Saigon Tôi Ơi

04/08/202111:55:19(Xem: 4708)
Saigon
Sài Gòn - Đinh Trường Chinh



 

Saigon bây giờ đêm ngày giới nghiêm

Saigon giẫy chết, saigon im lìm

Saigon ban đêm không đèn điện sáng

Saigon ban ngày không họp chợ đông

 

Saigon bây giờ cửa đóng then gài

Không được ra ngoài, không được hẹn ai

Gặp không bắt tay, không lời chào hỏi

Saigon bây giờ sống đếm từng ngày

 

Saigon mẹ tôi không miếng trầu tươi

Không miếng vôi nồng, môi miệng biếng cười

Mẹ ngồi lặng nghe từng con số tới

Số cứ tăng dần, mắt Mẹ lệ rơi

 

Saigon cha tôi không cà phê sáng

Không bạn không bè không chuyện râm ran

Một góc cha ngồi im nghe tin dữ

Hết người này chết lại đến người kia

 

Saigon bạn tôi mỗi ngày đón tin

Con số người nhiễm bệnh covid

Bạn mừng khi nghe tin bệnh đang giảm

Mắt bạn lệ nhoè khi bệnh tăng lên

 

Saigon em tôi không thể đến trường

Tuổi thơ hồn nhiên bị nhốt trong nhà

Đôi mắt mở to nhìn đêm đen đến

Em học chịu đựng từ mẹ, từ bà

 

Saigon có người nhung lụa phủ phê

Bước xuống xe hơi có lọng phủ che

Một bước chân đi có người tiếp đón

Người không thấy đời đau khổ bên kia

  

Saigon nhiều người đói khát từng ngày

Lê tấm thân còm bán vặt đó đây

Gom không đủ tiền mua từng lon gạo

Ngày lại qua ngày, cuộc sống lất lây

 

Saigon dân tôi nằm nhà chết đói

Oằn mình chịu đựng cơn đói hoành hành

Saigon dân tôi có miệng không nói

Bởi có ai nghe người không chiếu manh

 

Saigon tôi ơi, Saigon tôi ơi

Saigon địa ngục, Saigon tả tơi

Tôi gởi Saigon niềm thương nỗi nhớ

Tôi gởi Saigon mong mỏi xa vời

 

Saigon tôi ơi, Saigon tôi ơi.

 

Trịnh gia Mỹ

1 tháng 8 năm 2021

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
hắn thồ dĩ vãng trên lưng / như người nộm trong vùng trời không bóng / chạy băng băng trên cánh đồng cháy đỏ / đứa trẻ thân gầy quá tải
Theo ta qua đến chốn này / Hồn thơ chưa hết tháng ngày tả tơi / Nổi sầu viễn xứ khôn nguôi / Thương ta, có xót những lời đau không?
là vòng hoa trên trời / cô bé cứng đầu, thiếu kiên nhẫn, hiếu thắng, nhưng rộng rãi / trong những giờ phút đen tối của cơn đại dịch / hãy cho tôi nụ cười thật tươi
tôi và bao người như những cái bóng mờ trong thế giới ảo / bị áp đảo ̶ ̶ ̶ xô đẩy vào và đè bẹp trên chuyến xe tốc hành / đi về vô tận trên xa lộ thông tin cao tốc choáng ngợp / chẳng bao lâu nữa thượng đế sẽ đến! bạn sẵn sàng chưa?
Trở về bến vắng tịnh không / Thân trơ quán tưởng mênh mông sắc chiều / Trở về bóng đổ liêu xiêu / Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi
Cuộc chiến vừa tàn / Sau ba muơi năm / Người chiến binh về thăm nhà…
Già an lạc, là già trong hy vọng, / Lòng sung mãn trong giấc điệp bình an. / Khi số tận kêu ta dừng bước tiến / Chỉ là tạm biệt, vô thường sắc không
thế gian đến hồi tận diệt / Mỗi ngày nghe tin người chết / đau đớn tức tưởi / những tinh hoa lụi tàn / những hồn oan
Bây giờ là cuối tháng 3. Chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa tháng Tư đen, tháng Tư gẫy súng, tháng Tư năm 1975. Những trường học tại miền Nam biến thành nơi tâp trung, tù đày cải tạo của hàng triệu quân, cán chính của chính phủ Viêt Nam Công Hòa. Hàng triệu người phía Nam vĩ tuyến 17, vươt biên tìm đến vùng đất tự do.
tôi bỏ lại đêm / những điều chưa nói hết / những điều chưa kể xong / những điều / đêm đã nghe cùng tôi / trong lặng im bóng tối. tôi bỏ lại trong bóng tối / những ý nghĩ / sót vụn / sự tưởng tượng / rỗng rạo / những thứ nên quên đi / khi trời tảng sáng.