Thơ cuối năm...

30/12/202208:39:00(Xem: 4110)
abstract composition-victor hugo (1802-1885)
Tranh Victor Hugo (1802-1885).

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

trầm mặc cuối năm 

 

đứa vung vít choáng váng

đứa ê a kệch cỡm

còn nhớ ngày nào

khi ráng chiều đổ dài miên man theo dòng mặc khải

người nằm im lơ đãng chờ đợi bí tích sau cùng

 

từng giọt từng giọt mưa long lanh

chậm chạp len lỏi từ khóe mắt ngây dại

chút son phấn chấm phá rồi cũng nhạt nhòa

đâu đây người bấu víu giữ chặt phút giây

nghe trăm năm vỡ vụn

 

trong giấc mơ hữu cơ huyễn hoặc

có ngực trau chuốt có mông nõn nà

ngự trên ngôi cao

mượt mà thơm phức

ngày hừng đông dậy mùi phồn thực

 

và tiếng hát đồng vọng từ đám mây bạc màu

khi tôi xếp lại những con chữ dằng dặc vàng ố  ̶ ̶ ̶ 

cái bóng ngày qua nhẩn nha trên dòng vô thức

góp nhặt ảo giác

giăng mắc mù sương

lẩn trốn trong bức tranh tường đầu ngõ

 

hôm nay tôi với tay chụp bắt cái bóng lung linh

giữa cơn ho khan khàn đục

cuối năm đến không cảnh báo  ̶ ̶ ̶  như con chó mù

còn ai lang thang lặn ngụp trên dòng nước lợ?


*
 

so what? so what?  

 

vớ vẩn chốn thị phi sau đêm nghìn lẻ hai

một ngày dở hơi không động đậy

phỏng vấn cột đèn thắp sáng chợ trời

bên đống rác to đùng chôn sống lẽ phải

vùi lấp cuộn dây định mệnh chưa thắt gút

 

dưới gầm cầu ông lão gặm mẩu bánh mì

đón cơn gió xa lắc tím lịm đậm mùi hơi nước

thảng thốt trong môi trường mất trí tập thể

lặp đi lặp lại hồi ức ngổn ngang tro bụi

đệm thêm đôi ba câu thần chú bất dị bất biến

 

so what? so what? thì sao? thì sao?

tiếng thét gào vang dội liên tục từ vực tối sâu thẳm

ngày chân cứng đá mềm không là hư cấu

ngón tay phong thấp gõ nhịp trên bàn phím

lắng nghe chữ nghĩa khô khốc rơi rớt lăn lóc rối nùi

 

ngậm từng hớp cafe đen đắng miệng từ ly giấy

cuối năm chợt nhớ làm người xa nhà đã rất lâu

muốn đứng ngã ba đường ngoắc tay giang hồ

quá giang một chuyến về quá khứ te tua vụn vỡ

 

đã quá nửa đêm trên góc phố ngập ngụa rác thải

vẫn đứng ngã ba đường

trong âm vọng dửng dưng chán ngắt

so what? so what? thì sao? thì sao?

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

THY AN

 

Về đâu

 

ẩn ngữ nổi chìm tâm thức

rừng hoa thơm ngát dạ hương 

núi non phác lên trăm cảnh

xôn xao thơ ngọc dỗ dành

 

xoa tay nheo mắt ngắm tranh

miếu đền lung lay nhân ảnh

tím rừng nát đá vàng phai

mím môi thương mảnh phù đồ

 

dứt bỏ xiêm y cổ độ

hoa trời rụng rơi mấy cánh

dõi áng mây xanh trôi mãi

từ tâm theo gió xa bay

 

thy an

 

*

 

TRỊNH Y THƯ

Mười bài hài cú chiều cuối năm

1.

Chiều cuối năm ngồi chờ

chuyến xe mãi chưa về bến đậu

chú sẻ giương mắt nhìn.

 

2.

Chiều cuối năm xuống phố

rừng người chẳng nghe ai nói năng

chỉ thấy hình với bóng.

 

3.

Chiều cuối năm ra biển

biển âm âm u mặc nỗi niềm

dưới chân đùn ụ cát.

 

4.

Chiều cuối năm lên đồi

nhìn mây tím vờn quanh rừng trảng

lặng thinh âm nhạc xanh.

 

5.

 

Chiều cuối năm phân vân

không biết làm sao cho hết kiếp

vầng trăng non vừa nhô.


6.

 

Chiều cuối năm nhớ mưa

mùi cỏ ướt dồng dềnh sương khói

thủ thỉ vạt đất nâu.

 

7.

Chiều cuối năm ước hẹn

bóng đổ dài tường gạch hanh hao

ríu rít chim về tổ.

 

8.

Chiều cuối năm nói thầm

đóa môi đắng xin làm kỷ niệm

ký ức chợt ùa về.

 

9.

Chiều cuối năm thơ thẩn

hạ đông thời gian đỏ tím vàng

màu quan san chiếc lá.

 

10.

Chiều cuối năm mình tôi

nơi góc đời lãng quên hiu quạnh

ánh tà huy hương lay.

 

– Trịnh Y Thư

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
điện thoại di động reo / chuông gió reo / thanh âm chất chồng ngổn ngang / khép cửa nhốt ráng chiều / nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc...
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền