Ca Khúc Tủi Thân

26/10/202215:47:00(Xem: 2214)

299501250_6115052725177482_983161646666317578_n
Minh họa: Huỳnh Lê Nhật Tấn


  

Cổ bị xích dẫn đi như chó

mỗi ngày theo chân ông.

Hứng khởi chạy nhanh phía trước, bị giật lại.

Chán nản thụt lùi phía sau, bị kéo đi.

Thấy chó cái, vui mừng nhảy cỡn.

“Đứng lại. Ngồi xuống.”

Thấy chó đực, cạnh tranh sủa vang.

“Im đi.”

Cổ bị xích dẫn đi như chó.

Con chó tôi dòng sói rừng hoang.

 

Đêm ông ngủ. Nằm dưới chân giường.

Nghe tiếng động, canh phòng gian ác.

Chống cự bất lương dù chủ bất lương.

Khác với chó, tôi không tin chủ.

Rồi ngủ lơ mơ tìm cảnh núi rừng.

 

Ông đó là ai?

Chân tay dài thòng, đầu cao đến mây.

Chưa ai thấy mặt thật.

Tay xích cổ hàng tỷ con chó dẫn đi.

Đám chó hỗn loạn chờ tranh giành ăn uống.

Rồi dần dần tắt thở bên đường.

Đúng là ngu như chó.

 

Tại sao chó sủa?

Vì có điều uất ức.

Khi ở rừng, chúng tru.

Tại sao bị xiềng xích?

Vì chúng quy phục ông chủ.

Khi ở rừng, chúng tự tại ung dung.

Con chó tôi dòng sói hoang thất thế

bị xích cổ dẫn đi như người.

 

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...
Ta đã làm xong phận sự một nhà văn. Vậy thôi.
thượng đế thì xa mà cái ác thì gần ̶ ̶ ̶ / vô vàn cuộc sống bỗng chốc đổi thay mãi mãi / những vấn nạn của bạn và tôi trở nên vô nghĩa...
Chiến tranh và ngục tù là bi kịch đau thương nhất trong lịch sử loài người, nó là kinh nghiệm không được rút tỉa để học hỏi và ngăn chặn, cứ thế lặp đi lặp lại khắp nơi trên thế giới, đánh động mãi ký ức con người nên có thể nói rằng không có cuộc chiến và nhà tù nào trở thành quá khứ, nó luôn là hiện tại với dấu lệ và máu không ngừng chảy. Kinh nghiệm chiến tranh, nhà tù, cùng hệ lụy tang thương của nó như vết cắt hằn sâu trong tâm tư tình cảm con dân Việt nam, mà nhà văn Ngô Thế Vinh đã gọi - vết thương không bao giờ lành-, nó sừng sững ở đó, trên đất đá, trên thân thể, trong tâm hồn, trong sử lịch, mà trái tim và lương tâm con người mãi thúc thủ một câu trả lời.
Cậu bé Hassan 11 tuổi ở miền Đông Ukraine vừa bằng tuổi của Oliver cũng 11 tuổi ở miền Tây Bắc Mỹ
Ôi những bà mẹ mất con/ những người vợ mất chồng/ những người yêu nhau/ đã mất nhau...
buổi chiều/ ở khúc quanh của dòng sông/ có con cò xám khẳng khiu/ cô đơn như con nước lạnh/ nhìn về xa xăm...
Nhìn vào các con số. Vào khởi đầu thập niên 1930s, có 259 nhà văn xuất bản sách trong Liên Bang Xô Viết. Vào cuối thập niên 1930s – chỉ còn 36. Như thế nào 80% các nhà văn đã biến mất? Có 17 người bị bắn, 8 người tự sát, 7 người chết vì lý do tự nhiên, và 175 người bị bắt và giam trong các trại. Và 16 người mất tích. Những con số này cho một ý tưởng về trái độ Liên Bang Xô Viết đối với giới ưu tú văn hóa Ukraine, một thái độ đã áp đặt một kiểu im lặng văn hóa trong nhiều thập niên. Trong thập niên 1960s, một thế hệ mới, trẻ hơn xuất hiện và mang khu vực vào một thời kỳ nghệ thuật chói sáng mới. Nhưng nó cũng sớm lụi tàn: nhà thơ Vasyl Symonenko bị đánh tới chết, họa sĩ Alla Horska và nhà soạn nhạc Volodymyr Ivasiuk chết trong các hoàn cảnh kỳ lạ, và nhiều người khác bị đẩy vào nhà tù, ép vào các bệnh viện tâm thần, và bị cấm xuất bản. Chết độ Xô Viết khởi dậy cuộc chiến chính trị nhắm vào các khuôn mặt văn học Ukraine trong thập niên 1920s và kéo dài tới cuối thập niên 1980s,
bánh mì chúng con ăn hằng ngày chúng con cho người đói / để họ ngừng ăn thịt lẫn nhau / chúng con đem ánh sáng cho kẻ u mê / để họ tìm ra sự sáng suốt /