Trang Thơ

18/02/202312:38:00(Xem: 2740)
duythanh 6
Phóng họa của Duy Thanh.



CHÚC THANH

Một bông hồng tặng người dũng sĩ Ukraine

 

Có khu rừng, một ngày kia nắng hạn

Nhựa khô dần trên từng phiến lá im

Có con suối băng mình đi hối hả

Sợ đường dài nên vất vả ngược xuôi.

 

Đá có ngăn, cứ ào lên mà tiến

Núi có chia, lao thẳng xuống chân đèo

Dẫu con đường đầy chất ngất cheo leo

Suối vẫn tới vì suối là sự sống

 

Bên khe đá, có bông hồng nhỏ bé

Cố vươn người ra khỏi kẽ rêu xanh

Đứng nghiêng mình bên dòng nước uốn quanh

Cất tiếng nói vẻ vụng về trang trọng:

 

Suối của tôi, khi con người bái vọng

Trước bàn thờ, khi cất giọng tạ ơn

Thì bánh quà, hoa, trái ngát hương thơm

Người bầy biện chất chồng nhiều lễ vật

 

Riêng có tôi, dẫu lòng thành chất ngất

Chẳng có gì ngoài một chút hương hoa

Xin vui lòng đem tới những nơi xa

Xin nhận lấy tấm lòng nầy lễ vật

 

Ngày hôm nay trên nhiều miền trái đất

Như cỏ cây như sỏi đá âm thầm

Có bao người đang sống giữa tối tăm

Trời đất rộng hoang tàn đầy mộ chí

 

Như hạt bụi vật vờ đường thiên lý

Con ốc cũng mòn mỏi giữa vòng quay

Họ là gì? Trong suốt cuộc đổi thay

Khi đã mất cả đến quyền suy nghĩ…

 

Như thần thoại: có một người dũng sĩ

Được nữ thần trao ngọn lửa tự do

Tóc phai mầu, trán xếp những âu lo

Chàng vội vã đem đến miền băng giá

 

Để sưởi ấm trái tim người hóa đá

Để cùng đi soi bóng đến tương lai

Ngọn lửa này chẳng phải của riêng ai

Vì lửa ấy vốn hào quang thượng đế

 

Nhưng bóng tối tự muôn đời vẫn thế

Chẳng bao giờ tin cậy ở tự do?

Đường đạn bay gồng nặng những âu lo

Đã lao tới rít lên lời thù hận

 

Thế là hết giữa đêm dài bất tận

Những vì sao đã tắt giữa hư không

Con đường đi đầy đẫm vệt máu hồng

Nắng đã tắt cuối chân trời u tối

 

Nhưng không!

Nhiều dũng sĩ vẫn đứng lên

Họ đứng lên bởi một phép nhiệm màu

Bởi ý chí. Bởi quê hương. Trách nhiệm.

 

Người đứng lên như chưa hề ngã gục

Vâng

Người vẫn đứng lên

Vì người là sứ giả

Đường vạn lý dẫu muôn ngàn vất vả

Thông điệp này phải tới khắp muôn nơi…

Florida, Kiev hay Paris…

Người phải tới, vì lòng người hiểu rõ

Khi ngôn ngữ đã bị nhiều phản bội

Thì kiếp người như thể kiếp vô sinh

Khi tư tưởng đã tiến hành pháo kích

Thì ngục hình vây kín cõi Ukraina

 

Khi quyền sống bị đạn bom cày nát

Thì kẻ thù là ác quỷ nay, mai

Người đứng lên qua muôn vàn đổ vỡ

Mong hòa bình xích lại với tương lai.

 

-- Chúc Thanh

(Paris 6-2-2023)

 

*

 

 

THY AN

Tiếng tù và

 

thổi tù và giữa đồng không mông quạnh

tiếng kêu vang xa

thổi ống đồng vào đám than hồng

lửa sáng đêm tàn

hành động cô đơn thê thảm

 

cạn kiệt ngôn ngữ

đôi khi nổi khùng

đọc lùng bùng ngụ ngôn của Tây của Tàu

buồn buồn nhìn cảnh đời trước mặt

sống lánh xa

 

vẫn nghe tiếng tù và của ai vọng lại

không giống tiếng kèn, không như tiếng trống

day dứt, thật dài, thật rộng

lắc lư bóng người trên đá

 

tiếng của tiền sử trên núi, trong hang

ánh lửa đêm tàn bập bùng ẩn hiện

tiếng kêu ma quái của quá khứ          

đang biến thành vô thanh xoáy lòng

nhìn đêm thật xa…

 

– thy an

 

 

*

 

QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

dị bản đầu năm     

 

 

1.

thật là khốn khổ

đứng / nằm / ngồi đều soi gương

đứng / nằm / ngồi đều tạo dáng selfie

đứng / nằm / ngồi đều hát karaoke

đóng chai ngày tháng thả trôi trên dòng ảo giác

nhìn cuộc đời lướt qua như chuyến du lịch vô định

không điểm đến

lạc giữa vũ trụ bao la

ở góc xa

bên kia dải ngân hà

ngẩn ngơ khóc thét

chờ tới phiên bốc hơi vào hư không

thật là thống khổ.

 

2.

chẳng phải ChatGPT là Chat Giải Phóng Thơ?

không còn cực khổ mần thơ như mần ruộng

không còn cực khổ mần thơ như đẽo đá tạc tượng

trí tuệ nhân tạo trong tích tắc phun châu nhả ngọc cả rổ cả thùng

thay thế đứa mần thơ dở hơi vô tích sự ăn cho nhiều uống cho lắm

bụm miệng nàng cười khúc khích

nhìn chữ nghĩa thơ phú rơi rớt đồm độp

liên tục dưới mái hiên

trên sàn nhà

bên vỉa hè hàng quán

và vẫn thế vẫn thế

vẫn là nàng  ̶ ̶ ̶  như thị như thị

mím môi cười rúc rích

vẫn là nàng  ̶ ̶ ̶  robot dễ thương. 

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng / nằm cạnh tảng đá xanh / lượm lên là dỗ dành / trên tay thành hạt ngọc / gió mùa thu trên tóc / bay qua ngõ phố mềm / nhìn nhau sương lặng lẽ / chiều nay sao thật êm
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! / tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ / nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi / chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo