Có Một Bài Thơ Vô Danh

01/03/202009:21:00(Xem: 4848)

                                                     


LỜI PHI LỘ-Tôi được đọc bài thơ này lần đầu tiên khi nó được phổ biến trên báo VĂN, nếu tôi không nhầm,  vào những năm 80 của thế kỷ trước. Có điều đáng chú ý cuối bài thơ báo VĂN có ghi rõ Vô Danh, nghĩa là không rõ tác giả. Nhưng tôi tin rằng báo VĂN biết rõ tác giả nhưng không tiện nói ra vì tác giả vào thời khoảng ấy còn ở trong nước. Chỉ cần đọc bài thơ qua một lần, xuyên qua văn phong, ai cũng cảm nhận tác giả của bài thơ này là Thanh Tâm Tuyền. Người bạn họa sỹ già ở Orleans bên Pháp vào thời điểm này không ai ngoài họa sỹ Thái Tuấn. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đến Mỹ vào năm 1990 theo diện HO. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đã từ trần tại tiểu bang Minnesota vào ngày 22-3-2006, (1936-2006) sau mười sáu năm định cư ở Mỹ, hưởng thọ 70 tuổi.                                                     

        Nhân dip ngày giỗ thứ mười bốn-14 sắp tới của nhà thơ, và cũng để tưởng nhớ công ơn anh đã mở ra một hướng đi mới nền thi ca của đất nước ta, tôi xin mạo muội trinh bày lại nơi đây bài thơ của anh và cố gắng giữ nguyên hình thức như nó đã được trinh bày trên báo VĂN. Nếu có gì không hoàn hảo như ý muốn, xin quí vị lượng thứ. Xin tri ân-Đào Như


                                                                 Thư gửi người

                                                                    bạn họa sĩ

                                                                  già ở orléans


                          Người bạn vẽ già đi xa gửi cho tôi bức tranh Mùa Đông Quê Cũ

                          Đầm đìa mê nón áo tơi

                          Nghe tái tê cơn mưa phùn sơn dầu Paris đổ trên đồng chiêm mái rạ

                          Nghe trên tóc mình tuyết thời gian từng nạm trắng rơi rơi

                          Một thâp kỷ trôi vèo

                          Anh còn nhớ câu thơ tôi âm vang chiếc thùng phuy kinh động

                          Lăn xuống cầu thang, lăn mãi xuống cầu thang

                          Rút ruột đêm khuya cho mười năm vụt trở thành trống rỗng

                          Từng khối kỷ niệm buồn lăn suốt những mùa đông

                          Bao nhiêu đêm như Lý Bạch thời nào, anh ngước nhìn vần trăng châu Âu thâm thẩm sáng

                          Nhịp trống quân xưa, đứa trẻ xưa, rặng tre xưa, run bấn sợi dây cuồng

                          Cúi mái đâu già nua trên nền voan thâm thẩm trắng

                          Cố hương, chừ, cố hương

                          Thức ngủ trong anh, kẻ lữ khách vất vả cô đơn, loài du ca một đời thức ngủ 

                          Chốn đến nơi đi, cây kia nào biết lặng, gió chẳng biết dừng

                          Thổi suốt trời Orléans con bấc giọt đầm âm âm đồng đất cũ

                          Sóng vã lời tôi mười năm trời còn ngậm bến tranh anh

                          Đêm gõ búa khai niên, tôi độc ẩm trong giọt nước mắt lớn anh gửi về tôi từ niềm tri kỷ

                          Cơn ướt cơn khô cuộc trả vây thấm đẫm tận cùng

                          Đầm đìa tôi, đầm đìa anh, đầm đìa tất cả

                          Hoa đào có xót thương chăng khi vắng bầy thiên điểu di cư một nền mây cánh vỗ

                          Cố nhân, chừ, cố nhân !

                                  

                                                                                            VÔ DANH






                          




Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.
Chẳng ai biết tận, thế giới bên ngoài bí mật. Thế giới bên trong càng bí mật hơn. Thế giới trí óc vô cùng khó hiểu. Thế giới con tim càng nhiều chuyện bất ngờ. Chẳng ai biết được chuyện gì sắp xảy ra, sao lại ngạc nhiên khi chuyện xảy đến?
trốn nắng, những con bồ câu về | đậu trên bao lơn, sự thanh thản không làm sao hiểu nổi | bay đi, thứ hoà bình giả dối | em xua tay và tức thì xấu hổ về sự ngu ngốc của mình
Yêu được hồi nào cứ yêu. | Một hôm tự nhiên: hết. | Như còi cứu thương: tắt, | Như sấm sét: câm | Gió sẽ thối tất cả biệt tích.
Trong tập Bốn Mùa Trời và Đất, Márai Sándor cảm giác về mùa hè, …Tôi đứng trên ban công, giữa một vùng xanh, nghe tiếng rì rào thức dậy của cây cỏ. Mùa hè đây rồi, tôi nghĩ; và nó giống như một cảm xúc tràn ngập trong tôi, không khoan nhượng, và đầy những kỷ niệm giản dị… (Giáp Văn Chung dịch) Trong tản văn Hoa Nở Vì Ai, Vũ Hoàng Thư viết, …Tháng 7 gọi về hàng phượng đỏ thắm rung rinh chùm nở, thứ lung linh ảo mờ, gần gụi mà xa thẳm… Và mùa hè trong truyện của Đặng Thơ Thơ, … Đó là lúc chín nhất của mùa hè. Những trái táo bắt đầu căng mật. Từ trong lá cây thoảng ra những ngọn gió màu xanh thẫm...Ở Cảnh Nhàn của Bạch Vân Cư Sĩ có thú sống, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao…, có lẽ thời của người, nước còn trong ao còn sạch.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.