Thầy

14/11/202113:07:00(Xem: 2977)
binhan_phantanhai
Minh họa: Đinh Trường Chinh



THẦY (9)

 

Qua thọ nhận từ những dòng văn tự

Tâm ý thầy hiển hóa chữ nghĩa đây

Tư tưởng thầy thật bát ngát trời mây

Gom cả lại kinh sách đầy trang giấy

Đồng đạo kia có bao người trông thấy

Chẳng dễ gì mà dụng lấy được đâu

Như hư không vô cùng tận thâm sâu

Làm sao hiểu những ý nghĩa nhiệm mầu

Bậc hữu học nhất tâm cầu trí huệ

Người thế gian chẻ chia và đặt để

Lòng tự tư nên không thể hiểu ngài

Dù giống nhau cái tứ đại hình hài

Tâm bồ đề thọ dụng lại khác nhau

Nước non này lầm lỡ những cơn đau

Dựng tích trượng chấn tác để mai sau

Đời hưng thịnh và đạo mau phục hoạt

Nuôi chí lớn rộng đường mây giải thoát

Bậc du sĩ đã lên đường dứt khoát

Có sá gì để tranh đoạt lợi danh

Chép lời Phật và y giáo phụng hành

Dịch minh văn giảng giải thành kinh sách

Buông bỏ đời như viễn khách đường xa

Giữa hư không vô cùng rộng bao la

Cánh hạc trắng lụy sơn hà loang lỗ

Thương dân tình đắm chìm trong bể khổ

Từ bi tâm nên tế độ người mê

Trên đường trần vẫn mải miết đi-về

Tình pháp lữ cũng nhiều bề khác biệt

Chí phục dựng trùng hưng dòng Phật Việt

Đạo độ đời tha thiết biết bao nhiêu

Từ bình dân cho chí triết cao siêu

Một biểu tượng tăng tục đều kính ngưỡng

Người trong ngoài mong chờ và tin tưởng

Lòng nhất tâm cung thỉnh hướng về thầy

Giáo hội dân rồi sẽ có một ngày

Hàng Thích tử hội đủ đầy hòa hợp

Đạo bồ đề mở học đường trường lớp

Giáo dưỡng người đồng hướng tới thiên lương

Dạy tri kiến như thật Phật hoằng dương

Tuyên giáo lý để rộng đường giác ngộ

Qua sông mê thầy chống chèo để độ

Tinh thần thầy phương tiện hỗ trợ thêm

Chúng con là những kẻ giữa màn đêm

Cần đuốc Tuệ bậc Sĩ hiền dẫn dắt

 

 

THẦY (10)

 

Thầy ngồi đó bóng thời gian rũ xuống

Áo nâu sồng hồn muôn trượng bay lên

Đời đa đoan những điệp khúc không tên

Ngày tháng cũ cả một miền ký ức

Sóng từ bi dạt dào trong tâm thức

Trí bồ đề luôn sáng rực đường mây

An lạc trú ngay bây giờ ở đây

Đâu chờ đợi đến một ngày huyễn hoặc

Thầy ngồi đó trong tịnh yên tịch mặc

Mỉm cười xem quân loạn tặc ưu phiền

Và trò đời như con rối đảo điên

Giữ trung đạo chẳng hề thiên tả – hữu

Tình huynh đệ kể từ trào cố cựu

Nghĩa thầy trò vẫn trân trọng bảo lưu

Nước đổi ngôi thấm đẫm máu oan cừu

Người thống khổ quỷ thần ưu sầu thảm

Họa ngập tràn một giải đất phương nam

Quảng đại bi đâu đành cam tâm chịu

Chí phục hoạt thầy đương thân lo liệu

Mạng mạch pháp không thể thiếu trong đời

Những gian nan khó tưởng tợ lên trời

Cũng không thể làm cho người nhụt chí

Trong trời đất ung dung như ẩn sĩ

Bền kiên gan với thần khí kim cang

Thân lau sậy khoác một mảnh bào vàng

Chí giải thoát xuất vần thơ hào sảng

Luận đại thừa thầy thuyết giảng sư vương

Ấn trí Tuệ ở giữa cõi vô thường

Con đại Sĩ đạp trường sơn hành hoạt

Dẫu mục đích tối thượng thừa giải thoát

Đâu bỏ đời đang đau xót xiềng gông

Dù biết rằng vạn pháp vốn giai không

Nhưng chẳng thể ẩn an trong thiền viện

Hương trầm thơm mông lung xông Phật điện

Hương giới đức ngược gió tỏa muôn miền

Thánh thần thiêng tán thán hạnh vô biên

Người trong ngoài nguyện trợ duyên hộ pháp

Hàng hậu học dốc tấc lòng đền đáp

Tăng tục đều tu học thắp đèn đi

Hướng về thầy ngọn đuốc Tuệ từ bi

Ân tôn sư bậc xuất Sĩ trong đời

 

THẦY (11)

 

“ Giấc Mơ Trường Sơn” phơ phất cõi phiêu bồng

Hồn mênh mông đưa “Thuyền Ngược Bến Không”

Giữa dòng đời đầy biến động bão giông

“Văn Minh Tiểu Phẩm” tấm lòng thao thức

 

Vì giang san chí trung trinh rất mực

“Thư Gởi Tăng Sinh...” hiện thực trở trăn

Người hữu tâm chẳng biết có hay chăng

“Trú Xứ Bồ Tát” vẫn hằng năm tháng

 

“Phật Dạy Chăn Trâu” bồ đề nhãn tạng

“Phát Triển Tâm Từ” tối sáng phụng hành

Bậc du Sĩ đôi mắt Tuệ long lanh

Người là cả những tinh anh nước Việt

 

“Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” rất tuyệt

Ngón tài hoa tâm huyết hiến dâng đời

Thanh vô âm chẳng nệ đến ngôn lời

“Tô Đông Pha Những Phương Trời Viễn Mộng”

 

Đời mê muội giật mình, sư tử hống

Thích tử tôn cũng con cháu tiên rồng

Mấy ngàn năm non nước giống Lạc Hồng

Cùng muôn loài cộng sinh trong trời đất

 

“Ngục Trung Mị Ngữ” là lời chân thật

Đạo trong đời thấm đượm chất chơn như

Nghĩa ẩn tàng văn tự với kinh thư

Thầy giảng giải để cho người rõ lý

 

“Thanh Sắc Thi Ca” phô bày tuyệt mỹ

Dụng tinh túy người nghệ sĩ từ bi

Cái đẹp nào cũng dụ hoặc mê ly

Sống tỉnh thức đâu có chi quái ngại

 

Thị Ngạn am một “ Góc Tùng” tự tại

Hai nẻo đường gánh vác nặng trên vai

Thân gầy gò ý chí chẳng đơn sai

Phách kim cang trong hình hài lau sậy

 

Dù thời thế với vô vàn đưa đẩy

“Đối Biện Bồ Tát” chẳng thấy lung lay

“Duy Tuệ Thị Nghiệp” dạy chúng hôm nay

Theo Thế Tôn đi “ Cửa vào Tuyệt Đối”

 

Ngày sẽ lên xóa màn đêm đen tối

Thõng tay buông tinh tấn dấn thân thôi

“Dẫn Vào Tâm Kinh Bát Nhã” qua rồi

Nước vô sanh với luân hồi diệt tận

 

Đồng Thiện

Ất Lăng thành, 11/21

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Như những tiếng cầu xin cứu vớt linh hồn chúng tôi / ngoài khơi bí mật đến tự một con tàu biển; / qua những mảnh danh từ dệt nên hồn mầu nhiệm / em vẫn chỉ là tóc mây cổ nõn và môi./ Sau áo len danh từ là thế giới xa vời, / là đêm không trăng sao là trùng dương thăm thẳm; / qua những chuỗi ngọc cười, em vui nước mất đẫm / vai anh, em buồn. Đêm hồn anh dài không nguôi.
Phiến đá là một vầng trán nơi những giấc mơ hiền than thở/ Không một dòng nước uốn quanh và những cây tùng bách giá băng / Phiến đá là một cánh vai trần để chở đi thời gian / Với những cây nước mắt những dải băng và những tinh cầu / Tôi đã thấy những trận mưa xám chạy dài theo những đợt sóng / Giơ cao lên những cánh tay ngọt ngào lỗ chỗ / Để không cho phiến đá duỗi dài với được / Phiến đá chặt tay chân ra thành từng mảnh mà không thèm hút máu
Tháng sáu mưa buồn bất chợt / đẫm đóa bằng lăng tròn giọt / vẽ luống dài ký ức / long lanh của lệ...
hắn có gương mặt vàng võ hốc hác / hai hốc mắt sâu lờ mờ đáy giếng / thêm nếp nhăn không che giấu bụi bờ...
Bây giờ, đồng nội… thảnh thơi / Còn cha với cỏ, mây trời thênh thênh / Nhiều khi con nhớ. Buồn tênh / Khói nhang ngồi đốt, ngày mênh mông ngày…
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới. Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
Ngồi đây mượn chén rượu đầy / Mượn thân tứ đại về say đêm này / Mượn thêm bụi trúc gió lay / Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn...
Quân Nga xâm lăng bờ cõi Ukraine; khi tiến chiếm một ngôi làng gần biên giới, một người lính Nga trẻ, ngoài hai mươi, đã bắn chết một bà nông dân, bỏ lại đứa con thơ dại. Anh ta lật xác người chết và kinh hoàng thấy bà ta giống mẹ của mình. Khủng hoảng tinh thần, anh ta quyết ý tự sát bằng cách quăng súng, tay không chạy giữa cánh đồng trống về phía phòng tuyến của quân Ukraine, cố ý cho đồng đội bắn chết từ phía sau.Quân Ukraine phản pháo chặn quân Nga, cứu anh ta thoát chết, được đối xử như một tù binh chiến tranh.
Sao anh lại đến quê hương tôi / Từ nửa vòng trái đất xa xôi? / Biết đâu cuộc chiến tàn khốc quá / Lý tưởng hay là mộng mơ thôi...
Hôm nay mặt trời đã không muốn sáng / Bởi tiếng chim ca im bặt trên cây / Đôi mắt em thơ bỗng nhiên khép lại / Không được hân hoan mừng đón một ngày...