Tiếc Thu

23/10/202209:37:00(Xem: 3767)

japanese lake

Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng

Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian

Những con đường thơ mộng một màu vàng

Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi

 

Là tôi biết mùa thu đang tàn lụi

Mây lững lờ trôi níu kéo tơ vương

Để hồn tôi xao xuyến suốt đêm trường

Mang trăng xám chơi vơi vào giấc ngủ

 

Là lễ hội Halloween ma quỷ

Lũ trẻ con hớn hở một ngày vui

Áo quần, hoá trang những khuôn mặt người

Trick-Or-Treat rộn ràng từng góc phố

 

Tôi đã ước trở lại thời thơ bé

Đêm trung thu phá cỗ đón trăng rằm

Mơ bay cao thăm chú Cuội chị Hằng
Có thiên đường thênh thang trong ánh mắt

 

Dù vẫn biết thu nơi đây rất ngắn

Đến rồi đi, như giấc mộng, tình cờ

Tôi lang thang chưa viết hết bài thơ

Nức nở thương hàng cây trơ trụi lá

 

Là tôi biết mùa đông đang gần quá

Tuyết sẽ phủ đầy trắng xoá mọi nơi

Ngày vội đi qua, cho bóng chiều rơi

Trời đất hoang vu màu buồn man mác

 

Còn đâu nữa lá khô bay xào xạc

Để tôi ngẩn ngơ hỏi gió về đâu?

Nên chiều nay nhìn lá úa thay màu

Bỗng thấy tiếc mùa thu vàng ngây ngất

 

Kim Loan

(Edmonton, Nhìn Mùa Thu Đi)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi quen biết nhị vị thi sĩ Cao Mỵ Nhân (Hoa Kỳ) và Trịnh Cơ (Pháp Quốc) cũng đã được mấy năm, khởi đầu từ trên những diễn đàn Đường Thi xướng họa. Tôi rất quý mến và ngưỡng mộ họ, và tôi cũng biết, cả hai đều từng là quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, là anh kiệt và anh thư phục vụ nước nhà từ trước 1975 cho đến ngày tan đàn xẻ nghé.
Nhà thơ Huy Tưởng đã bắt đầu tập thơ mới "Đêm vang hình tiếng chuông" của mình bằng một bài thơ lục bát phá cách rất hàm súc.
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.