Mớ bòng bong

14/12/202209:23:00(Xem: 3834)

full-moon

khuôn trăng gần đầy, rất sáng

vỏn vẹn một mảnh tình che đậy

cơn ái ân vụt tắt

hừng hực thanh âm

rồi những giấc mơ thì thầm

 

ngọn nến cháy cong mối tình già

hát ca như trẻ nít

khói hương da diết những nỗi niềm kỳ lạ

như bàn tay em đêm qua

mang ánh sáng triết học qua tim le lói

 

núi đồi em khép hờ

mùa trăng, đêm không lên tiếng

chỉ có hạt bụi trở về con đường xa thẳm

đóa hoa đứng lặng yên

nghe hơi thở đất trời rong rêu

    

những khung cửa cũ mèm

con đường đại học còn xanh lá

tiếng nói cười của đám sinh viên tình nhân

giống âm thanh kịch bản xưa xa 

tôi đi qua vả tôi trở lại

 

bài thơ trôi theo mây

bao giờ thành mưa rơi xuống vai gầy

trên những thân người biến dạng

đang chui vào bóng tối với bao nhiêu câu hỏi

lấp liếm lương tâm

 

một vẫy tay không người nhận

mớ bòng bong ray rứt thiết tha

… trong đầu…

 

– thy an

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ em mắt biếc cười hiền / Mà nghe đau tận trong miền thịt xương / Mình không chung một con đường / Tháng ngày qua vẫn như dường ban sơ
Không thể về lại Hôm Qua / Để tránh lầm lỗi nào, ta đã làm / Thì Hôm Nay, hãy vững vàng / Chánh-kiến, mà sống đàng hoàng hơn thôi
tôi nhớ / trong mắt em / bầu trời xanh biếc miên man / mặc dù cơn bão rớt đem lại mưa sụt sùi cùng gió lạnh
Biển lung linh biển tình biển nhớ. / Biển vỗ về biển chở mối thương yêu. / Biển hiu hiu sóng nhẹ gió muôn chiều. / Cho liễu rủ bóng dừa nghiêng xõa tóc.
Trời mưa, làm việc trong nhà / Kẻo mưa ướt áo, đường xa khó về / Chợt nhớ lời dạy xưa kia / Có ai tránh ướt vì che dù người!
từng đêm / đếm từng vì sao lung linh / ̶ ̶ đôi khi sao thất kinh rơi rụng / tỏa mùi pháo hoa lễ hội / ̶ ̶ trong bầu trời mực tàu tô đen vô tận
Dường như ở đây không có gì đổi thay, nhưng chẳng còn như trước nữa. Dường như không thứ gì bị chuyển đi, vẫn nguyên như cũ, nhưng lại rộng thêm ra. Và hàng đêm đèn không sáng trong nhà. Có tiếng bước chân trên cầu thang, nhưng không phải những bước chân ấy.
Mỗi sáng ra vườn sớm / Tâm nở một bài thơ / Hăm lăm (25) câu dài, ngắn / Mênh mang lời kinh thư.
Nhân Ngày Mother's Day, hình ảnh người Mẹ ròng rã suốt 13 năm trời đi kêu oan cho con đã gây nên nhiều xúc động và căm phẫn trước bản án y tử hình từ Tòa án Nhân dân Tối cao Việt Nam vào ngày 8 tháng 5. Bài thơ sau đây của thi sĩ/tác giả Phạm Hồng Ân viết thay cho lời người Mẹ của tử tù Hồ Duy Hải.