Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng /
Có khi bằng đường cong /
Có khi bằng con đường dích-dắc /
Có khi lại là những dấu chấm /
Tưởng rất gần /
Mà nối hoài /
Hụt hơi /
Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Em bỏ nước Mỹ giàu sang /
về với cuộc đời cần lao đến nỗi bệnh trọng thân vong /
có kẻ cho rằng em dại /
cái dại của em gấp ngàn lần cái khôn của những kẻ /
dát vàng khoe khoang xe triệu đô nhà trăm tỷ /
từ biệt tích anh ta trở về ghé thăm /
vẫn khẩu trang, áo cao su bảo vệ linh hồn, và /
bảo vệ nguyên tắc không lây nhiễm /
cảm xúc - anh nói – thứ phiền phức rẻ tiền /
hệt như mong muốn vô hạn của đàn bà /
làm đàn ông mất hứng.
Trái tim bị xúc phạm, diễn trong tác phẩm tạo hình. /
Những dãy tim móp méo trừu tượng, /
vỡ ra, rắp lại theo nghệ thuật, đâu còn là trái tim. /
Chỉ khổ đau mới tồn tại với cẩm thạch, /
từ sống qua chết, /
tất cả linh hồn đều đói nghèo, /
hạnh phúc như phiếu xin thực phẩm, /
không được hồi âm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.