Soi Thấu

10/11/202210:18:00(Xem: 3517)
Soi Thấu
Tranh minh họa Duy Thanh


 

Những gì tầm thường nếu soi thấu sẽ ngạc nhiên.

Nếu trăn trở, nhìn trên nhìn dưới, lật qua lật lại,

mày mò, cân nhắc, suy nghĩ,

đột nhiên sẽ thấy khác thường hay phi thường.

Không có gì tầm thường,

chỉ có người đang nhìn nó

tầm thường.

 

Bà lão nằm trên giường như cành hoa dại

mọc lên chăn gối.

Ông lão ngồi bên cầm tay bệnh nhân

mười móng tay lâu rồi không sơn màu.

“Để anh vẽ hồng tàn màu áo lụa.”

Những ngón tay bị thời gian bạo lực

cong như nhánh gừng già

nhưng mỗi mùa đều nở hoa trắng.

“Để anh bóp dầu, đêm chôn cất mùa thu.”

 

Vĩnh viễn

tình yêu là phiền muộn cần thiết để sống.

Tầm thường như bữa cơm phải có để ăn.

Khi soi thấu

cơm nấu bằng mây trời và sóng biển

ăn với ngôi sao luộc

với tóc xào

với da chấm mặn mồ hôi

tráng miệng bằng môi hấp niềm vui ngắn ngủi.

Tất cả chỉ để tầm thường sống qua ngày.

Để lo lắng những thứ phi thường khờ dại.

 

Những gì phi thường nếu soi thấu sẽ ngạc nhiên.

 

Cỏ dại năm 1953 nở ra bà lão.

Đêm cuối mùa thu thơm nhẹ hương gừng.

Thơm bạc hà dầu xanh.

Tầm thường như bệnh nhân nào cũng xoa bóp.

Khác thường như anh bắt nhức nhối bỏ vào lâm ly.

Khi soi thấu

sẽ thấy trong chữ “lão” có chất keo ấm áp

“Để anh dán đời nhau hơn đinh đóng vào hòm.”

 

Như vậy

đã năm mươi hai năm, anh cùng em lãng mạn.

Tầm thường như những ai yêu nhau đến bạc đầu

nhưng phi thường vì không chịu bỏ nhau.

 

Ngu Yên.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
từ tế bào da linh thể hóa khói tan vào hư không | cuồng chạy theo hổn hển nắm bắt | mở bàn tay trôi ra bóng ta khật khùng ngả ngớn
Chim một đôi | Lẻ một bạn | Trăng một chiếc | Niệm mình trăng
Tôi ở đây xa dăm ngàn cây số | Trái tim tôi trôi mãi chẳng tới bờ
Một khuôn mặt lành | Sao đời dị dạng | Đêm tha khúc quành | Vào ngày hạn hán
ánh lửa bếp lò bà ngoại đốt | tiếng chim ban sáng hót trong hồn | ba ngàn cánh cửa vào thế giới | giấc mơ mọc cánh chọc trời
tôi từng cô độc nhưng hiếm khi cô đơn | tôi đã thỏa mãn cơn khát của mình | ở cái giếng của chính tôi | và rượu đó thật ngon, | là thứ ngon nhất mà tôi từng uống
nửa cơn đau đầu đông | thu rồi lại nhen nhúm | hãy thở như ngô đồng | uống thu sương từng ngụm
những khuôn mặt thất sắc | những cái nhìn ngắc ngoải | những giọt nước mắt cam chịu đắng cay | rồi những trang đời dần khép lại | vùi chôn trong vô thức khôn nguôi.
tháng bảy tháng tám mùa hạ ân cần | trôi những nỗi niềm thật nhẹ | êm đềm hoa lá | em sẽ mở lòng gần gũi nhau hơn