Bụi Trần

21/09/202011:06:00(Xem: 4471)



ann phong 22
Minh hoạ Ann Phong


Giữa tang tóc của đại dịch, giữa hỗn loạn xã hội vì chuyện kỳ thị sắc tộc,
và nỗi buồn mất mẹ, bài thơ COMMON DUST như một lời nhắc nhở
cái đồng đẳng của thân phận con người: tất cả chúng ta đều là cát bụi,
rồi sẽ về cát bụi. Bài thơ như nhắn nhủ chúng ta hãy làm hòa với nhau
và làm hòa với chính mình. 
 


       

Ai người phân cát bụi

Khi tất cả sẽ là

Mắt nào rọi mê muội

Bí mật cõi ta bà

 

Đâu giàu nghèo quí tiện

Đâu đen trắng đỏ vàng

Hay thân phận làng nhàng

Vẫn một lời sẽ phán:

 

Tro Phi châu áp bức

Cốt La Mã kiêu hùng

Xương vô danh tiểu tốt

Đều mộ đất khôn cùng

 

Ai rồi phân cái bụi

Nhân loại có chia mầu

Khi rã tàn hơi thở

Về lại thuở ban đầu

 

 

Lưu Na chuyển ngữ

09152020

***

Common Dust

BY GEORGIA DOUGLAS JOHNSON

And who shall separate the dust

What later we shall be:

Whose keen discerning eye will scan

And solve the mystery?

 

The high, the low, the rich, the poor, 

The black, the white, the red, 

And all the chromatique between, 

Of whom shall it be said:

 

Here lies the dust of Africa; 

Here are the sons of Rome; 

Here lies the one unlabelled, 

The world at large his home!

 

Can one then separate the dust? 

Will mankind lie apart, 

When life has settled back again 

The same as from the start?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em cứ yêu đi đâu cần chi li / yêu dung dị / tình yêu chưa hề / là xa xỉ phẩm
lời kinh thấm sâu vào Đất Trời rộng lớn / sớm mai nguyện cầu / kiếp nhân sinh mù mịt / mất còn trong gang tấc / những con lạch nước đen mùi bùn réo rắt kỷ niệm / những đêm trăng hoang sơ / im lặng như thơ
con giun nằm yên lòng đất co mình dưới bàn chân hung bạo / tiếng than của đồng loại thấm sâu / nghe trăn trở oặn mình / tấm thân như cỏ dại / trườn đi vào những quanh co ái ngại / con người tinh khôn nhất / nên đã đóng vai tất cả các loài thú / vượt qua bao nhiêu năm tháng
tháng mười trời mưa / tình anh là mây / đậu lại bờ này / hôn từng ngọn cỏ / gửi lời thơ bay / từng hạt sương mai / ướt tóc em dài / thấm vai hờ hững / cho hồn anh say
Độc giả nào đọc thơ Ngu Yên trong 36 năm qua (từ 1985), có lẽ cũng nhận ra, thơ của ông luôn luôn thay đổi vì luôn luôn tìm tòi, đào sâu bí ẩn của thi ca. Ông đã từng xác nhận, hành trình làm thơ là thứ yếu, mục đích lớn hơn, là truy lùng và dự đoán thơ thế giới và thơ Việt trong tương la. Ông là người thám hiểm phiêu lưu.
Thị Ngạn am một “ Góc Tùng” tự tại / Hai nẻo đường gánh vác nặng trên vai / Thân gầy gò ý chí chẳng đơn sai / Phách kim cang trong hình hài lau sậy
Vào thời điểm này, phải chăng thơ đã là món ăn tinh thần lỗi thời, mất hương vị quyến rũ, thua mùi phở hấp dẫn khi đói bụng? Đúng như vậy, có đói mới thèm ăn. Làm sao biết tâm tư của bạn đang đói? Hỏi thử nó có mệt mỏi, có căng thẳng, có phiền muộn chuyện đời, có ghét bỏ người khác? Nếu có, đúng rồi, nó đang đói. Thơ là món ăn tinh thần cổ truyền từ tiền sử. Nếu tiểu thuyết là bữa tiệc, truyện là bữa ăn tối, thì thơ Việt chính là phở. Một món ăn độc đáo cho bất kỳ người Việt nào tại gia hoặc tha hương.
cố gắng không rơi tõm xuống hố chữ nghĩa đen ngòm / đặc trưng của những ngày giãn cách xã hội theo chỉ thị / bầm dập nhừ tử sau cú trượt trên thang cuốn thời gian / hẹn một ngày có dịp chén thù chén tạc đưa cay ngả mặn /
khi đồng bằng cất tiếng ru của dòng sông / đất trời sẽ trở mình / thức dậy theo tiếng kêu tình nhân sông núi / tuổi xế chiều và bóng tối / đồng lõa một chút yêu nhau vội vã / như chén tương phùng uống cạn bình minh
giả sử niềm tin vẫn sáng soi / xác tín như bàn thờ trang nghiêm trong nhà / khói hương xì xụp vái / cầu người đã bỏ ta đi / đừng bỏ ta đi