Nhìn

04/10/202011:56:00(Xem: 3735)
troidat
Trời Đất - Đinh Trường Chinh


Trời luôn luôn nhìn xuống.

Đất luôn luôn nhìn lên.

Nhìn không nhất thiết dùng mắt.

 

Trời nhìn xuống theo dõi người xấu,

không nói gì, không phạt tội.

Đất nhìn lên đếm đầu người tốt,

không nói gì, chỉ nhận chôn.

 

Trời không có mắt.

Đất không có mắt.

Người nhìn bằng mắt.

Thấy được đất trời.

Vẽ ra trời đất.

 

 

Trời nhìn xuống.

Đất nhìn lên.

Người nhìn lên nhìn xuống,

nhìn tới nhìn lui,

nhìn hơn 20 thế kỷ.

Thấy không nhiều hơn trời đất hay sao?

 

Nhưng

họ nói,

 

fake news, fake story làm hư hai ống kính.

Không thể tin những hình ảnh thu nhận.

Càng không tin ý nghĩa như đã thấy.

Phải chăng mắt đã trở thành vô dụng?

 

Nếu mắt thấy tai nghe đều là giả,

tội nghiệp, làm người !

Lạc lõng biết bao !

Hiu quạnh biết bao !

 

Càng lúc con người càng mất hy vọng

vào con người.


Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Họ cảm thấy bị chống đối, | nó rõ ràng là một âm mưu | và do liên tục | tức giận, họ cảm thấy rằng | họ liên tục | đúng. | Bạn thấy họ trên đường | bóp còi xe như điên | khi xảy ra | một vi phạm nhỏ xíu, | chửi thề, | phun phì phì | những lời tục tằn.
"...tôi thấy ông dành tới mười hai trang cho mười hai bài thơ bốn dòng để vẽ chân dung mười hai người bạn văn của tác giả: Nguyễn Tôn Nhan, Hoàng Ngọc Tuấn, Trần Quang Lộc, Nghiêu Đề, Trương Đình Quế, Cao Xuân Huy, Cao Đồng Khánh, Vũ Huy Quang, Nguyễn Xuân Hoàng, Mai Thảo, Phùng Nguyễn, Nghiêm Xuân Hồng. Tất cả những khuôn mặt này đã ra người thiên cổ. Phải chăng đây là một nghĩa trang bạn bè trong lòng Khánh Trường?" - Song Thao
nơi nào ta đi qua và trở về | cất giữ nguyên vẹn hình ảnh khơi lòng | những hơi ấm tình nồng | những thèm khát như thơ | nẩy lên từ mặt đất | có khi hoang vu | có khi trù phú
Thuở trời đang còn nắng | Thuở hoa biết hiền từ | Ngọt ngào và cay đắng | Với nỗi tình thặng dư
trong mảnh vườn nhỏ bụi cẩm chướng hôm nay | rụt rè đứng bên giàn mướp | ngàn cánh đỏ cố vươn cao tô trời chiều ráng đậm | từ dòng sông cạn gió nhợt nhạt về, tôi và những trái mướp non thở dốc
mùa xuân mang hoa về mật nắng | ta mang nhau vào khúc tự tình | áo thơ âm chữ nằm trong đất | rồi thoát thai đi bóng một mình
đứa bé cúi đầu gầm mặt | từ phía trong nhà chạy thẳng ra cửa | hay từ cửa chạy thẳng vào trong | như bị ma đuổi | không một lần dám ngoái lại nhìn bức tranh trên kính
Con đường đất ướt lầy tay nắm chặc | bước theo người mỗi bước mỗi thương chân | những mái lá nằm yên nghe gió trở | bờ môi ngon chạm hơi thở thật gần