Điếu Từ

10/04/202117:20:00(Xem: 4830)

TT Thích Tue Giac 01

 

Chuông vào thiền tỉnh thức:
Nghe tin Thầy ra đi...
Mùa Xuân pháp hội ngân huyền diệu,
Vọng hưởng kinh cầu San Diego, Cali!

Kính bạch giác linh Thầy:

Cõi trung ấm ngõ phù du vừa mở,

Giấc miên trường thân thế tịch liêu.

Mây tụ tán, đời diệt sinh là thế đạo,
Khách trần gian thường hợp ít tan nhiều.


Nhớ linh xưa!
Người đã viết trong văn tuyền tự truyện:


” Phải một lần chết đi
để muôn đời sống lại.
Phải buông thỏng hai tay
cho toàn thân thư thái,
nhảy thẳng vào vực sâu không đáy.
Đừng tiếc nuối hay bám víu mảy may.
Hãy hoàn toàn vô tác và bản ngã tan theo khói mây…”

Ngày đã đến:
Lời tự bạch thành tràng phan pháp khí.
Thiền giả về trên đạo lộ hoàn nguyên.

Nhớ Thầy xưa:
Xuất thân miền đồng bằng sông Cửu Long,
Mơ đi tu từ thuở hoa niên,
Nuôi lớn mãi chí sông Hằng biển Thái.
Tâm thành đối ứng thiện duyên.
Gặp được Chân sư Hoà thượng Trúc Lâm,
Ơn pháp nhủ nghìn khơi không đổi hướng.

Thầy ra đi...
Công hạnh pháp vi còn tịch chiếu.
Ba mươi lăm năm tuổi Đạo,
Một đóa tỏa hương thiền,
Khi ở Việt Nam nhập chúng đồng tu,
Năm dài nhập thất thể nghiệm tinh chuyên,


Theo bóng Ân Sư khai sơn tự viện.

Thuở hoằng dương châu Âu, châu Mỹ,

Ánh đạo vàng trải rộng muôn phương;

Công hạnh tròn đầy cố quốc tha hương,

Vẫn an lạc khi vô thường chợt đến.

 

Nhớ ơn Thầy:

 

Tân viên tịch qua bến đò đại hải,

Rước Thầy đi về lại cõi sơ xưa.
Cảnh Phật tâm an suối vàng tự tại,

Cung bái Thầy về không lại hoàn không.

 

Người đi sau…

Thương kính hai hàng,

Lệ nhỏ xuống giữa đài sen cánh mỏng;

Thầy còn đây Phật Tánh hiện trong tâm:

Những bài pháp trùng trùng quy ảnh hiện,
Những dòng văn đạo hạnh chân phương,
Những bài thơ trầm lắng hồi chuông,
Vẫn lưu dấu không mờ nơi cửa Phật.

Bái vọng giác linh Thầy:

 

TT Thích Tue Giac 02 

 

Như bài thơ cuối cùng,

Rỗng lặng thênh thang Thầy lên tiếng hát,

Lời lời ý ý miên man.

Bài kệ an nhiên thị tịch lên đàng:

 

Hát rằng:

Một khắc trừng tâm Tuệ Giác bày,
Muôn đời dứt sạch tướng lầm sai.
Thân không tâm trụ vô gia nghiệp,
Dậm nát càn khôn bặt dấu hài.

Tâm trong dứt tướng vô trụ hoàn không,

Thầy đi rồi…

Thầy đang đến!

Đạo Phật muôn trùng: Có nghĩa Không.

Nam mô tiếp dẫn Tâm Không Thường Tự Tại.

Sacramento, 10- 4- 2021

Nguyên Thọ Trần Kiêm Đoàn

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bờ hiên dĩ vãng xanh rờn nhung nhớ mà đau như có gai đâm vào da thịt một thời xưa ta ở nơi đâu trong ngôi nhà ấu thơ có hàng chè tàu chiếc cổng xi măng con đường đất đá trên bờ thành ấu thơ ta đã trèo lên ngồi vắt vẽo chân đánh đu hạnh phúc
Vĩnh Hảo, vốn dĩ là một nhà văn đa tài, từ cuối thập niên 1980's với những những tác phẩm mà chúng tôi ưa thích như: Thiên Thần Quét Lá (tập truyện), Núi Xanh Mây Hồng (truyện dài), Cởi Trói tập I & II (truyện dài), và Mẹ, Quê Hương và Nước Mắt (tập truyện), v.v... Ngoài ra, ông là một nhà báo, nhà thơ và hơn hết là một hành giả Đạo Phật nghiêm túc, từ tốn và chuẩn mực. Chúng tôi may mắn được xem ông như là một pháp hữu thân tín. Những gì cần nói, ông nói; những gì cần làm ông làm; thậm chí những gì im lặng, ông lại im lặng cũng vì lợi ích chung và cho số đông. Ông vốn nhẹ nhàng, thầm lặng nhưng nổi bật trong những gì ông để ý đến từ văn hoá, nghệ thuật, Phật giáo đến công cuộc hoằng pháp, và kể cả việc làm từ thiện ở miền sâu, miền xa tại Việt Nam.
Langston Hughes là một thi sĩ da đen nổi tiếng của Mỹ. Bài thơ này được xuất bản năm 1930, thời điểm của cuộc Đại Suy Thoái. Người da đen khi ấy vẫn chưa có quyền bình đẳng như bây giờ. Phải đợi đến phong trào Civil Rights vào thập niên 1960 luật pháp mới cho phép họ ăn chung bàn, ngồi chung chỗ với người da trắng... Bây và cả chủng tộc bây Hãy nhìn xuống nơi bây đang sống Mà xấu hổ. Hãy nhìn xuống những người da trắng Rồi nhìn lại mình Mà xấu hổ Rằng cái nghèo vẫn ngửa ngay ra đó, Rằng con ngu cái dốt cứ đẻ đầy ra đó
Tan sương đầu ngõ có đâu ngờ / Gặp lại ta là mây xanh lơ / Hôm nay tạnh ráo màu siêu thực / Bữa nọ òa bay sắc viễn mơ / Cảm tạ tình sau thương ý trước / Tri ân tâm đạo thấu huyền cơ / Biển dâu dẫu biết lòng chưa thỏa / Vẫn ngước trông lên lạy mịt mờ.
có thể chúng ta sẽ có thuốc chủng ngừa COVID-19 không lâu lắm / nhưng cũng cần có vắc-xin cho bệnh mù quáng, cố chấp / đất nước nầy đặt nền tảng trên người dân ̶ ̶ ̶ / of the people by the people for the people
“Chúng ta đến xứ sở này xa lạ / ra đi chưa hết lạ / nhưng không bao giờ thôi yêu mến / mặt hồ đại dương / căn nhà chở che hạnh phúc / lối mòn nhỏ ven rừng con ta bước tiên khởi tự do. / Đây là nơi chúng ta hàn gắn mình / Như thợ giày khâu vết thương há miệng / Sau đường dài ngập máu / sau đường dài ngập phân / sau chợ chiều cân xác chết chiến tranh / một triệu tiếng chuông không mua hết oan hồn. / Đây là nơi chúng ta sống đàng hoàng / và chết vào buổi chiều có cánh / bay về một xứ sở đã xa.
Từ em mắt biếc cười hiền / Mà nghe đau tận trong miền thịt xương / Mình không chung một con đường / Tháng ngày qua vẫn như dường ban sơ
Không thể về lại Hôm Qua / Để tránh lầm lỗi nào, ta đã làm / Thì Hôm Nay, hãy vững vàng / Chánh-kiến, mà sống đàng hoàng hơn thôi
tôi nhớ / trong mắt em / bầu trời xanh biếc miên man / mặc dù cơn bão rớt đem lại mưa sụt sùi cùng gió lạnh
Biển lung linh biển tình biển nhớ. / Biển vỗ về biển chở mối thương yêu. / Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều. / Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.