phác thảo nàng

16/02/202116:14:00(Xem: 4258)
thieunuvabosen
Tranh sơn dầu Nguyễn Trung



[những vi trần chính chẳng phải những vi trần, 

đó gọi là những vi trần.   ̶ ̶ ̶  kinh kim cang]

 

 

tự thân nàng là một bài thơ

chớp  ̶ ̶ ̶  ngắn, gọn, chơi vơi

hoang mang giữa hai cõi

 

 ̶ ̶ ̶  ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm

một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt

từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán

 

hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông

nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời

lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói

 

rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo

khi cô giáo mất việc ngồi vỉa hè bán chuối chiên

lũ học trò con gái đi ngang cúi gằm mặt khóc  

 

còn đâu những quyển sách thao thức mộng mơ

còn đâu trăng và sao và mây trắng ngẩn ngơ

tiếng cười đùa rộn rã thời mới lớn tan vào vô vọng

 

khi hít thở ngọn gió nóng khô nứt vỡ đất cằn trần trụi

sâu bọ lột xác đêm dài trằn trọc dối trá thiên đường

có bao nhiêu sắc màu mồ hôi, nước mắt và máu?

 

có bao nhiêu dị bản của cuộc đỏ đen thời mạt vận?

bao nhiêu héo úa trên bàn tay xơ xác buổi dậy thì

văng vẳng tiếng chim xiêu dạt ngày lại ngày qua

 

bi kịch đau đáu một thời không quên

nàng tự thân là một bài thơ

chớp  ̶ ̶ ̶  một bài thơ chưa trọn.

 

Quảng Tánh Trần Cầm 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vì tình yêu như bơ trét giữa ổ bánh. Trét ít thì khô. Trét nhiều thì nhão. Trét đúng phận người, vừa trơn vừa thơm, hương vị mỗi miếng tình. Thịt nguội, chả lụa, em đừng để dành quá lâu, dễ bị hỏng.
Theo đại thi hào R.Tagore "Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ánh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong". Theo tác giả cổ đại Ovid (khoảng năm 43 trước Công Nguyên) thì: “Có ít nhiều sự thoải mái trong cơn khóc”. Thi sĩ Colley khẳng định: “Lời nói để khóc và nước mắt để nói” Thi sĩ người Pháp Alfred de Musset có câu thơ: “Cái duy nhất còn lại cho tôi ở trên đời/ Chính là những lúc đã đôi lần nhỏ lệ”. Thi sĩ người Anh Robert Herrick: “Giọt lệ chính là ngôn ngữ cao quý của đôi mắt” .Nhà thơ trẻ Nepal, Santosh Kalwar tâm sự: Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ – Và ai đó đã cho rằng: Không có gì đẹp hơn một nụ cười đã trải qua những giọt nước mắt.
Rồi tình một lẵng xanh lơ | Mấy bông hoa tỏ mù mờ xưa sau | Khe nào suối đã hồn nhau
anh vẫn đi trên con đường | vắng bóng hoàng hôn đời mình | đôi cánh tay nối dài đại lộ lê thê | sương khói mùa thu không về
Người Việt Nam giã từ vũ khí nhưng không vĩnh biệt chiến tranh. Có hai lý do: cuộc xung đột hai mươi năm chưa bao giờ được các bên tham dự giải quyết xong về mặt lý thuyết. Những tranh cãi không nguội đi, các khác biệt chưa giảm bớt, nguyên nhân là tồn tại những quan điểm khác nhau về ý nghĩa của chiến tranh. Căn nhà của dân tộc như bị ma ám. Thứ hai, cuộc chiến tàn khốc và kéo dài, vinh quang và nhục nhã, quá cay đắng và hào hùng, quá mất mát, hiểu lầm, hối tiếc. Vết thương ấy đã sống quá lâu. Nó không cam lòng chết đi.
tràng hạt đắng rất vô vị | giữa hồ vẫn mượt gương sen | ngựa hí. bung rồi dây mã | tàn trăng. giũ một ánh đèn
Từ trên cây | Chúng ta không còn cần ăn trái cây nữa | Dù chúng thơm ngon | Chúng ta bước lom khom trên mặt đất | Bằng hai chân | Một chân đi trước | Một chân đi sau
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An