Lạy Mưa

10/01/202010:41:00(Xem: 4745)

Trinh Thanh Thuy


Lạy Trời, lạy Phật, lạy Chúa, lạy Thần

lạy tất cả các đấng thiêng liêng tối cao

biến tất cả nước mắt con người

đang nhỏ xuống

khóc cho bão lửa đang ngập trời nước Úc

thành những giọt mưa yêu thương 

chan hoà mắt môi Mẹ Đất


Nói sao cho vừa, kể sao cho xiết

trong cơn thịnh nộ 

lửa dữ đã thiêu sống bao sinh linh

gã tử thần no căng bụng mùa gặt hái

xoá sổ triệu kiếp sống muôn loài

con nai tơ chạy cuồng, đâm vào cây chết cứng

tuốt ngọn cây, lẩy bẩy run, một chú Koala 

trèo càng cao, lửa càng nhanh lưỡi liếm

Lửa ! Lửa ! Lửa !

khắp nơi, biết chạy về đâu

chỉ biết ôm nhau tức tưởi chết

trong màu khói hoàng hôn

người cứu vật

vật cứu vật

Người lính cứu hoả mệt nhoài trên khuôn mặt nhọ

tự hỏi trận chiến  này

có chăng hồi kết thúc?


Lạy ! Lạy ! Lạy!

biết lạy ai đây?

dù đã lạy con người

ngưng làm thủng tầng Ozone

nguyên nhân gây cái nóng địa cầu

biết trách ai đây?

khi con người quá thông minh

đến nỗi tự giết mình

Mẹ Đất vẫn bao dung và tha thứ

sau đám cháy 

một mầm non vừa mọc từ thân cây sắp chết

sự sống lại tái sinh

tựa thưở hồng hoang


Trịnh Thanh Thủy








Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
ta đếm tha hương, sương nhỏ giọt | mấy mùa xa khuất bóng quê hương | cũng chọn đào mai làm tri kỷ | đốt khói trầm thơm nhớ tông đường?
Cho nhân dân tôi, thức dậy trong bóng tối, những người hát bài ca im lặng, những người than thở trong im lặng, những người nổi giận trong im lặng, những người yêu nhau trong im lặng, lời cầu Nguyện cho nhân dân tôi, những người đi trên đường, chạy tất bật từ sáng đến tối, cho bữa ăn của người nghèo đói, hít thở khói và bụi, những người già trước tuổi, những người không bao giờ biết hát, những người không bao giờ biết cười, những người không bao giờ biết nói dối
hôm qua trấn một góc nhà | thấy mình to nậy | tu oa giữa đời | ừ, 83 năm đâm hơi | có khôn có lớn với người với ta
Nó, cái đẹp, vô cùng nhạy cảm, thở nhẹ, nó bay, không xa, đậu xuống bụi gai khác.
cuối năm trong ngôi nhà vắng | nằm nghe thằn lằn chắc lưỡi | đưa tay chào buổi chiều | trời như qua cơn mưa vội
Ồ giấc ngủ xanh xao rất tình tội | Đã gầy hao từ luân kiếp mỏi mòn | Một vệt nắng sợi tóc nào gian dối | Đời sông buồn như nước rẽ đầu non
biết bao hình ảnh mơ hồ | tờ lịch đông tây lẫn lộn | cọp, mèo, rồng, rắn | | mười hai con giáp tử vi | đồng bằng và sông núi chập chùng ta đi qua và trở về
Về nhà mẹ ngủ. Đêm mưa. | Giọt rơi thấm gối bóng người đâu đây | Uôm uôm tiếng ếch luống cày | Tiếng ve nấp giữa hàng cây ngân dài...
về đây chợt bóng e dè | thấy đi mờ nhạt | ngoài kia | một mình
Tôi trở về | miễn cưỡng làm nhân chứng | cố trung thực với chính mình, với thời sau thời trước