Leilan

16/04/202009:21:00(Xem: 3743)


là vòng hoa trên trời 

cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi  

trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch 

hãy cho tôi nụ cười thật tươi  

tươi như những giọt nắng sớm mơn mởn bên khung cửa sổ ngày cách ly  

trong vũ trụ mênh mông chơi vơi hụt hẫng 

nụ cười leilan

nụ cười lây lan

nụ cười em là sự lan truyền của hy vọng 

 ̶ ̶  linh dược xoa dịu tỏa mát gây lại niềm tin vượt qua thử thách 

 ·

và hãy cho tôi nụ cười thật buồn  

buồn như những giọt mưa thẩn thờ bên khung cửa sổ ngày cách ly

tưởng nhớ những người mất hút trong vũng đen của cơn đại dịch  

nụ cười leilan

nụ cười lây lan

nhắc nhở trong từng hơi thở từng nhịp tim 

cái đau của người là cái đau của ta 

nỗi bất hạnh của người là nỗi bất hạnh của ta 

bởi ta và người tuy dị biệt mà đồng nhất 

 ̶ ̶ ̶  không thể chia lìa

·

và cô bé, hãy nhớ mãi mãi giữ nụ cười lây lan.  


Quảng Tánh Trần Cầm 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nàng muốn anh là của nàng / Dẫu chỉ trong phạm vi một câu chuyện / Có thể yêu anh nửa cuộc đời / Đem hạnh phúc của mình / đánh đổi một cuộc chơi...
sáng sớm ngày thứ tư / như thường lệ / hoàng tử be bé dẻo miệng khua môi / bội ước / bội tín / bội tình / và như thường lệ hoàng tử be bé bội thực / lộn nhào trên con dốc...
Trong vũ điệu day dứt của hoang mạc gió, lữ khách dừng lại, gõ cửa. Căn nhà trống mùa đông. Bàn tay lạnh quẹt một que diêm, nhen lên nỗi buồn, thảng thốt những ước mơ ngày cũ theo tro bụi bay lên, buồn bã như những lời em sắp nói, như ánh lửa lụi tàn, như tuổi thơ đi qua… Có tiếng chuông xa đâu vọng về, đơm hoa trong bóng tối lời nguyện cầu, lữ khách cảm thấy móng vuốt của băng giá tan ra bởi niềm khát khao cháy bỏng… Tuyết rơi trên ô cửa sổ, lấp lánh một nỗi chờ.
Ừ xuân uyển chuyển như em bước / Mỗi khoan thai là mỗi nhành mai / Cớ gì anh lại như... chú chuột? / Để em mang vuốt giấu trong tay?...
Đàn bà trong chiến tranh không giống hình vẽ hay tiểu thuyết. Giống búp bê biết nói, thời bình giá cao thời chiến giá rẻ. Thời nào cũng dễ thay áo cởi quần. Để búp bê nằm xuống, nó nhắm mắt. Bóp mạnh vào thân, nó kêu. Lúc lắc, nó tự động nói. Nhưng đàn bà chỉ giống, không phải búp bê vì khóc ra nước mắt thật.
Thơ của ba người, Quảng Tánh Trần Cầm, Thy An, Trịnh Y Thư...
Khi một mình anh thích Nghĩ đến hình ảnh chúng ta bên nhau: Khi bên nhau anh lại nghĩ Anh thích được ở một mình.
Khi mặt trời bỏ đi / tuyết đầu mùa tìm đến / những cánh tay màu trắng / cầm trái tim trẻ em
Hai bài thơ của nhà thơ Trần Hoàng Vy...
mùa thu bỏ đi khi khu rừng không còn lá đỏ / ước mơ tan theo sương / xin ngôn ngữ viết lên lời yêu thương man mác / như con chim trên cành cất tiếng kêu thật nhẹ...