RƠI

21/12/202211:28:00(Xem: 3711)
nguyetcam 1
Nguyệt cầm -- Tranh Đinh Trường Chinh.

  

1.


Có phải là mình đã rơi

Lơ mơ như mộng giữa trời rất xanh

Giật mình, nên rơi quá nhanh 

 

Ô hay là rơi bóng mình

Chân dung xúng xính một hình nhân đi

Nhớ xưa. Tại một chữ Vì

 

Ngặt là chỉ một chớp mi

Buộc sao cho kịp thề nghì tóc tơ

Bập bênh hai cõi dạ thưa

 

2.


Rơi vào vô tận ta xưa

Dắt dây thêm một hạt mưa ở đời

Nghìn phương mộng ấy chơi vơi

 

Duyên lành đẩy một nhịp rơi

Đúng trong mộng mị, cõi đời không sai

Rơi vào bụng mẹ đầu thai


Vi vu ngọn nắng ban mai

Mặn nồng thêm một tiếng ai hữu tình

Đi cho hết cõi lung linh

 

3.


Chơi vơi là lửng lơ mình

Nghe đâu ai gọi thình lình kiếp mai

Hóa ra ký ức một vài

 

Thề xưa tóc đã quá vai

Quay lưng thăm thẳm đường dài hụt hơi

Sông về biển. Vội trùng khơi 

 

Vực sâu tay níu tay rời
Chẻ đôi sợi tóc nên lời thề non
Hẹn nhau trời đất chon von

 

4.

Dường như là rất mỏi mòn
Đường rơi thẳm đất bon bon tuyệt mù
Trời xa rơi ngát thiên thu

 

Vô tận cõi lời thâm u
Tìm nhau. Con chữ biệt mù âm xưa
Có khi vấp một chữ Ngờ


Mới hay một kiếp đong đưa

Chẳng qua giấc mộng đã lừa chân đi
Ví dầu mưa nắng đôi khi…

5.


Mông mênh là cọng cỏ thi
Lời đi cũng vướng, nói gì. Câu thơ
Dừng chân là mộng tình cờ

Tan sương bao kiếp giấc mơ
Trôi đi bao nỗi ngẩn ngơ kiếp lời
Dường như là tôi đang rơi…

 

Quay cuồng một trận trời ơi

Hóa thân sương hạt chơi vơi cõi ngoài

Gió xanh nguồn cội không hai

 

-- Nguyễn Thị Khánh Minh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
chúng ta không cần lên sao hỏa không có ý định xâm chiếm kênh đào Panama không muốn mua Greenland không muốn sáp nhập Canada vào vườn nhà
Chắp tay quán niệm một hồi | quên môi quên má quên đồi quên sông | Quên em phủi gã theo chồng | ngộ ra sắc tức là không của mình
Thìn thuộc thổ. Nhâm thuộc thủy. Nhâm Thìn số khắc tùy thân: đất ngăn nước. Suốt đời tự vô phước với mình. Tự Mâu Thuẫn. Tự nghi vấn dường như lận đận là con đường phân vân không thể lựa chọn.
Tôi yêu Canada, và yêu nước Mỹ. Tôi có nhiều người thân ở đó. Căn nhà tuổi thơ của S vẫn còn nằm bên rừng cây rợp bóng mát ở Texas. Tôi nhớ đến bài thơ của Robert Frost, người đọc thơ trong lễ nhậm chức của tổng thống Kennedy. Kennedy có câu nói nổi tiếng được Trudeau nhắc lại: "địa lý làm cho hai nước chúng ta là hàng xóm, nhưng lịch sử làm cho chúng ta trở thành bạn bè."
Hãy tạm để những chuyện buồn nằm im dưới mâm cỗ ngày Tết, để ta chỉ được thấy màu xanh lá bánh chưng, màu đỏ ối ruột dưa hấu, màu vàng đỏ tung xòe trong những bao lì xì nhỏ, màu nắng chín nhấp nháy trên những trái quất… bây nhiêu đó có đủ để bạn đón hơi thở mới của đất trời? Hy vọng vậy để chúng ta được mọc lên như cỏ non trên khung rêu ngày tháng cũ. Bài thơ của Nguyễn Hồng Kiên tôi đọc được từ trang của trường Mầm Non Cự Khối, bài thơ được dạy cho các em lứa 4 tuổi, như một lời chúc tết hồn nhiên.
Lts: Người minh hoạ Việt Báo Tết Quí Tỵ năm 2013 là hoạ sĩ Đinh Cường. Năm nay Tết Ất Tỵ, một con Giáp đã qua. Đinh Cường sinh năm 1939 tại Thủ Dầu Một - Việt Nam. Sống ở Huế, Đà Lạt, Sài Gòn cho đến 1989. Sau khi tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật Huế và Sư Phạm Hội Họa - Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định, Sài Gòn, ông giảng dạy tại Trung Học Đồng Khánh, Nữ Trung Học Thành Nội và là giáo sư Cao Đẳng Mỹ Thuật- Huế. Hoạ sĩ Đinh Cường từng nhận nhiều giải thưởng hội hoạ nhưng ông cũng là một nhà thơ. Ông tạm biệt cõi nhân sinh vào ngày 7 tháng 1 năm 2016 tại Fairfax, Virginia, 76 tuổi. Tưởng nhớ Ông nhân dịp Xuân Ất Tỵ, xin trích đăng lại các bài thơ tháng Chạp của người họa sĩ/thi sĩ tài hoa đã đăng trong báo Việt Báo Tết Quý Tỵ.
từng giọt mưa xuân thánh thót | ba ngàn thế giới trơ lì | nước mắt nào đủ xoa dịu nỗi đau
Một mảng đông sang con chim đỏ | Cây trong tuyết lú đứng mơ hồ | Trắng quá lạnh run thân hàn mộc | Người ở đâu nơi một tình thơ
Xanh xanh mây nhạt trời cao | Tiếng chim đon đả đón chào bình minh | Trúc nghiêng gió, lá rung rinh | Đào khoe hoa thắm, ý tình đầy xuân.
con đường mòn đã hẹp | đâu còn bướm với hoa | để mỗi mùa xuân đến | lại tiếc thầm ngày qua.