt của cha ông từ vô hình xáp lại gần, Những nét hằn đau khổ, ánh mắt thất vọng vẫn còn đó. Đứa con trai duy nhất bỏ học, làm cho gái hàng xóm mang bầu, bỏ nhà đi không luyến tiếc. Khi quay về, ông được đón tiếp yêu thương. Mẹ ông mừng khóc suốt mấy đêm. Đúng. Ông có tội.

Đen tiếp tục diễn ra những chi tiết bất ngờ. Bóng ông Rô từ dưới cửa sổ bên ngoài đưa lên gói tiền mặt. Lẽ ra ông không cần nhận số tiền này vì đã giấu tiền riêng trước khi khai phá sản, nhưng tham. Ôi, tham. Ông có tội.

Ông thường xuyên thấy mình bị hành hạ. Những bóng đen trong màu đen, không biết ai ra ai, nhưng ông cảm giác cái bóng sắp bị giết chính là mình. Bóng đó phải đền tội. Rồi đôi mắt của mẹ khóc lóc, nổ ra như mắt con cá, để lại hai lỗ trống đen thui, sâu hút. Có lúc, ông thấy Ly Thy đòi hỏi nhưng ông bất lực, sợ hãi, và nàng bóp cổ ông nghẹt thở.

Đen chứa đựng bí mật, bản tính và hành vi con người. Cứ mỗi đêm trôi qua, ông hiểu ông thêm một chút.

Buổi chiều hôm đó, nghe tin báo. Đông vội vã chạy vào nhà thương thí, kịp gặp hai người bạn già, ông Rô và ông Lồ, đang hấp hối. Cuối cùng sau những chuyến bay thiêng đàng thì kết thúc bằng chuyến rớt. Nhìn hai thân xác tiều tụy, khô đét nhưng vẫn còn thoi thóp, chịu đựng những khổ đau và hối hận. Ông nắm tay hai người bạn thân thiết, lòng thương xót cho chuyện làm người. Ông có cảm giác, hình như làm người là để bị lường gạt cho đến chết rồi vẫn bị lường gạt sau khi chết.

Ông gọi tên từng người bạn, gọi thôi, biết phải nói gì. Ông Rô và ông Lồ nửa mê nửa tỉnh nhưng vẫn còn nhận ra bạn mình đến thăm lần cuối. Ông Rô hình như đuối sức, chỉ rên rỉ. Ông Lồ khá hơn, biết nắm chặt bàn tay bạn. Rồi mấp máy, “Giúp tôi và Rô chết sớm đi. Kéo dài đau đớn quá.” Đông biết, tuy không còn sức lực để vật vã, nhưng tới cử ghiền mà không có thuốc, nội tạng khó chịu, tâm trí nhức nhối. Nhìn mí mắt hai ông mấp máy, giựt liên hồi, nước mắt chảy, nước miếng trào ra, toàn thân rung kiệt quệ. Ông lấy khăn tay lau mặt cho hai bạn. Nắm chặt hai bàn tay xương xẩu. Ngồi im lặng một hồi. Ông đứng lên lấy ly rót một chút nước uống, bỏ bốn gói bột trắng vào rồi khuấy cho tan. Múc từng muỗng nước đổ vào miệng hai bạn. Chỉ một lát sau, gương mặt hai người bạn dịu lần xuống. Những nếp nhăn nhó giãn ra. Từ từ ổn định, thoáng hiện nét vui. Hai ông đã bắt đầu bay.

Từ giã hai thể xác lép xẹp dưới hai tấm ga trắng đang chờ đợi giây phút sau cùng nhưng họ sung sướng. Ông Đông bước ra khỏi bệnh viện công cộng biết rằng sức mạnh của bốn gói thuốc sẽ ngấm vào toàn bộ thân thể, hai người bạn sẽ ra đi êm thấm khi nhịp tim dừng đập, khi chuyến bay thiêng đàng rớt xuống bất ngờ. Ông quỳ lên thảm cỏ, nhìn lên trời, mây xanh xám nhạt nhòa. Ông chìm vào suy nhược.

Trong tuần lễ sau, có người tìm đến và muốn mướn ông làm công giữ vườn Địa Đàng. Ông Đông nhận lời và vài giờ sau ông mang ít đồ đạc tùy thân đi thẳng vào khu vườn. Một khu vực an toàn luôn có người canh gác ngày đêm, có hệ thống báo động, có chó canh đi tuần. Thực phẩm thì ê hề, ăn không bao giờ hết. Nước uống, nước lon đủ loại, có cả hàng ngoại quốc. Có nhà ở. Có tự do, muốn làm gì tùy ý. Ngày ngày ra dọn vườn, muốn nghỉ lúc nào cũng được. Đúng là địa đàng nơi ông mong ước. Giấc mơ càng hoàn hảo hơn kể từ ngày cô Vá dọn vào.

3. Kéo vai ông Đông thấp xuống, cô Vá nói nhỏ vào tai: - “Cây táo nở ra hai trái. Em hái một trái giấu kỹ rồi. Anh hái trái thứ hai cho ông chủ, à quên, cho bố. Anh muốn thử táo không?”

-Không được. Bố đã dặn không được ăn. Táo nào cũng giống táo. Ngon hơn dở hơn cũng là táo. Thử làm gì.”

Vá trẻ hơn Đông khoảng mười tuổi. Thân hình đầy sinh lực. Thích sống theo bản năng nhiều hơn suy nghĩ. Đông quàng tay qua eo vợ, hai người đi về hướng nhà. Sự hài lòng đời sống có thể thấy nơi bàn tay xoa xoa nhẹ nhẹ trên hông cô Vá.

Sống ở đây an toàn và bình an gần như một trăm phần trăm trong hiện tại và tương lai, nhưng không thể bình thản hóa quá khứ. Cuộc chiến khốc liệt giữa thiên thần và ma quỉ luôn ám ảnh ông. Có những điều gì thao thức, âm thầm nghi hoặc, nhoi nhúc sâu thẳm trong ông. Lòng tin vào ông Gót có phần nào lung lay. Đông cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ bố, người đã giúp đỡ, bảo vệ ông và Vá. Nhưng nghi ngờ là một thứ gì không thể điều khiển, không thể đổi đi, không thể nhốt lại. Nó vẫn đến, mỗi lần đến nó vạch rõ hơn, nhưng vẫn mù sương như đèn xe quét qua rồi trả lại sương mù.

Đêm đó, trong đen sâu lắng không trăng sao. Ông thấy ba bốn đoàn người mang súng chạy lúp xúp, chia nhau nhiều ngả băng qua khu nhà ở của ông và hướng đến khu vực cư trú của ma quỉ.

Hít thở vài hơi, lấy lại sức mạnh từ thời trai trẻ, bất cứ giá nào cũng phải cứu vợ ông. Đông phóc lên trần nhà, mở nóc leo ra, nhanh chóng phóng qua nóc nhà khác. Đúng sở trường của con khỉ đột. Phóng, trèo, leo, nhảy, không bao lâu sau, ông đã đến nóc nhà của vợ, lựa chỗ trên đầu phòng ngủ, ông mở mái nhà và kêu: “Em, thức dậy, bị tấn công.” Kêu đến lần thứ hai thi vợ ông bật dậy.

Nàng mở hết truyền hình bảo vệ an ninh cả trăm  block đường. Bấm chuông báo động vang lên nhẹ nhàng mà hiệu quả vì chạy thắng vào tai những những nhân vật chỉ huy. Lính ma quỉ dàn trận chặt chẽ, mang cả súng chống chiến xa ra ứng chiến.

Bên lính thiên thần đội ngũ tề chỉnh núp sau các chiến xa. Chưa biết bên nào sẽ chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều người tử vong. Người chỉ huy thiên thần ra lệnh tấn công toàn diện.

Chết và chết và chết. Máu và máu và máu.

Đông núp một nơi kín đáo, theo dõi Ly Thy. Vợ ông hiên ngang cùng với đoàn cận vệ xông xáo đến tiếp viện những nơi phòng thủ bị yếu thế. Nàng sử dụng AK 47 và súng lục, nhảy núp leo trèo như con sóc. Đoàn cận vệ và nàng xuất hiện ở đâu là địch quân thối lui ở đó. Một viên đạn xuyên qua bắp tay trái, Ly Thy dùng băng vải quấn chặt nơi bị thương, rồi tiếp tục chỉ huy trận đánh.

Đây là trận chiến quy mô, nhiều tử vong giữa thiên thần và ma quỉ. Kéo dài sang ngày thứ ba, thì ông Gót đứng ra làm trung gian cho hai phe ký hòa ước. Ông Gót ép phe ma quỉ phải dời qua một vùng khác, kinh tế khó khăn hơn, ảm đạm hơn, nhưng bù lại được tự do buôn bán.

Từ đó, nhìn từ bên ngoài, thiên thần và ma quỉ không xâm lấn, động chạm đến nhau. Mạnh ai nấy sống. Chỉ có dân chúng không được tham dự bàn thảo tranh đấu cho lợi ích của họ mà phải gánh chịu những điều kiện hoặc có lợi cho thiên thần hoặc có lợi cho ma quỉ. Thực tế, thiên thần và ma quỉ luôn đấu tranh qua con người, luôn tranh giành sở hữu cái tôi. Những ai suy nghĩ sâu xa hơn, sẽ nhận ra, chính cái tôi điều khiển thiên thần và ma quỉ.

Tuy ít học, nhưng Đông biết cái gì là niềm tin. Cách ông Gót xử lý đối với ma quỉ làm cho Đông ngờ vực điều gì gọi là công chính. Đông rời bỏ phe ma quỉ, cũng không thân thiện đám thiên thần. Ông manh nha một ý nghĩ nhưng không dám nói với ai, tai vách mạch rừng. Từ lúc chứng kiến trận chiến giữa thiên thần và ma quỉ, ông cảm thấy kinh rợn sự tàn bạo chờ chực sẵn trong lòng người.

Bây giờ, Đông chấp nhận và hưởng thụ kiểu sống này. Mọi quyết định, nếu nhỏ thì do cô Vá, nếu lớn thì do ông Gót, Đông không cần bận tâm. Ông luôn cho rằng, có ông Gót quản lý thì sướng hơn.

Dù sống sướng như thế nào trong vườn Địa Đàng không có gì bảo đảm nội tâm của con người hài lòng theo thời gian. Thời gian luôn mang đến sự thay đổi. Cô Vá bắt đầu cảm thấy nhàm chán sự an toàn và bình yên. Nhất là từ khi gặp Ly Thy, phong thái tự do vùng vẫy, kiêu hãnh tự xử của cô vợ lớn, đã khiến Vá mơ tưởng một thế giới mới, náo động, căng thẳng hấp dẫn hơn. Nàng thường xuyên tìm cơ hội đến chơi với Ly Thy. Họ trở nên thân thiện. Vá cảm thấy thú vị mỗi khi ở chung với đám ma quỉ. Nàng muốn ông Đông dọn ra khỏi vườn Địa Đàng.

Ngày này qua ngày kia, không có việc gì làm, Vá như một con chồn tò mò lục loại khắp vườn rác. Tìm kiếm chút niềm vui khi khám phá những vật đặc biệt, những thứ bất ngờ trong đống phế thải chồng chất cao như ngọn đồi. Nơi nào nàng cũng có thể đến, ngoài trừ một góc vườn phía tây, ông Đông cấm nàng lai vãng trong vùng đó. Đứng từ xa, Vá thấy có một cầu thang xoắn đi từ đất lên thật cao, thường xuyên có mây phủ xuống, không biết cầu thang dẫn đến nơi nào. Mỗi khi nhìn, nàng lại tăng lòng tò mò. Sự tưởng tượng càng ngày càng thêu dệt. Cái gì ở trên đó? Có những hôm ông Đông bận dọn dẹp, Vá đã lén leo lên cầu thang, nhưng càng lên cao càng gió lớn, càng lạnh lẽo. Cảm thấy sợ, nàng bỏ cuộc, leo xuống và nặng lòng thắc mắc.

Rồi lòng tò mò đã chiến thắng sợ hãi. Một hôm trời ráo, ông Đông phải đi ra ngoài suốt ngày, cơ hội cho Vá thực hiện ý định. Nàng leo, leo thật cao, cao đến mức nhìn xuống, chóng mặt, nơi ruồi không thể bay đến. Thấy đống rác nhỏ lại, vun lên xinh xắn, nhiều màu sắc trong sạch sẽ và đẹp. Đúng như chị Ly Thy nói, cái đẹp thường khi tính bằng khoảng cách.

Giữa lúc đang quanh quất nhìn, Vá nghe tiếng ông Gót nói chuyện từ trên cao vọng khẽ xuống:

- “Anh Phất, dạo này khí hậu thay đổi, càng lúc càng nóng, sông Hằng bên đó có bị cạn nước không?”

- “Có. Nếu cứ tiếp tục như thế này. Thiện tai, thiện tai, không biết sẽ ra sao?”

Tiếng ông Mét xen vào:

- “Ôi, cùng lắm thì thành sa mạc. Tôi sẽ cho anh một số lạc đà. Này anh Gót, xứ anh tươi tốt, tài sản anh nhiều vô kể, cần gì xây thêm vườn Địa Đàng.”

- “Vườn Địa Đàng không phải là tài sản. Là một thí nghiệm.”

- “Hèn gì, canh gác quá nghiêm ngặt. Anh thí nghiệm thứ gì?”

- “Mức độ thông minh tương tác với lòng trung thành.”

- “Nghĩa là sao?”

- “Con người càng khôn ngoan, càng thông minh, càng hiểu biết càng kém trung thành và ngược lại.”

Ông Phất hỏi:

- “Đây là kết luận hay tiền đề?”

- “Đang còn thí nghiệm.”

Ông Mét thắc mắc:

- “Trọng điểm của phương pháp là gì?”

- “Trái táo.”

- “Trái táo?”

- “Đúng. Một trái táo ngon hơn bình thường. Bị cấm ăn táo, người trung thành thà để táo hư úng, không ăn. Trái táo trở thành trái tội cho bất kỳ hàm răng nào cắn vào, vì bất kỳ lý do gì.”

Ông Phất lên tiếng:

- “Tôi e rằng không phải là thử thách, mà là nhử mồi.”

Ông Mét khẳng định:

- “Tôi nghĩ người ta trung thành vì sợ.”

- “Tôi muốn lòng trung thành tự nguyện.”

- “Có phải Đông là nhân vật bị thí nghiệm?”

- “Đúng. Anh ta là người có bản chất trung thành nhưng hay bị ảnh hưởng bởi người khác. Người ngu thường cảm phục và nghe theo người khôn. Tệ hơn, là nghe theo người ngu khác nhưng họ tỏ vẻ khôn lanh.”

- “Nếu ý anh muốn nói cô vợ của anh ta, thì chỉ cần đuổi cô ấy đi.”

 Nghe đến đây, Vá vội vàng tụt xuống. Lòng căm giận. Nhất định phải rời khỏi nơi này, nhưng bằng cách nào? Vá nhớ đến lời Ly Thy thường nói: “Đàn bà không có sức mạnh thể xác nhưng có sức chịu đựng dẻo dai để thực hiện ý định của mình.”

Mấy hôm sau, Vá kể lại cho chồng nghe. Ông Đông lớn tiếng la rầy cô vợ đã không nghe lời, xâm nhập vào vùng cấm địa. Cô Vá phản ứng kịch liệt. Lúc này, ông Đông thực sự biết vợ mình đang nổi giận. Cô la lớn: -“Chị Ly Thy nói, anh là người khờ dại, hèn nhát, bị ông Gót lợi dụng, mà vẫn cúi đầu vâng lời. Chưa chịu thức tỉnh.”

- “Em à, mình sống ở đây an toàn, cơm no áo ấm. Được bố thương xót, chăm sóc, bảo quản. Sao lại nói là bị lợi dụng.” Cô Vá nhảy phóc lên ngồi trên mặt bàn.

- “Đây là khu vực chứa rác của đám nhà giàu. Trước cổng treo bảng có chữ lớn: ‘Vườn Địa Đàng.’ Bảng nhỏ trên đường lái xe vào, rõ ràng in chữ ‘Vườn Rác.’ Chúng ta ở một góc này, chúng ta là rác.”

- “Anh biết Vườn Địa Đàng là vườn rác, nhưng chúng ta không phải rác. Chúng ta cai quảng rác, quyết định số phận rác. Trong vườn rác, uy quyền của anh không thua gì bố và em chỉ thua anh.”

- “Anh có biết anh là vật thí nghiệm không? Chị Ly Thy nói rằng, anh sẽ bị vắt chanh bỏ vỏ. Cuộc đời anh chỉ để chứng minh một công thức. Chẳng phải là bố với con, là đầy tớ với đại đế. Chi Ly Thy nói đúng. Anh chẳng bao giờ dám bước ra khỏi vườn để tự mình sinh sống tự do, độc lập.”

- “Ở đây mình cũng sống tự do độc lập miễn là nghe lời bố.” Cô Vá nhảy xuống đất, đi ra ngoài, vừa đi vừa vỗ mông phành phạch. “Chỉ có ông mới chịu làm rác.”    

Ly Thy đã từng tâm sự với cô Vá, “Chúng ta có người chồng hèn quá. Lúc nào cũng sợ, mà trước sau gì cũng chết. Sống với thúi. Chết xong về với thúi. Thúi là thứ mà đám ma quỉ của chị không chịu nổi”.

Một hôm khác, Ly Thy giải thích cho cô Vá. “Thúi không chỉ là mùi. Thúi là một loại độc địa. Nó ám vào người, chui qua lỗ chân lông, nhập vào toàn thân thể. Xác thúi thì hồn cũng thúi. Ở lâu ngày với thúi sẽ không còn biết thúi. Thúi trở thành một không khí, tinh thần, một thực tế của sống. Em hiểu không?” Vá không hiểu lắm nhưng tin vào khả năng hiểu sâu biết rộng của Ly Thy. Nàng càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng cảm giác thúi đang thúi hơn.   

- “Em yêu Đông nhưng không thể tiếp tục ở với anh ấy. Chị có cách nào khiến anh ấy dọn ra khỏi vườn rác không?”

- “Em phải biết rõ, một khi ra khỏi vườn Địa Đàng thì sẽ không bao giờ được quay lại. Ra khỏi vườn rác, có nghĩa là vợ chồng em phải làm lụng vất vả, phải đấu tranh cho cuộc sống hàng ngày. Dù rác là rác nhưng khi ăn uống quen rồi, rác là nguồn thực phẩm vô tận và miễn phí.”

- “Em thà chịu đói và đổ mồ hôi làm việc.” Ly Thy ngồi xuống cạnh cô Vá, quàng vai thân mật. Nói nhỏ vào tai:

- “Em phải bắt đầu từ nơi ông Gót ….” Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, gương mặt Vá bừng lên nét kinh ngạc và vui vẻ. Nàng gật đầu nhiều lần. Khi những người nữ âm mưu với nhau, như con gà mái đập cánh bên bờ này, bờ bên kia thình lình giông bão nổi lên.

Ông Đông và Vá hoài thuận lại với nhau. Ông tiếp tục mọi ngày như mọi ngày. Ông không thấy thúi. Thúi là gì? Đêm đêm, thỉnh thoảng ông lên những chuyến bay thiêng đàng xác thịt. Vá tiếp tục chiều chuộng Đông và âm thầm chờ ngày đối phó với ông Gót.

4. Bỗng dưng Vá bị bệnh. Không nặng nhưng ho hen, mệt mỏi, đêm phải ra ngủ riêng, kéo dài cả hai tháng. Sau một thời gian chăm sóc lo lắng cho vợ, ông Đông cảm nhận cơ thể mình căng cứng mỗi khi xức dầu lên làn da trắng như hột gà và đấm bóp những bắp thịt gợi cảm.

Đêm đêm nằm một mình, bức xúc trở thành toàn thể những gì ông có thể suy nghĩ. Nhớ đến thân thể mềm mại của vợ và thân thể chắc nịch lông lá của Ly Thy. Đêm càng dài ông càng thất lạc vào những gì chưa bao giờ nghĩ tới.

Cô Vá báo tin đã hết bệnh. Đông vui vẻ không thể tả. Ông tắm rửa hai ba lần, giặt sạch chăn mền rồi dọn về phòng ngủ với vợ. Sau bữa ăn chung tuyệt diệu vì trong một thời gian dài ông phải bưng cơm vào phòng cho cô Vá ăn riêng. Cô đòi hỏi như vậy. Ăn riêng, ngủ riêng là hai việc ông không thích nhưng vợ muốn, đành thôi.

Đêm nay đi ngủ sớm, cô Vá nhắc rồi đi vào buồng. Ông Đông định đi theo nhưng nghĩ rằng, phải chờ đêm tối. Giờ này, mặt trời còn thách thức chưa rơi vào chạng vạng. Ông bắt ghế ngồi nhìn ra cửa, vừa huýt gió vừa theo dõi bước đêm. Mẹ kíp. Chậm như rùa. Nhưng chờ đêm là chờ lãng mạn, chờ lên vài chuyến bay cao và xa, chờ nghe tiếng kêu như mèo của Vá.

Trong phòng chờ, cô Vá nằm lăn qua lăn lại. Lòng thoải mái. Kế hoạch làm sao cho ông Gót tự ý đuổi Đông ra khỏi vườn Địa Đàng, đã đến hồi kết thúc. Giờ đây, âm mưu giả bệnh của nàng do Ly Thy đạo diễn đã sắp thành tựu. Nghĩ đến lúc được rời khỏi vườn rác ra đi, Vá thấy lòng nô nức. Một cảm giác tự do chưa chính thức đang phất phới trong không gian.

Đêm. Lãng mạn. Ông cởi hết áo quần. Đứng tần ngần. Còn đứng đây chi? Chờ chuyện gì? Sợ? Tại sao sợ? Sợ thất vọng? Sợ không vừa ý? Này, cứ hùng dũng tiến vào như đêm tân hôn. Ông hít một hơi dài, bước tới, đẩy cửa phòng. Trước mặt ông là một cảnh tượng, biết diễn tả sao đây.

Cô Vá khỏa thân trắng tuốt nổi bật lên tấm ga giường màu đen. Đông nhìn, sừng sững, nhìn, tim nhảy múa. Nhìn kỹ, thấy Vá kẹp trái táo giữa háng và trái táo dường như bị kích động, rung rinh.

- “Anh Đông, không được dùng tay, anh phải ăn hết trái táo rồi mới đến phiên em.”

Ăn hết trái táo, ông chỉ cần đớp ba miếng là xong. Hít hơi, bước thật nhanh đến gần chân giường, Đông trườn người lên tấm ga đen. Thân thể trượt tới. Hai tay ông sắp xuôi theo hai bên. Một con thuồng luồng rẽ nước về cố quận. Đầu ông hướng vào khoảng trống giữa hai chân của Vá. Miệng ông mở ra, nhắm vào trái táo.

Cụp. Miếng táo đầu tiên cắn hơn một phần ba trái gọn lỏn tuột vào cuốn cổ. Ông ngẩn đầu lên để nhai. Nhìn thấy vợ nhắm mắt tê dại.

“Đông.” Tiếng ông Gót vang lên. Một cái gạt chân cho người đang chạy gần tới đích. “Con đã phạm tội.” Ông Đông gục đầu xuống tại chỗ. Im thin thít. Cô Vá vội giật cái mền quấn kín thân thể. Nằm bất động. Qua cơn sợ, Đông cảm thấy xấu hổ. Xấu hổ vì không nghe lời chủ thì ít mà xấu hổ vì hành động của mình thì nhiều. Hối hận? Có hối hận nhưng bứt rứt nhộn nhạo hơn. Tiếng ông Gót vẫn tiếp tục: “Bố cho con hai chọn lựa. Một, nếu muốn ở lại Địa Đàng, con phải giết vợ con, người đã đưa con vào tội lỗi. Đau đớn này là cách đền tội.” Tự trong thâm tâm Đông một luồng khí nóng bốc lên. Ông muốn chồm dậy như Ly Thy chống cự quyền lực thiên thần. Làm sao có thể chọn ông Gót, Vá là một thực tế cụ thể cho ông niềm vui sướng. Tiếng ông Gót giận dữ vang lớn hơn: “Hai là, vợ chồng con phải dọn ra khỏi Địa Đàng ngay chiều hôm nay. Con tự mình giải quyết đi. Phạm tội được thì phải đền tội hoặc sống với tội.”

Còn miếng táo ngọt mắc ngang cuốn cổ, không bao giờ có thể nuốt xuống, cũng không thể nhả ra. Bạn có bao giờ mắc cổ nỗi hy vọng bao bên ngoài niềm tuyệt vọng chưa?


Truyện ngắn. Ngu Yên.
(5740 chữ)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chị Hai đã uống một ly nước đầy và đi làm việc tiếp. Đoan vào lại chỗ của mình. Như một phản xạ, Đoan lại cho tay vào túi, làm như tìm xem trong đó có sót lại một viên kẹo chăng. Mơ hồ, Đoan nhớ ngày xưa Đoan hay ví một hành động “vớt vát” nào đó như là “tìm con cá sót lại trong chiếc giỏ của cô Tấm.” Mắt Đoan cay cay. Bỗng như thấy mình đang đi vào lại đường cây còng. Mùa mưa, những chiếc lá trên cao đọng nước, rũ nhè nhẹ xuống tóc Đoan, nghe mát. Hai túi áo blouse lúc nào cũng đầy kẹo. Đoan vào trại bệnh. Những dãy giường đầy người. Thay băng xong cho ai, Đoan tặng người ấy một viên kẹo
Ở đây tôi chỉ muốn đưa một vài nét chính của các môn Khí công mà tôi đã tập qua, để người đọc theo đó sẽ chọn được một môn pháp thích hợp cho mình tập. Chả thế người xưa thường hay nói “Tùy bịnh chọn công“, tùy theo thể chất và sức khoẻ mà chọn cách tập Khí công.
Ngày tựu trường năm nay, trường Việt Ngữ Suối Mở Offenbach đón tiếp 14 học trò mới với tuổi tác, trình độ tiếng Đức, tiếng Việt chênh lệch khá nhiều. Tạm thời, cô giáo gọi lớp này là Lớp Mới. Giờ học đầu tiên, cô giáo chưa thực sự “dạy” chữ, chỉ “dỗ” các học trò. Hy vọng học trò sẽ thấy học tiếng Việt không khó lắm và tìm thấy niềm vui khi đến trường Việt Ngữ mỗi thứ Bảy. Chờ cho học trò tìm chỗ ngồi xong, cô giáo giới thiệu mình, và tập cho học trò chào hỏi. Nghe các em đồng thanh: “Con chào cô giáo”, lòng cô giáo rộn lên niềm vui, liên tưởng câu châm ngôn “tiên học lễ, hậu học văn” mình được học ngày xưa.
Cô vẫn nhìn thẳng phía trước, không nhìn ngang nhìn ngửa. Anh liếc nhìn cái túi xách giữa hai đùi cô, thấy cộm lên, nghĩ rằng trong ấy có một khẩu súng ngắn, đã lên đạn, lát nữa sẽ kề vào thái dương của anh. Anh nín thở.
Tháng tư 1976, sau một mùa đông ở North Dakota, vừa có bằng lái xe, tôi bỏ việc, bỏ lại một vùng quá bình an, quá tử tế, nhưng cũng quá cô quạnh này, đi thẳng về hướng tây...
“Anh nhớ đến dự lễ trao đẳng cấp Đại Bàng cho thằng con em nha! Để mừng cho em và cháu…” Tôi nhận được điện thoại như vậy từ C., một người bạn trẻ có con trai là hướng đạo sinh thuộc Liên Đoàn Trường Sơn, được nhận danh hiệu Đại Bàng vào ngày 16/08/2025. Đã lâu rồi, kể từ khi hai thằng con ngưng sinh hoạt hướng đạo để đi học đi làm, tôi không có dịp trở về thăm lại liên đoàn. Công việc thì nhiều, thời gian thì ít. Nhưng lần này thì không từ chối được rồi!
Đó là tháng 6-1989, lần đầu đến New York và vào một bảo tàng viện nổi tiếng ở đây, tôi tình cờ, tới chỗ treo một bức tranh trừu tượng khổng lồ, cao khoảng 2 mét, ngang khoảng 6 mét. Tôi kinh ngạc với sự giàu có ở đây, bảo tàng viện này dành riêng ra một căn phòng lớn, đơn giản, sang trọng, chỉ để trưng bày một bức tranh đó...
Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp chiều ngày hai mươi, giáp Tết. Lý do, mang theo hàng không giấy phép. Thế là tiêu tan hết vốn lẫn lời mà tôi chắt chiu, dành dụm gần cả năm nay. Nhớ đến mẹ và gia đình trong những ngày Tết sắp tới, tôi vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Xui rủi, biết trách ai. Tiễn, anh phụ lơ, đã cẩn thận cất dấu hàng cho tôi, vã lại anh cũng quá quen biết với đám công an trạm kiểm soát. Không ngờ chuyến nầy bọn công an tỉnh xuống giải thể đám địa phương, nên tôi bị “hốt ổ” chung cả đám. Đây không phải là lần đầu bị bắt, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đi chuyến vốn lớn như vầy. Năm ký bột ngọt, năm ký bột giặt, hơn chục ống thuốc cầm máu và trụ sinh hàng ngoại. Bột ngọt, bột giặt không nói gì, nhưng hai thứ sau hiếm như vàng mà giới “chạy hàng” chúng tôi gọi là “vàng nước”. Nên thay vì đưa về khu tạm giam huyện chờ lập biên bản, hồ sơ xét xử tôi nghe bọn công an thì thầm, bàn tán giải thẳng về khám lớn tỉnh Rạch Giá.
Quỳnh Lâm báo tin sẽ đến Đức trong tuần lễ đầu tháng 10. Nisha vội vàng thu xếp “sự vụ lệnh“ để công du sang Đức. Nisha lo đi chợ sắm sửa đầy mấy tủ lạnh, tủ đá, để mấy cha con sống còn trong thời gian nữ tướng đi xa. Chúng tôi hồi hộp quá, ngày nào cũng thư từ, nhắn nhủ, dặn dò đủ điều tẳn mà, tẳn mẳn. Điện thư qua, về hoa cả mắt. Thư nào chúng tôi cũng nhắc nhở nhau giữ gìn sức khoẻ, vì đứa nào cũng “lão” rồi. Khi gặp nhau, tụi tôi nhất thiết phải đầy đủ tinh thần minh mẫn trong thân thể tráng kiện. Có hôm, đến trưa, chưa nghe tăm tiếng, tôi sốt ruột, xuất khẩu làm thơ... bút tre:
Trâm gật đầu nhè nhẹ. Đoan nghĩ thật nhanh đến một cảnh diễn ra mỗi đầu tháng trong sân trường. Nơi đó, các sinh viên xúm xít cân gạo và các loại “nhu yếu phẩm”, mang phần của mình về nhà. Rồi thì trong khu phố, cảnh những người dân xếp hàng “mua gạo theo sổ” cũng diễn ra mỗi ngày. Nói “gạo” là nói chung thôi, thật ra trong đó phần “độn” chiếm đa số. Phần “độn” có thể là bo bo, có thể là bột mì, cũng có thể là khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô. Nồi cơm nấu từ gạo và một thứ khác được gọi là nồi “cơm độn.” Mỗi ngày hai bữa cơm độn. Bo bo thì quá cứng vì vỏ ngoài chưa tróc, nấu trước cho mềm rồi cho gạo vào nấu tiếp, trở thành một “bản song ca” chói tai. Khoai lang hay khoai mì xắt lát phơi khô thường bị sượng, ghế vào cơm rất khó ăn. Chỉ có bột mì tương đối dễ ăn hơn, vì người nấu có thể chế biến thành bánh mì, nui hay mì sợi
Mùa đông, tuyết đóng dầy trên mái nhà. Ấy là lúc bà ngoại cũng lo là lũ chim - những con chim của ngoại - sẽ chết cóng. Nhưng bà không biết làm gì để cứu chúng nó. Ngoại đi tới đi lui từ phòng khách qua nhà bếp. Thở dài. Rên rỉ. Rồi lẩm bẩm, “Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng.” Bà ngoại tội nghiệp những con chim chết lạnh. Sinh nhật ngoại, chúng tôi chung tiền mua quà. Một con sáo trong chiếc lồng tuyệt đẹp. Bà ngoại cưng nó hơn cưng chị em tôi. Cho nó ăn, ngắm nghía bộ lông đầy màu sắc của nó. Chăm chú lắng nghe tiếng hót véo von lúc chớm nắng bình minh và buổi hoàng hôn nắng nhạt. Rồi một buổi sáng nọ tiếng chim thôi líu lo. Bà ngoại chạy ra phòng khách. Hấp tấp tuột cả đôi guốc mộc. Con chim sáo nằm cứng sát vách lồng. Hai chân duỗi thẳng. Cổ ngoặt sang một bên. Con chim của ngoại đã chết. Bà ngoại buồn thiu cả tuần lễ. Bố mẹ tôi bàn tính mua con chim khác. Bà gạt ngang.
Tôi là người viết báo nghiệp dư. Từ khi khởi viết vào năm 1959, tay cầm viết luôn là nghề tay trái. Tôi sống bằng nghề tay phải khác. Cho tới nay, nghề chính của tôi là…hưu trí, viết vẫn là nghề tay trái. Tôi phân biệt viết báo và làm báo. Làm báo là lăn lộn nơi tòa soạn toàn thời gian hoặc bán thời gian để góp công góp sức hoàn thành một tờ báo. Họ có thể là chủ nhiệm, chủ bút, tổng thư ký, thư ký tòa soạn hay chỉ là ký giả, phóng viên. Nhưng tôi nghĩ người quan trọng nhất trong tòa soạn một tờ báo là ông “thầy cò”. Thầy cò ở đây không có súng ống hay cò bóp chi mà là biến thể của danh từ tiếng Pháp corrector, người sửa morasse. Morasse là bản vỗ một bài báo cần sửa trước khi in.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.