đà-lạt, nơi đó

30/04/202219:36:00(Xem: 3359)

DaLat

 

1

 

nặng lòng là bởi

xuân đang tới

và cây đang rộn rã lên hồng

ta đã đi

chưa chào em, đà-lạt!

 

2

 

lên mãi, thì mây mây vẫn mây

nửa vòng trái đất xẻ tơi ngày

chiêm bao bỗng thấy đêm về chật

nhịp thở vai phào dột cánh bay

 

đá chợn chờn treo truông dặm duỗi

đốt tươi rừng lá phải bao nhiêu?

đèo nhô đường bẫy dây giàn liếp

sáng mới đầu thai bụi đã chiều

 

nhân thế rũ ràng sa mạc hẩm

tiếng kêu thả xuống đụng nhau hồi

đời yên ả quá qua mà lạnh

bỗng chốc thèm nghe chiến cuộc rơi

 

cheo leo mỏm nhỏ cây chườm quắn

bện tóc ai, rồi, ta nhớ lắm!

kết sim

dấp suối

ngàn thung lặng

 

3

 

chỉ đà-lạt có căn nhà đó

đỉnh chon von lấn bước về mưa

mà trong ráng mật pha màu cỏ

mới hiển hiện em phù thuật xưa

 

thơ vẫn ca ngời em thiếu nữ

len dầy đội mũi nhũ hoa lên

sách tôi mỏng quá ôm mà ngượng

ngập đến va vào lọn dốc quen

 

kéo quân chỉ gió rối vành khăn

mỗi gối đầu qua kết hội rằm

áo tím mũ thêu ngồi tựa lắng

nhạc cả nghìn và sắc cả trăm

 

lật thánh thư thơm thời thượng cổ

sương hồ vắt nửa buồm giong khe

chay tâm lạy hỏi trời trang khó

nguyệt vẽ bùa lem đốm ngủ mê

 

chim vén màn ngày bên cửa kính

giảng đường vào đến hồn chưa định

mắt ngơ lối bướm hiểu theo vần

triết học tình như gái cõi âm

 

Nguyễn-hòa-Trước

(02-2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng tôi lạc nhau ở một ngã rẽ | mà chưa hề buông tay
Thơ Chủ Nhật của các thi sĩ Hoàng Xuân Sơn - Nguyễn Hàn Chung - Quảng Tánh Trần Cầm - Thy An
Tôi về đó chỉ cần em ôn lại | Chút mơi xưa xanh ngọn lá đương thì | Tim loạn nhịp cuồng yêu cơn vồ vập | Cả sa bàn trên gân mạch li ti
Ngày mai, tôi ra đi. | Đêm nay ngồi một mình với thức. | Tự hứa với lòng, sẽ im lặng từ đây. | Sẽ vô ích, sẽ thất vọng, sẽ gây thêm thù oán.
Từ từ thôi ba của sắp nhỏ ơi! | Vì ngoài sông phù sa đang hoài thai. | Ôi sự dịu dàng | Có thể biển sư tử thành nai. | Thiếu sự dịu dàng | Con nai trong nhà ta có khi thành sư tử.
có lẽ nơi này gỗ đã mục | lâm chung một thân cây
Ở Gaza | người già, thai phụ và trẻ em | Họ…được mời như thế | ngồi chung trong một bàn tiệc chiến tranh
không phải vì thiếu vắng điều gì | mà là có quá nhiều thứ từng là cần thiết | giờ không là gì cả
Làm thơ là một hành trình, với nhiều người, có khi rất là tình cờ bất chợt như làn gió mát buổi sớm chúng ta gặp mà không hề mong đợi. Thơ của chị Lê Phương Châu có phong cách như thế, khi thơ đọc như là những dòng chữ tình cờ, nơi đây chị có vẻ như không cố ý tìm chữ, tất cả chỉ là tự nhiên như ca dao. Trên từng dòng chữ, chị hiện ra như các hơi thở của tỉnh thức, để tự quán sát đời mình tan rã từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc trong dòng sông vô thường. Và từ đó, thơ của chị khởi dậy trên các trang giấy.