Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh

03/01/202000:00:00(Xem: 5673)

 

 

 

MỘT MÌNH. NHƯ MƠ

 

… Bất bị nhân khiên xả
Thử tâm chung bất dao…

Nguyễn Du

 

 

Mênh mông mặt hồ trắng

Vô vọng sóng

Giấu ai trong nỗi một mình

Ơi ánh trăng câm…

 

Nhẹ tiếng bóng. Xô tôi

Tiếng lá thở dài tiếng gió

Đêm va vào tối

Những nỗi cô đơn

Chạm nhau. Không lời

 

Ném xuống

Tia nhìn hoài niệm

Mặt hồ thời gian

Gợn lên tiếng chào

Những vì sao tiền kiếp

Không nguôi lời sáng. Để đêm nay…

 

Ném xuống

Những hạt lệ

Sóng nụ cười lay động

Tưởng lòng ta xưa

Soi tỏ lại cùng trăng. Niềm yêu dấu cũ…

 

 

 

 

 

Ném xuống

Những hạt buồn vỡ tan

Mặt hồ giấc mơ

Lan tỏa những vòng tròn đồng tâm

Thao thức một điểm

Nhịp tim vừa thức

Gọi tên người, Ban Mai tinh sương…

 

Ô dường như đêm nay

Đâu nói chuyện một mình…

 

2019

 
***


Tranh Đinh Cường - Ngoài Trời Mù Sương
NGÔN NGỮ XANH ĐINH CƯỜNG

 

– Thử vạch một đường xem tới đâu…

(thơ Đinh Cường)

 

 

Dường như

Đó là đường biên vô tận của mầu xanh

Người họa sĩ thao thức cõi bình lặng

Những mảng mầu nức nở

 

Chiều ấy rất nhiều gió

Đàn chim nhớ phố bay về(1)

Trên tháp chuông trên hàng cây già

Chiều Sài Gòn những hạt mưa xanh

Rơi vào mắt cô gái hai mươi. Sững lệ

Tôi yêu mầu xanh từ ngây thơ ấy

Từ tranh người mầu sắc cũng chiêm bao

 

Ký ức mới như vệt mầu vừa phết

Như còn đó thời gian

Những chàng lãng tử đi qua

Những bước chân phác thảo

Xanh trời. Xanh tiếng đàn đêm. Xanh gió cao nguyên(2)

Mầu xanh một thời của những bản tình ca

Chứng tích những trái tim pha lê. Long lanh và dễ vỡ

 

Cuốn vào giấc ngủ bầy chim

Giữa kiêu hãnh nụ hoa đỏ và nét cong run rẩy dưới tà áo

Những mảnh trăng xà cừ

Phản chiếu từ ánh mắt cô gái. Thẳm xanh và im lặng(3)

Có thể mùa hoa ấy cô chỉ đến một lần thôi

Trên tay đóa quỳ vàng, quà tặng của một chàng thi sĩ

Hạnh phúc như viên đá xanh trên ngực. Topaz mầu biển

                                                                                   tự do

 

Cho tình yêu cất cánh

Buổi chiều nâu. Và ảo ảnh của họa sĩ nhảy múa(4)

Mọc lên hoàng hôn tím

Khung tranh rạn vỡ những chân trời

 

Mải miết. Đường xanh rất buồn

Nơi dòng sông Potomac

Ánh mắt người từng ngày rơi xuống. Hạt lệ Đà Lạt

Khúc hoài hương vỗ sóng(5)

Những cánh chim ngược gió. Thổ giọng tuyết khô

Người hát bằng sắc mầu thao thiết quê hương một thời

                                                                           khói lửa(6)

Người hát bằng đường cọ mềm đong đưa tán lá

Trong giấc mơ của loài chim. Phố xanh yên bình

                                                                          mộng mị(7) 

 

Mộng du vào đường rung âm thanh

Khoảnh khắc sắc đêm

Ngân nga bóng tối. Ngân sóng núi đồi. Ngân muối mặn lệ

Cũi phố và những con chim mầu đỏ(8)

Cắt đêm mảnh mảnh thủy tinh         

Lóe sáng nơi tháp chuông góc trời xa  

Như có thể, tôi sẽ thắp lên trên ấy những đóa bluebell

                                 để rơi xuống nhạc chuông xanh biếc               

Hợp âm những nét cọ ẩn chìm lưới phố(9)

Tôi thấy mình ngồi yên trong giáo đường khuya

Dưới bàn tay vỗ về của thánh ca

Vĩnh hằng nỗi cô đơn và những ra đi

Ban mai của tôi. Trôi ra ngoài khung tranh buồn thẳm(10)

 

 

 

 

 

 

 

Dường như

Đường vạch buồn nghi vấn

Trên nửa vầng trăng đầy mầu sắc trần gian

Và có phải rất cao nên người không nghe được

Hồi chuông lúc nửa đêm. Và quên mất giờ về

Chắc trong khung cửa sổ gầy kia có người thắp đèn

                                                                              ngồi đợi

Đèn chờ nhau nên hy vọng ánh xanh(11)

 

Dịu dàng ẩn mật

Trong tỉnh thức giấc mơ. Cô gái có con mắt cá không

                                                                      bao giờ ngủ(12) 

Đó là bức tranh tôi muốn treo lên

Trên tường. Nơi chiếc ghế tôi vẫn nằm viết những bài thơ

                                                                        về giấc mộng

Cho tôi thấy những đường chim bay

Tha mây về đầy căn phòng(13)

 

Đó là ngôn ngữ xanh. Và. Tín ngưỡng xanh

Trả lại cho tôi thời gian

Lúc người ta còn tin vào những chuyện thần tiên,

           những lời thơ nói về vẻ đẹp vĩnh cửu. Của trái tim

 

Mùa thu, 9.2014

 

 

Cảm xúc từ những bức tranh của họa sĩ Đinh Cường:

 

(1) Phố Sài Gòn; (2) Thời Ở Dran, Lạc Lâm, Tiếng Đàn Dưới Ánh Trăng; (3) Đêm, Thiếu Nữ; (4) Hoa Quỳ Rừng; (5) Nhà Bên Sông Potomac, Đà Lạt Nostalgia; (6) Chân Dung Tự Họa, Dấu Tích; (7) Phố, Chim Yêu Dấu, Thành Phố Xanh; (8) Chim Đỏ; (9) Để Nhớ Nhà Thờ Dran; (10) Nguyện Cầu; (11) Phố Đêm; (12) Mật Ngôn; (13) Chim Tha Mây.

 

 

*** 

 

SÁNG. TỐI

 

 

1.

 

Tôi đã mở cửa ban mai. Bằng nụ cười  
Tôi đã đóng cửa ban mai. Bằng tiếng khóc
Thì đâu là nơi. Của ánh sáng. Của bóng tối
Ngoài tôi

 

 

2.

 

Tôi che ánh nắng
Để tìm một bóng mát

Qua khe hở của tấm màn
Sót một đường sáng mong manh

Đường chỉ sáng. Long lanh hơn cái ánh sáng nó che
Cũng tựa như vậy. Khi tôi ngồi trong bóng tối

 

3.

 

Đừng bật thêm đèn nữa

Ngày đã sáng lắm rồi

(Xin lỗi) hay vì con mắt tôi

Đã quen rồi bóng tối…

 

2002

 

 

 

 

 

 

4.

 

Người vẫn không ngừng
Nhóm lửa câu thơ
Đôi khi. Sểnh cửa
Gió lọt vào bóng tối

Vẫn trên con đường
Vẫn bình minh bầu bạn
Sao có khi
Người để sau lưng mình. Ánh sáng?

 

2013

 

*** 

 

NHỮNG NGÀY NẰM BỆNH


Bầu trời chỉ vừa đúng một khung cửa
một mét nhân một mét hai nắng buổi sáng
và cũng chừng đó mét vuông
cho gió buổi chiều
buổi trưa thì thành cái lò nướng
lửa nắng hướng tây
từ khi có dịch cúm gà
không còn nghe tiếng gà gáy mỗi sớm

từ phía nhà tù vọng sang
chỉ còn mảng cựa quậy nhất là bóng lá
đổ vào vách nhà bên
động đậy cái nhìn chay tịnh
…, rồi tiếng nhạc quen quen
từ phòng đứa con trai
…, rồi tiếng chân chồng tôi
bước vào phòng mỗi trưa mỗi tối…
riết rồi tôi chỉ còn là cái tai

nghe ngóng tiếng động
Và. Chờ.

có lúc mỏi
muốn gõ vào đâu đó
một tiếng kêu
một tiếng kêu
…, cơn bệnh là nhà tù
giấc mơ tôi là đôi cánh
– Cánh của chim cánh cụt –

 

Sài Gòn,1998


*** 

 

HẠT THỜI GIAN


Ngày Thứ Hai. Khóc
Khóc như chưa từng
Ngày Thứ Ba. Khóc
Khóc dài xâu chuỗi
Ngày Thứ Tư. Khóc
Khóc cong dấu hỏi
Ngày Thứ Năm. Khóc
Khóc mòn hơi mắt

Trĩu nặng ngày Thứ Sáu
Đẫm lệ và quay đi

Ngày Thứ Bảy
Đoanh tròng phút giây biển muối

Ngày thứ n, khóc
Người diễn viên tập hoài
Một vở kịch. Một hồi. Y hệt như hồi tôi đang sống

Buồn buồn

Sẽ phải tìm đến ai khi người duy nhất có thể khiến ta ngừng rơi lệ lại là người khiến ta khóc?*

 

12.2014

 

 

* Who do you turn to when the only person in the world that can stop you from crying is the one making you cry?  (Khuyết danh)

 

*** 

 

HÃY TRỞ VỀ ANH NGHE

 

 

Hãy đem tôi vào lời anh đang nói

Những điều tôi, sẽ được cất lên

 

Hãy đưa tôi vào buổi sáng anh đi

Tôi sẽ chỉ nơi. Đêm còn ủ giấc mơ

 

Hãy đem tôi vào thời gian anh cất kỷ niệm

Tôi sẽ gìn giữ. Những điều anh có thể quên

 

Hãy đem tôi vào cõi mộng mơ

Sợi tóc xanh thần chú

Gọi anh tuổi hai mươi trở lại

 

Hãy đem tôi vào nỗi u buồn

Tôi sẽ im lặng. Cùng mực thời gian bôi xóa

 

Hãy đem tôi vào nụ cười

Tôi sẽ giữ lại cho anh ít nhiều. Hạt lệ

 

Hãy rơi xuống hạt nước mắt

Em sẽ đưa anh về

Thềm khuya mọc những ánh sao

Hãy trở về trở về anh nghe

Bên em. Bước chân của gió

Chúng ta cùng thắp nửa vầng trăng diễm ảo. Đêm xanh

 

*** 

 

LẠ LẪM XỨ NGƯỜI

 

Cùng Bảo Chương

 

 

Lạ lẫm xứ người

Học ăn. Học nói

Học gói tâm tư

Học mở nụ cười

Chắt chiu niềm vui

Để dành kể lể

Cùng cha cùng mẹ

Cùng bạn quê nhà…

 

Lạ lẫm xứ người

Nước mắt mình khóc

Dường mặn hơn xưa

Tiếng cười mình vừa

Thốt ra, bỗng lặng…

 

Lạ lẫm xứ người

Nhìn ngược nhìn xuôi

Đôi khi bâng quơ

Lạc hai con mắt

Nghe tin nghe ngờ

Đôi khi thẫn thờ

Hai tai điếc đặc

Chào nhau, câu lơi

Bước đi tất bật

Cái nồng cái ấm

Lạ quá, xứ người

 

 

 

 

 

Mẹ đi líu ríu

Theo con tới trường

Con dẫn qua đường

Dặn dặn dò dò

… mẹ ơi mẹ nhớ

đèn trắng* đèn đỏ…

Lại nhớ ngày xưa

Đưa con đi học

Lần đầu, mẹ dỗ

hoài con vẫn khóc

Giờ con dẫn mẹ

đi học. Con cười.

(Làm) mẹ buồn muốn khóc

Ô hay!

 

2007

 

 

* Đèn trắng hình người, dành cho người đi bộ qua đường.


***

 

QUÊ NGƯỜI

 

 

Ấp úng những điều mới mẻ

Gượng cười mà đứng mà đi

Chờ nghe quê người bén rễ…

 

Một mình sáng nay trong nắng

Một mình đi trong thầm lặng

Riết rồi một mình, cũng quen…

 

Quen rồi, nhịp đi hối hả

Quen rồi, lạnh tanh xứ lạ

Nhìn nhau gió thoảng mây bay…

 

Đôi khi mềm lòng ngồi nhớ

Bao điều ngày xửa ngày xưa

Có gì trong tim, như vỡ…

 

Quê người nắng nồng gió lạnh

Quê ta dưới vòm mây trắng*

Nhịn lòng. Ngó cánh chim bay…

 

Quê người xuân dậy cờ hoa

Chân mình quen hơi đất lạ

Ngậm đau một nỗi nhớ nhà…

 

2010

 

 

* Nơi chiến trường xưa có vị tướng Trung Hoa đã chỉ vào trời xa mà nói với quân lính rằng: dưới vòm mây trắng kia là nhà ta…

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
Ngày săn giặc, ngoại biên tây tiến / Đêm Hạ Lào, tác chiến viễn phương / Ba lô, súng trận, sa trường / Tiếng quân reo, dấy biên cương ngút ngàn
Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt một thời xưa ta ở nơi đâu trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc
Vĩnh Hảo, vốn dĩ là một nhà văn đa tài, từ cuối thập niên 1980's với những những tác phẩm mà chúng tôi ưa thích như: Thiên Thần Quét Lá (tập truyện), Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài), Cởi Trói tập I & II (truyện dài), và Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện), v.v... Ngoài ra, ông là một nhà báo, nhà thơ và hơn hết là một hành giả Đạo Phật nghiêm túc, từ tốn và chuẩn mực. Chúng tôi may mắn được xem ông như là một pháp hữu thân tín. Những gì cần nói, ông nói; những gì cần làm ông làm; thậm chí những gì im lặng, ông lại im lặng cũng vì lợi ích chung và cho số đông. Ông vốn nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng nổi bật trong những gì ông để ý đến từ văn hoá, nghệ thuật, Phật giáo đến công cuộc hoằng pháp, và kể cả việc làm từ thiện ở miền sâu, miền xa tại Việt Nam.
Langston Hughes là một thi sĩ da đen nổi tiếng của Mỹ. Bài thơ này được xuất bản năm 1930, thời điểm của cuộc Đại Suy Thoái. Người da đen khi ấy vẫn chưa có quyền bình đẳng như bây giờ. Phải đợi đến phong trào Civil Rights vào thập niên 1960 luật pháp mới cho phép họ ăn chung bàn, ngồi chung chỗ với người da trắng... Bây và cả chủng tộc bây Hãy nhìn xuống nơi bây đang sống Mà xấu hổ. Hãy nhìn xuống những người da trắng Rồi nhìn lại mình Mà xấu hổ Rằng cái nghèo vẫn ngửa ngay ra đó, Rằng con ngu cái dốt cứ đẻ đầy ra đó