Ca Khúc Tủi Thân

26/10/202215:47:00(Xem: 2193)

299501250_6115052725177482_983161646666317578_n
Minh họa: Huỳnh Lê Nhật Tấn


  

Cổ bị xích dẫn đi như chó

mỗi ngày theo chân ông.

Hứng khởi chạy nhanh phía trước, bị giật lại.

Chán nản thụt lùi phía sau, bị kéo đi.

Thấy chó cái, vui mừng nhảy cỡn.

“Đứng lại. Ngồi xuống.”

Thấy chó đực, cạnh tranh sủa vang.

“Im đi.”

Cổ bị xích dẫn đi như chó.

Con chó tôi dòng sói rừng hoang.

 

Đêm ông ngủ. Nằm dưới chân giường.

Nghe tiếng động, canh phòng gian ác.

Chống cự bất lương dù chủ bất lương.

Khác với chó, tôi không tin chủ.

Rồi ngủ lơ mơ tìm cảnh núi rừng.

 

Ông đó là ai?

Chân tay dài thòng, đầu cao đến mây.

Chưa ai thấy mặt thật.

Tay xích cổ hàng tỷ con chó dẫn đi.

Đám chó hỗn loạn chờ tranh giành ăn uống.

Rồi dần dần tắt thở bên đường.

Đúng là ngu như chó.

 

Tại sao chó sủa?

Vì có điều uất ức.

Khi ở rừng, chúng tru.

Tại sao bị xiềng xích?

Vì chúng quy phục ông chủ.

Khi ở rừng, chúng tự tại ung dung.

Con chó tôi dòng sói hoang thất thế

bị xích cổ dẫn đi như người.

 

Ngu Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người chồng cong mình chạy trên bờ / nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre / chiếc thuyền chỉ chở được hai người / người chèo thuyền / đưa vợ anh qua sông sanh đẻ
Nhiều đêm ngủ mơ thấy mình nhỏ như con sâu. Không dám nói với ai. Chỉ nói vào thơ vì thơ không biết khi dể. Có phải vì yêu em tôi trở nên hèn nhát? Hoặc vốn đã hèn từ lúc sinh ra? Tôi không nhận cả hai, nhưng cả hai xỉ vả dày vò tâm trí người giả dối.
Lúc xưa, anh và tôi, học sinh cùng trường. Lớn lên cùng xông vào chiến trận. Đổ máu bảo vệ quê nhà. Gặp nhau mừng chưa chết. Nghe nhau từng tin tức hành quân. Gặp lại trong trại tù cải tạo. Cắn mảnh đường phèn chia đôi. Rít chung mẩu tàn thuốc lá. Chúng ta làm anh em suốt đời. Bây giờ gặp lại: Dân Chủ - Cộng Hòa, vì sao thù nhau hơn thù Cộng Sản?
bỗng thấy già nua / như trái đất và mặt trời / Pythagore và Euclide đã chết / toán học không định hình nổi sự sống
kính thưa sáu tám mênh mông / ru ta từ thuở mẹ bồng trên tay / mùa đông quê ngoại sương bay / phên tre gió tạt gò mây nắng chìm / tay huơ chân đạp chiều im / o oe tiếng khóc tiếng bìm bịp kêu /
Chợt / Chợt / người hóa thành con ve / chôn ấu trùng xuống đất / chờ mươi năm sau tái sinh.
Giải Nobel Văn Chương năm nay, 2020, được trao cho nhà thơ người Mỹ Louise Glück, theo bản tin của BBC cho biết hôm Thứ Năm, 8 tháng 10 năm 2020.
Hưu về viết sách bàn thơ phú lòng xót xa thì chữ xót xa mấy chục năm hèn đau đã đủ còn chút linh hồn thả nó ra
fake news, fake story làm hư hai ống kính. Không thể tin những hình ảnh thu nhận. Càng không tin ý nghĩa như đã thấy. Phải chăng mắt đã trở thành vô dụng? Nếu mắt thấy tai nghe đều là giả, tội nghiệp, làm người ! Lạc lõng biết bao ! Hiu quạnh biết bao !
Tâm tư khô cạn mạch nguồn Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ Trần gian có gã khù khờ Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra