Thầy

14/11/202113:07:00(Xem: 2999)
binhan_phantanhai
Minh họa: Đinh Trường Chinh



THẦY (9)

 

Qua thọ nhận từ những dòng văn tự

Tâm ý thầy hiển hóa chữ nghĩa đây

Tư tưởng thầy thật bát ngát trời mây

Gom cả lại kinh sách đầy trang giấy

Đồng đạo kia có bao người trông thấy

Chẳng dễ gì mà dụng lấy được đâu

Như hư không vô cùng tận thâm sâu

Làm sao hiểu những ý nghĩa nhiệm mầu

Bậc hữu học nhất tâm cầu trí huệ

Người thế gian chẻ chia và đặt để

Lòng tự tư nên không thể hiểu ngài

Dù giống nhau cái tứ đại hình hài

Tâm bồ đề thọ dụng lại khác nhau

Nước non này lầm lỡ những cơn đau

Dựng tích trượng chấn tác để mai sau

Đời hưng thịnh và đạo mau phục hoạt

Nuôi chí lớn rộng đường mây giải thoát

Bậc du sĩ đã lên đường dứt khoát

Có sá gì để tranh đoạt lợi danh

Chép lời Phật và y giáo phụng hành

Dịch minh văn giảng giải thành kinh sách

Buông bỏ đời như viễn khách đường xa

Giữa hư không vô cùng rộng bao la

Cánh hạc trắng lụy sơn hà loang lỗ

Thương dân tình đắm chìm trong bể khổ

Từ bi tâm nên tế độ người mê

Trên đường trần vẫn mải miết đi-về

Tình pháp lữ cũng nhiều bề khác biệt

Chí phục dựng trùng hưng dòng Phật Việt

Đạo độ đời tha thiết biết bao nhiêu

Từ bình dân cho chí triết cao siêu

Một biểu tượng tăng tục đều kính ngưỡng

Người trong ngoài mong chờ và tin tưởng

Lòng nhất tâm cung thỉnh hướng về thầy

Giáo hội dân rồi sẽ có một ngày

Hàng Thích tử hội đủ đầy hòa hợp

Đạo bồ đề mở học đường trường lớp

Giáo dưỡng người đồng hướng tới thiên lương

Dạy tri kiến như thật Phật hoằng dương

Tuyên giáo lý để rộng đường giác ngộ

Qua sông mê thầy chống chèo để độ

Tinh thần thầy phương tiện hỗ trợ thêm

Chúng con là những kẻ giữa màn đêm

Cần đuốc Tuệ bậc Sĩ hiền dẫn dắt

 

 

THẦY (10)

 

Thầy ngồi đó bóng thời gian rũ xuống

Áo nâu sồng hồn muôn trượng bay lên

Đời đa đoan những điệp khúc không tên

Ngày tháng cũ cả một miền ký ức

Sóng từ bi dạt dào trong tâm thức

Trí bồ đề luôn sáng rực đường mây

An lạc trú ngay bây giờ ở đây

Đâu chờ đợi đến một ngày huyễn hoặc

Thầy ngồi đó trong tịnh yên tịch mặc

Mỉm cười xem quân loạn tặc ưu phiền

Và trò đời như con rối đảo điên

Giữ trung đạo chẳng hề thiên tả – hữu

Tình huynh đệ kể từ trào cố cựu

Nghĩa thầy trò vẫn trân trọng bảo lưu

Nước đổi ngôi thấm đẫm máu oan cừu

Người thống khổ quỷ thần ưu sầu thảm

Họa ngập tràn một giải đất phương nam

Quảng đại bi đâu đành cam tâm chịu

Chí phục hoạt thầy đương thân lo liệu

Mạng mạch pháp không thể thiếu trong đời

Những gian nan khó tưởng tợ lên trời

Cũng không thể làm cho người nhụt chí

Trong trời đất ung dung như ẩn sĩ

Bền kiên gan với thần khí kim cang

Thân lau sậy khoác một mảnh bào vàng

Chí giải thoát xuất vần thơ hào sảng

Luận đại thừa thầy thuyết giảng sư vương

Ấn trí Tuệ ở giữa cõi vô thường

Con đại Sĩ đạp trường sơn hành hoạt

Dẫu mục đích tối thượng thừa giải thoát

Đâu bỏ đời đang đau xót xiềng gông

Dù biết rằng vạn pháp vốn giai không

Nhưng chẳng thể ẩn an trong thiền viện

Hương trầm thơm mông lung xông Phật điện

Hương giới đức ngược gió tỏa muôn miền

Thánh thần thiêng tán thán hạnh vô biên

Người trong ngoài nguyện trợ duyên hộ pháp

Hàng hậu học dốc tấc lòng đền đáp

Tăng tục đều tu học thắp đèn đi

Hướng về thầy ngọn đuốc Tuệ từ bi

Ân tôn sư bậc xuất Sĩ trong đời

 

THẦY (11)

 

“ Giấc Mơ Trường Sơn” phơ phất cõi phiêu bồng

Hồn mênh mông đưa “Thuyền Ngược Bến Không”

Giữa dòng đời đầy biến động bão giông

“Văn Minh Tiểu Phẩm” tấm lòng thao thức

 

Vì giang san chí trung trinh rất mực

“Thư Gởi Tăng Sinh...” hiện thực trở trăn

Người hữu tâm chẳng biết có hay chăng

“Trú Xứ Bồ Tát” vẫn hằng năm tháng

 

“Phật Dạy Chăn Trâu” bồ đề nhãn tạng

“Phát Triển Tâm Từ” tối sáng phụng hành

Bậc du Sĩ đôi mắt Tuệ long lanh

Người là cả những tinh anh nước Việt

 

“Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” rất tuyệt

Ngón tài hoa tâm huyết hiến dâng đời

Thanh vô âm chẳng nệ đến ngôn lời

“Tô Đông Pha Những Phương Trời Viễn Mộng”

 

Đời mê muội giật mình, sư tử hống

Thích tử tôn cũng con cháu tiên rồng

Mấy ngàn năm non nước giống Lạc Hồng

Cùng muôn loài cộng sinh trong trời đất

 

“Ngục Trung Mị Ngữ” là lời chân thật

Đạo trong đời thấm đượm chất chơn như

Nghĩa ẩn tàng văn tự với kinh thư

Thầy giảng giải để cho người rõ lý

 

“Thanh Sắc Thi Ca” phô bày tuyệt mỹ

Dụng tinh túy người nghệ sĩ từ bi

Cái đẹp nào cũng dụ hoặc mê ly

Sống tỉnh thức đâu có chi quái ngại

 

Thị Ngạn am một “ Góc Tùng” tự tại

Hai nẻo đường gánh vác nặng trên vai

Thân gầy gò ý chí chẳng đơn sai

Phách kim cang trong hình hài lau sậy

 

Dù thời thế với vô vàn đưa đẩy

“Đối Biện Bồ Tát” chẳng thấy lung lay

“Duy Tuệ Thị Nghiệp” dạy chúng hôm nay

Theo Thế Tôn đi “ Cửa vào Tuyệt Đối”

 

Ngày sẽ lên xóa màn đêm đen tối

Thõng tay buông tinh tấn dấn thân thôi

“Dẫn Vào Tâm Kinh Bát Nhã” qua rồi

Nước vô sanh với luân hồi diệt tận

 

Đồng Thiện

Ất Lăng thành, 11/21

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.