Mùa hạ

01/10/202211:15:00(Xem: 3140)

Image_Afternoon

cúi xuống trời chiều

thấy vạt nắng xuyên qua kẽ lá

mùa hạ lao xao những ngày cháy da

sự lười biếng làm cạn kiệt ngôn ngữ

con chuồn chuồn đậu trên lá xanh thật lâu

tay vươn ra bắt hoài niệm tưởng nhiệm mầu

mặt trời mỉm cười cùng tóc trắng

giữa im lặng của gió

có tiếng thì thầm những âm ngữ thật quen

 

cỏ cây như sống lại

mùa màng hát ca trong tim em

tôi xin góp phần bằng chậu hoa vàng nở nụ

ấp ủ một chút thương yêu

tạm quên đi những cảnh đời bệnh hoạn khó khăn

câu thơ tàn đêm viết chưa xong

bỏ rơi vào khe hở đóng khung nhọc mệt

 

đâu đó có mùi thơm của cỏ

trái đất và tuổi già chào nhau qua thương yêu

nắm tay đi trên đường thẳng của tưởng tượng

Euclide mỉm cười, Einstein nhìn đồng hồ trên nóc nhà ga
sương gió trên vai nghe lạnh

bàn tay đan nhau

con đường nghiêng bóng chiều tà  

 

cây bồ đề nứt ra chút lá

nhân duyên hội ngộ rồi cách xa

rót ly rượu hồng mời bạn

một chút da nhăn trên mặt

lắc đầu không muốn nghe chuyện phôi pha

nhỏ nhoi phận người

ê a câu triết học hẹn ngày mai đọc lại

 

gom hết chữ ghi lên trang giấy

mùa thiêng liêng chút bí ẩn chợt quay về

 

-- thy an

(Tặng Tâm Huy HKQ)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
cho những người chết xa không phải chỉ trên đường hồ chí minh cay nghiệt / nhưng bất cứ đường nào / đưa ra khỏi nước / những xác khô / những hồn ma luẩn quẩn ngơ ngơ ngác ngác / bên Miên bên Việt / chỗ nào là quê hương?
Con số 30 nở / Rung một chùm sương mai / Hạt sương như hạt ngọc / Tan vào nỗi ngậm ngùi
Bạn thân tôi là quân nhân xuất sắc. Anh vào cuộc chiến với quân hàm thiếu úy. / Sau sáu năm, rời chiến tranh bằng cố thiếu tá / Trở về nhà, lạnh lùng, câm lặng, / trong hộp gỗ, anh chỉ còn một cánh tay.
Quán tưởng Thượng tọa Thích Tuệ Giác, Trụ trì Thiền viện Trúc Lâm Đại Đăng vừa viên tịch lúc 4:30 chiều thứ Bảy ngày 10-4-2021 tại Thiền Viện Đại Đăng, San Diego, California, Hoa Kỳ.
tháng tư / vợ chồng già dẫn nhau ra phố / nắm chặt tay nhau sợ ngã / leo lên chiếc xe điện màu vàng / Bruxelles êm đềm mùa dịch / một câu hỏi không nghe trả lời câu hỏi thứ hai bắt đầu bực dọc / tình yêu xế chiều luôn gai góc và đầy những khắc phục / vẫn chứa nhiều câu hỏi / với những trả lời không cần thiết
Người đàn ông Á Châu đi bộ, / đội mũ sụp che đầu. / Bốn thanh niên da trắng xuất hiện, vây quanh. / Người đàn ông quỳ xuống, / rồi bất chợt phóng lên, / tay đấm, tay chặt, / đá song phi. / Bốn thanh niên ngã nhào, bất động.
Khi mặt trăng làm mặt trời nửa khuya. Tất cả mọi thứ cần đảo ngược. Con người đã sai từ sơ sinh. Nhân loại đã lầm từ tiền sử. Chúng ta thật sự không biết mình là ai?
con chim én kiên trì vượt châu lục / bay về đồng bằng đúng hẹn / mang thông điệp mùa xuân cho cả bầu trời / niềm vui thắp sáng cùng mây / rồi tan vào hư không
Lơ lửng trời cao dõi mắt trông / Cánh dù ra biển nhớ phương đông / Ngày qua tháng lại nhiều mơ ước / Đêm đến rồi đi những đợi mong / Đất khách tha phương sầu viễn xứ / Nước người lưu lạc nhớ non sông / Một thời ngang dọc còn chưa dứt / Quê cũ ngày về hết lưu vong
Tôi đoán chừng / sẽ có một lần, / Tôi thích đêm hơn ngày, / khi hé cửa / nhìn ra, / người ấy đã ngồi sẵn, / Đội mũ che kín mặt. Áo dài trùm kín tay chân. Một bóng đen trong bóng tối. Bất động đợi chờ.