không lời

13/12/202112:53:00(Xem: 2168)
Untitled
Tranh Võ Đình. tặng Phan Tấn Hải


Ý thức của một vầng trăng lạnh
là biến mịt mù qua biển khơi
bàn chân phiêu phưởng trên mặt nước
níu trùng dương, đâu.  tiếng của cười
 
Là sóng của tóc đan lời ước
bờ cát êm bờ cát chảy xuôi
đừng để hạt tình trôi qua kẽ
tay vốc vàng xanh.  ngón rong lười
 
A ha mắt lưới trời thao thức
hình như chim nhọn cắt viền mây
trả sóng dao điên về ứ đọng
gọt hoan mê một chiếc tình đầy 
 
Không ai còn nhớ tơ tình cũ
đã rung ngân lên tới điệu nào
mạch đá vô âm chiều đơm rét
hồ dễ mây trời thu nhặt sao
 
Chúng ta mỗi bước qua rừng vắng
chừng tưởng như đi giữa cuộc đời
một mùa khương nhiệt xa tít tắp
chút náo huyên cầu nghe rụng rơi 
 
Một thời thử xao lên mặt nước
ta trôi vào nhau những phiến hồ
cầm ôm thinh lặng khuyếch âm gió
sóng không lời huyền tự vi lô
 
H O À N G  X U Â N  S Ơ N
16 tháng mười một, 2021

*nguồn: Phố Văn Blog nov 30

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lục bát mới của nhà thơ Nguyễn-hòa-Trước
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
Ba thi khúc của nữ thi sĩ Trần Hạ Vi...
đông tây nam bắc mù như nắng | vẽ bóng mưa rào một trận chơi
chim săn mồi không lo bị bắt | chỉ về mặt đất bằng cách bị bắn rơi
Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé | Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi! |Em xa lạ quá, đâu còn phải | Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi.
Thơ của hai thi sĩ Trần Yên Hòa & Thy An...
ai hát mà nghe đau gai nhọn | vết sướt lâu đời mưng nhọt ung | đắp một hang dài hoa nguyệt cấm | biết đâu mà dọi ánh tương phùng
Thơ của hai thi sĩ Trần Mộng Tú & Đào Văn Bình