Quán Trọ

20/01/202221:07:59(Xem: 3932)

autumn leave


Mỗi lần đi chơi qua đảo

bên kia Lake Washington

chúng tôi thường ngủ “Quán Trọ” qua đêm

 

Họ cho một cái Giường

hai cái gối

một tấm chăn chung

 

Sáng ngủ dậy

vào bếp có Điểm Tâm

nên quán gọi là Bed and Breakfast

 

Tôi hay đi loanh quanh trên đảo

nghĩ đến cái Giường và bữa Điểm Tâm

 

Ôi chao

sao mà giống cuộc đời!

 

Chúng ta sống mỗi ngày

trên mặt đất này

chẳng khác nào ngủ một giấc

ăn một bữa điểm tâm

là đã hết cuộc đời

 

Quan Trọ là cuộc đời

nhỏ lớn do Trời tặng

nhưng ta sẽ rời Quán Trọ

với hai bàn tay không

 

Của cải tích lũy bao nhiêu năm

chẳng túi nào đủ rộng

khi nằm trong lòng đất

 

Bed và breakfast

Giường và Điểm Tâm

là tất cả những gì

Ta cần khi sống

 

Cuộc đời nào

cũng chỉ tạm ghé qua

 

Nhà năm gian

ngủ một chiếc giường

 

Thức ăn đầy bếp

gạo đầy thùng

khi lớn tuổi

no nhiều hơn đói

 

Sách đọc ngàn chương

trang nào ngang mặt đắp

Cánh đồng bao nhiêu hoa

phủ kín mộ phần

 

Có phải cả cuộc đời mình

là một bữa Điểm Tâm.

Chiếc giường đó

gỗ trầm hương nào đóng

 

Bed and Breakfast.

 

– Trần Mộng Tú

(Cuối Năm chờ Tết Nhâm Dần 2022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất. | có vết máu dính trên cửa, | dấu máu chảy thành dòng. | tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn | rồi thấy nó trong bụi cây, | bị bằm nát. | một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác: | “tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”
đi tìm ánh trăng cuối đường | tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ | tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ | tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp | mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật
đất thở nồng nàn thơm phải không bàn chân / chẳng có vết cứa sâu khiến nhói đau tâm thức...
Vệt son | cháy | tịch dương hồng (*) | chao ơi môi má | còn hong giữa cười ?
buổi chiều nghe thật lạ | nhìn lên đồi mây trắng | có sợi tóc bay qua
Tôi cầm cọ lên, tô / và nói theo em, là / mặt trời màu khoai mật / là tán sắc của ly nước artichaut nhìn rõ cặn / trên chiếc bàn đêm;
Vui hay buồn ta vẫn cứ bay lên | Như cơn mộng thường giữa nhớ và quên | Để lỡ mai này không gian đặc quánh | Thì trời đất vẫn hẹn chỗ thề nguyền.
đêm sâu ̶ ̶ ̶ lênh đênh trôi theo dòng tóc | chị héo hắt | chực chờ lay rụng | heo hắt điệu ru ví dầu
tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền | phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố | nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở | bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó | hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang