Màu Thời Gian

29/01/202215:57:00(Xem: 2612)

altar

 


Mẹ ạ, Tết này con già lắm

Già hơn cả Mẹ thời mới sang

Con mang tóc trắng mình ra nhuộm

Ngỡ là mình nhuộm được thời gian

 

Thời gian có màu không hả Mẹ

Sao mỗi người nhìn thấy khác nhau

Hay tại chúng ta đều loạn sắc

Nên thời gian luôn phải thay màu

 

Chùm hoa ngày Tết sao mà đẹp

Mầu nào cũng giấu được nỗi buồn

Dưới cánh hoa có giọt nước mắt

Vẫn ngọt ngào gọi khẽ “Quê Hương”

 

Nén nhang ngày Tết sao mà thơm

Khói bay vào mắt làm mắt buồn

Mắt buồn nhưng chỉ ngân ngấn lệ

Tuổi con đã hiểu lệ như sương

 

Sương rồi cũng sẽ tan theo nắng

Tóc theo mây trắng bay bạt ngàn

Mẹ ạ, Tết này con già lắm

Biết là không nhuộm được thời gian.

 

– Trần Mộng Tú

(Xuân Nhâm Dần, 2022)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Con số 30 nở / Rung một chùm sương mai / Hạt sương như hạt ngọc / Tan vào nỗi ngậm ngùi
Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc. Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy. / Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá / Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng, / trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.
Quán tưởng Thượng tọa Thích Tuệ Giác, Trụ trì Thiền viện Trúc Lâm Đại Đăng vừa viên tịch lúc 4:30 chiều thứ Bảy ngày 10-4-2021 tại Thiền Viện Đại Đăng, San Diego, California, Hoa Kỳ.
tháng tư / vợ chồng già dẫn nhau ra phố / nắm chặt tay nhau sợ ngã / leo lên chiếc xe điện màu vàng / Bruxelles êm đềm mùa dịch / một câu hỏi không nghe trả lời câu hỏi thứ hai bắt đầu bực dọc / tình yêu xế chiều luôn gai góc và đầy những khắc phục / vẫn chứa nhiều câu hỏi / với những trả lời không cần thiết
Người đàn ông Á Châu đi bộ, / đội mũ sụp che đầu. / Bốn thanh niên da trắng xuất hiện, vây quanh. / Người đàn ông quỳ xuống, / rồi bất chợt phóng lên, / tay đấm, tay chặt, / đá song phi. / Bốn thanh niên ngã nhào, bất động.
Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya. Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?
con chim én kiên trì vượt châu lục / bay về đồng bằng đúng hẹn / mang thông điệp mùa xuân cho cả bầu trời / niềm vui thắp sáng cùng mây / rồi tan vào hư không
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông / Cánh dù ra biển nhớ phương đông / Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước / Đêm đến rồi đi những đợi mong / Đất khách tha phương sầu viễn xứ / Nước người lưu lạc nhớ non sông / Một thời ngang dọc còn chưa dứt / Quê cũ ngày về hết lưu vong
Tôi đoán chừng / sẽ có một lần, / Tôi thích đêm hơn ngày, / khi hé cửa / nhìn ra, / người ấy đã ngồi sẵn, / Đội mũ che kín mặt. Áo dài trùm kín tay chân. Một bóng đen trong bóng tối. Bất động đợi chờ.
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân