không lời

13/12/202112:53:00(Xem: 2102)
Untitled
Tranh Võ Đình. tặng Phan Tấn Hải


Ý thức của một vầng trăng lạnh
là biến mịt mù qua biển khơi
bàn chân phiêu phưởng trên mặt nước
níu trùng dương, đâu.  tiếng của cười
 
Là sóng của tóc đan lời ước
bờ cát êm bờ cát chảy xuôi
đừng để hạt tình trôi qua kẽ
tay vốc vàng xanh.  ngón rong lười
 
A ha mắt lưới trời thao thức
hình như chim nhọn cắt viền mây
trả sóng dao điên về ứ đọng
gọt hoan mê một chiếc tình đầy 
 
Không ai còn nhớ tơ tình cũ
đã rung ngân lên tới điệu nào
mạch đá vô âm chiều đơm rét
hồ dễ mây trời thu nhặt sao
 
Chúng ta mỗi bước qua rừng vắng
chừng tưởng như đi giữa cuộc đời
một mùa khương nhiệt xa tít tắp
chút náo huyên cầu nghe rụng rơi 
 
Một thời thử xao lên mặt nước
ta trôi vào nhau những phiến hồ
cầm ôm thinh lặng khuyếch âm gió
sóng không lời huyền tự vi lô
 
H O À N G  X U Â N  S Ơ N
16 tháng mười một, 2021

*nguồn: Phố Văn Blog nov 30

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
những bài thơ buồn / những bài thơ vui / chia nhau trang giấy / chữ nghĩa đong đầy / câu văn ái ngại / đọc lên thấy buồn / đọc lên thấy vui ...
"Có phải cả cuộc đời mình/ là một bữa Điểm Tâm/ Chiếc giường đó/ gỗ trầm hương nào đóng..." Một bài thơ cảm khái về kiếp nhân sinh của nhà thơ Trần Mộng Tú. Mời đọc.
anh sẽ ở bên em khi triệu triệu cây súng giơ lên và điên loạn / nhắm vào trẻ con đang ngủ trong nhà cha mẹ chúng / nhắm vào người hàng xóm không chịu cắt tỉa cây / nhắm vào người lái xe qua mặt
Ngoài hiên sương muối không gian đẫm Giò lan thấp thoáng đã đâm chồi Còn hai tuần nữa là đúng Tết Chẳng biết hoa nở có đúng thời?
đứa ngủ mở mắt sẵn sàng bắt trộm / đứa ngủ há mồm chuẩn bị đớp ruồi / lũ thao thức hả hê ê a không ngưng nghỉ ̶ ̶ ̶
Có ai buồn bã như người đói ăn cơm nguội, khi gần no phát giác cơm thiu. Chán hơn nữa nếu lấy vợ, gần sinh con, mới biết con của người khác. Cảm giác hôm nay như vậy. Không biết ngày mai ra sao?
vén mây tìm thơ lạc / treo mảnh tình lên cây / con chim nâu đến rỉa / thoáng chút buồn bụi bay /
Một bài thơ đầu năm của nhà văn Phạm Quốc Bảo.