Trở về

20/09/202214:48:00(Xem: 2441)
Ann Phong for Doi Cho color 1
Tranh Ann Phong

 

Tôi lại trở về. lần nữa

trong một giấc mơ khác. Lạ lùng

cách tiềm thức chúng ta làm việc. Có lẽ nào tôi vẫn còn mong

nhìn thấy trong những kẽ nứt sâu của mặt đất mà mặt trời đốt cháy,

bên mảnh vụn xích xiềng, những hạt giống nảy mầm

có lẽ nào tôi thất bại triền miên

không nuôi tới lớn khôn tình yêu cho quê hương mới

với tất cả mầu nhiệm xứ sở này ban tặng

có lẽ nào tôi vẫn chưa cắm rễ sâu

 

không, không phải nỗi nhớ quê nhà

tôi đã giết chết cảm xúc đó ngày tôi rời đất mẹ

chúng tôi đã ra đi. tinh thần và cơ thể

tôi không nhớ gì ngoài những khuôn mặt của xích xiềng

 

không, tôi không phải là

người dán mắt vào quá khứ

tôi không muốn nhớ những lần tắm mưa thời thơ ấu

tôi từ chối kể tên những con đường tôi đi với đôi giày cao gót đầu tiên

tôi từ chối tìm hiểu điều gì đã xảy ra cho những cây ăn trái trong sân

tôi không thắc mắc nếu những người bạn bây giờ thay đổi

tôi không tin linh hồn cha mẹ tôi còn quanh quẩn nơi ngôi nhà cũ

tôi không chịu để những giọt nước mắt chảy dài trên má ngày đặt chân trở lại sân bay xơ xác của Sài Gòn

 

trong một giấc mơ khác, tôi về

nơi đó

từ sâu thẳm tôi vẫn còn tin, có lẽ

khi nước tràn khe đất nứt, mảnh kim loại bắt đầu han rỉ và những lá mềm của cây lúa mọc lên

khi sáo ngữ văn hiến bốn ngàn năm thay bằng đối thoại về nhân quyền

khi tiếng thì thầm từ quê cũ thay bằng tiếng gọi

nước mắt chảy dài, tôi nói

gốc rễ của một người không đứt mất bao giờ

 

kc Nguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ “Cha” chỉ là một tên gọi khác của lòng yêu thương. (Fanny Fern)
Một mùa hè, khi chàng vẫn còn trẻ, chàng đứng bên cửa sổ và tự hỏi họ đã đi đâu, những người đàn bà ngồi bên biển, ngắm nhìn, chờ đợi một điều gì đó không bao giờ đến, gió nhẹ phả vào da họ, gửi những lọn tóc xoã ngang môi họ. Họ đã ngã xuống từ mùa nào, họ đã lạc lối từ ý niệm nào của nét yêu kiều? Đã lâu rồi kể từ khi chàng nhìn thấy họ trong vẻ lộng lẫy đơn độc, trĩu nặng trong nỗi biếng lười, dệt nên câu chuyện buồn về niềm hy vọng bị bỏ rơi. Đấy là mùa hè chàng lang thang trong màn đêm kỳ vĩ, trong biển tối, như thể lần đầu tiên, để tự toả ra ánh sáng của chính mình, nhưng những gì chàng toả ra là bóng tối, những gì chàng tìm thấy là đêm.
Ba thi khúc của nữ thi sĩ Trần Hạ Vi...
đông tây nam bắc mù như nắng | vẽ bóng mưa rào một trận chơi
chim săn mồi không lo bị bắt | chỉ về mặt đất bằng cách bị bắn rơi
Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé | Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi! |Em xa lạ quá, đâu còn phải | Tố của Hoàng xưa, Tố của tôi.
Thơ của hai thi sĩ Trần Yên Hòa & Thy An...
ai hát mà nghe đau gai nhọn | vết sướt lâu đời mưng nhọt ung | đắp một hang dài hoa nguyệt cấm | biết đâu mà dọi ánh tương phùng
Thơ của hai thi sĩ Trần Mộng Tú & Đào Văn Bình
Ô hay, đất cỏ bời bời / Xanh như huyễn mộng, ngọt lời hoan ca / Cúi đầu niệm chú Ba la... / Cỏ chôn vào đất... hóa ra thiền vườn?